Hôm nay lớp 8 của trường trung học cơ sở Thịnh Hoài có một học sinh mới.
Bạn mới quá trâu bò nên đã nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.
Không phải học sinh chuyển trường mà là đàn em nhảy lớp.
Điều kiện để nhảy lớp cực kỳ nghiêm ngặt, mà bạn mới nhảy thẳng một lớp.
“Đây là bạn Thẩm Lâm Hoan, mọi người hoan nghênh nào.” Giáo viên chủ nhiệm thấy học sinh mới lạnh lùng kiệm lời nên đã lược bỏ phần tự giới thiệu bản thân, trực tiếp giới thiệu thay, dù sao mọi người cũng biết rồi, không cần nói gì thêm.
Mỗi trường học sẽ có một hai nhân vật truyền kỳ, Thẩm Lâm Hoan được tính như một trong số đó, cha mẹ đều đã mất, xinh đẹp dũng cảm. Theo quy ước, trường tư là trường quý tộc, chỉ riêng phí tài trợ đã tốn một triệu một năm. Thẩm Lâm Hoan không thể trả phí tài trợ kể từ khi cha mẹ cô qua đời, vì vậy ban đầu cô định chuyển sang trường công lập, nhưng đích thân hiệu trưởng đã giữ cô lại, đồng thời thiết lập một học bổng cho riêng cô, thành tích ưu tú ấy khiến người khác vô cùng căm phẫn.
Chỉ cần cô ở đây, cô sẽ chẳng bao giờ giành được vị trí nào khác ngoài top 1 trên bảng thành tích.
Cô chủ nhiệm cũng biết chuyện của học sinh mới này, anh họ khiến cô bất mãn, cô liền nhảy lớp để đối mặt với cậu ta.
Là một người hung hãn.
Bạn mới ngồi trong góc, cô trầm mặc ít nói, thoạt nhìn không quá nổi bật.
Sau khi mọi người tò mò xong, họ dần dần không còn chú ý đến cô.
Tuần sau đến lúc đổi chỗ ngồi, Lục Nghiêu nghỉ ốm không có mặt, cô chọn chỗ ngồi bên cạnh Lục Nghiêu.
“Bạn mới thật kiên cường.”
“Quá kiên cường luôn, e rằng Thập Nhất đến sẽ không vui.”
“Lục Nghiêu không ngồi cùng bàn với con gái.”
…
Ngày hôm sau Lục Nghiêu đến trường, cậu chỉ hơi nhướng mày, Thẩm Lâm Hoan đang mải làm bài ngẩng đầu nhìn cậu, dửng dưng nói: “Chỗ ngồi đã được đổi rồi.”
Những người khác đều chờ xem phản ứng của Lục Nghiêu, nhưng Lục thiếu gia luôn lạnh lùng chỉ “ồ” một tiếng rồi nâng chiếc túi đựng bánh bao trong tay lên: “Ăn sáng không?”
Tựa như chẳng hề bất ngờ.
Hơn nữa còn khá… thân thiện với bạn mới?
Thẩm Lâm Hoan hơi ghét bỏ, lùi lại một chút: “Không… Không ăn. Cậu ăn đi!”
Trai đẹp ăn bánh bao cũng thật vui tai vui mắt.
Thẩm Ngộ ngồi phía trước quay đầu nhìn Lục Nghiêu: “Anh Thập Nhất, sao anh lại lưu lạc đến mức này.”
Ăn bánh bao ở nơi công cộng, chẳng có tí nào gọi là phong thái thiếu gia.
Phẩm cách của thiếu gia nhà họ Lục đâu rồi?
Lục Nghiêu cắn bánh bao, thẳng thắn nói: “Buổi sáng còn bị sốt. Đi muộn.”
Thẩm Ngộ chậc chậc vài tiếng: “Rốt cuộc cuối tuần anh làm gì, trở nên yếu ớt từ bao giờ vậy?” Những người như Lục Nghiêu từ nhỏ đã được rèn luyện, chắc chắn là người mặc quần áo thì gầy nhưng cởi quần áo lại là người có thịt, sức khỏe tốt, khả năng miễn dịch cũng tốt, lâu rồi chưa thấy cậu bị cảm phát sốt.
Động tác cắn bánh bao của Lục Nghiêu khựng lại, sau đó đột nhiên hất cằm về phía Thẩm Lâm Hoan rồi nhướng mày: “Hỏi cậu ấy.”
Lời này khá mập mờ.
Cả người Thẩm Lâm Hoan cứng đờ tại chỗ, cô liếc Lục Nghiêu, nhíu đôi mày xinh đẹp: “Cậu…”
Cuối tuần, Thẩm Lâm Hoan đến thư viện thành phố mượn sách, tình cờ gặp Lục Nghiêu, trời bỗng đổ mưa, cô không mang theo ô, Lục Nghiêu nói: “Tôi đưa cậu về!”
“Hay là… cậu giúp tôi gọi taxi đi.” Thẩm Lâm Hoan nhíu mày: “Tôi không mang tiền.”
Hai năm trước, cha mẹ và bác cả của Thẩm Lâm Hoan chết trong một vụ đắm tàu, cô sống với bà nội, nhà họ Thẩm mất đi hai người trụ cột, công ty biến động, thậm chí bác gái còn tranh thủ di dời tài sản nhà họ Thẩm, dẫn theo hai con trai về nhà mẹ đẻ.
Từ trước đến nay Thẩm Lâm Hoan là một thiên kim tiểu thư, cuộc sống đột nhiên thay đổi, hiển nhiên không còn tài xế hay bảo mẫu nữa, thời gian hai năm chưa đủ để cô trau dồi kỹ năng sống.
Ví dụ như nhớ kiểm tra dự báo thời tiết đúng giờ trước khi đi ra ngoài, nhớ mang theo tiền lẻ, v.v.
Không phải cô không có ý thức, chỉ là thường hay quên.
Trong thâm tâm Thẩm Lâm Hoan là một người chỉ có cuộc sống học hành vô nghĩa.
Lục Nghiêu nhìn cô một cái, im lặng một lát rồi nói với cô: “Tôi cũng không mang tiền.”
Thẩm Lâm Hoan: “… Ồ.”
Thật ra cô muốn hỏi cậu có dẫn theo tài xế không, nhưng cuối cùng cảm thấy không thích hợp nên thôi.
“Bỏ đi, tôi chạy về vậy.” Thẩm Lâm Hoan nhìn mưa bên ngoài, hơi sầu, thư viện cách nhà khá xa.
“Tôi tiễn cậu.” Lục Nghiêu kiên trì.
Thẩm Lâm Hoan hỏi: “Cậu có mang ô không?” Cô nhìn cậu, cậu còn không mang cặp sách, không thể có túi của Doraemon được!
Lục Nghiêu lắc đầu: “Không.”
Thẩm Lâm Hoan: “…” Cô không muốn nói gì nữa, cảm thấy cuộc sống của vị thiếu gia này thật ngớ ngẩn, đàn ông giàu có, bất kể là già hay trẻ đều có bệnh thân sĩ. Vừa không có ô vừa không có tiền, tiễn cô để làm gì?
Cô không nói gì, như thể tùy ý cậu. Lục Nghiêu liền chạy về nhà với cô.
Cả hai chạy đến tận hiên nhà cô, Thẩm Lâm Hoan nhìn dáng vẻ ướt sũng của cậu không khỏi nhíu mày: “Vào nhà tôi chỉnh đốn một chút.”
Lục Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, tựa như đang suy nghĩ có nên vào hay không.
Thẩm Lâm Hoan sợ cậu mất tự nhiên, nhấn mạnh: “Trong nhà chỉ có tôi và bà nội, không có người khác.”
Lục Nghiêu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Tôi còn chưa chuẩn bị xong.”
Thẩm Lâm Hoan không nói gì chỉ nhìn cậu, không biết vào nhà cô còn muốn chuẩn bị cái gì.
Thẩm Lâm Hoan cảm thấy chẳng ra làm sao.
Cô biết Lục Nghiêu từ nhỏ, không thân nhưng cũng không xa lạ, sau khi hai người học chung một lớp, Lục Nghiêu thường nói chuyện với cô, nhưng đây là lần đầu tiên ở cùng một chỗ.
Có lẽ Lục Nghiêu cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cậu vẫy tay chào tạm biệt cô: “Tôi về đây.”
Dứt lời liền xoay người lao vào màn mưa, chắc do cậu đi quá tự nhiên, Thẩm Lâm Hoan chợt quên mất, đáng lẽ nên vào nhà lấy tiền gọi xe, hoặc ít nhất là đưa ô cho cậu.
Thẩm Lâm Hoan lập tức cầm ô đuổi theo một lúc, tiếc là không kịp.
Buổi tối lúc cô đang làm bài thì nhận được điện thoại của Lục Nghiêu, hình như cậu đã bắt đầu phát sốt, tiếng hơi khàn khàn, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Lúc ấy tôi quên gọi tài xế.” Thật ngu ngốc khi cùng cô chạy về nhà.
Thẩm Lâm Hoan im lặng, mọi người đều nói tiểu thiếu gia nhà họ Lục thông minh hơn người, cô cảm thấy những lời đồn đại đều là nói quá.
Thoạt nhìn đầu óc cậu không được… tốt lắm.
Lục Nghiêu tự cười mình, nhưng lại đổ lỗi cho cô: “Có thể do cậu quá nghiêm túc, tôi thấy cậu bị chập mạch rồi.” Cậu lớn từng này, chưa từng thấy cô gái nào vừa lạnh lùng vừa tự tin như Thẩm Lâm Hoan.
Thẩm Lâm Hoan không hiểu sao mình phải đội cái nồi này, nhưng cô lại nói theo bản năng: “Xin lỗi.”
Chút áy náy của Thẩm Lâm Hoan cũng biến mất, cô càng ngày càng cảm thấy đầu óc Lục Thập Nhất có vấn đề.
“… Cậu ảo à.” Cô mặt không đổi sắc nói.
Lục Nghiêu lại cười rộ lên, tâm trạng rất vui vẻ.
Thẩm Lâm Hoan cúp điện thoại, bà nội bưng một ly sữa vào, liên miên dặn dò cô không được thức khuya, nghỉ ngơi sớm chút.
Thẩm Lâm Hoan là một người rất cứng đầu, cô sẽ cố gắng hết sức làm bất cứ điều gì mình muốn, vì nhảy một lớp, cô đã dành toàn bộ thời gian rảnh để học kiến thức lớp 7 và lớp 8, vì thế số lần thức đêm học hành chăm chỉ không ít.
Sau khi cha mẹ qua đời, bà nội là người vất vả chăm sóc cô, bà đã già nhưng còn phải lo cho cô. Thẩm Lâm Hoan chưa thể báo đáp, chỉ có thể làm những gì mình có thể làm, chẳng hạn như bác gái không quan tâm đến bà nội tuổi đã cao, lấy đi phần lớn tài sản của nhà họ Thẩm, hơn nữa còn cấm hai con trai đến thăm bà, dáng vẻ phân rõ giới hạn.
Nhưng Thẩm Lâm Hoan liền đánh đến trước mặt Thẩm Lâm Kiệt để có chút cảm giác tồn tại.
Về sau, mỗi khi nhà trường gửi phiếu điểm cho mẹ của Thẩm Lâm Kiệt, phía trên sẽ có tên của Thẩm Lâm Hoan, mà Thẩm Lâm Kiệt lại đếm ngược từ dưới lên.
Mỗi lần trường học họp phụ huynh, tên của Thẩm Lâm Hoan sẽ ở nơi dễ thấy nhất, nhắc nhở Triệu Thanh Nguyệt: Thẩm Lâm Kiệt so với Thẩm Lâm Hoan chính là phế vật.
Thẩm Lâm Hoan cười với bà nội: “Con ngủ ngay đây, bà cũng ngủ sớm đi.”
Bà nội thở dài, xoa xoa đầu cô: “Khổ cho con rồi.” Bà làm sao không biết cháu gái mình nghĩ gì, tiếc là bà tuổi cao sức yếu, nếu không cũng có thể tranh thủ thay cô một chút, cô còn nhỏ đã mất cha mẹ, chút tài sản ít ỏi còn lại cũng bị bác gái lấy mất.
Thẩm Lâm Hoan hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, cô chỉ hi vọng bà nội của mình có sức khỏe tốt, sau này cô lớn lên sẽ để bà yên tâm dưỡng lão.
“Con không khổ.” Ánh mắt Thẩm Lâm Hoan tràn đầy kiêu ngạo: “Là của chúng ta, sớm muộn gì con cũng sẽ lấy lại.”
–
Thẩm Lâm Hoan hồi tưởng xong, im lặng cầm ly nước của cậu lên, rời đi.
Lục Nghiêu ăn xong miếng bánh bao cuối cùng đúng lúc Thẩm Lâm Hoan quay lại, đưa ly nước cho cậu.
Lục Nghiêu nuốt nước miếng, hỏi: “Đây là…?” Tuy trông có vẻ là ý tốt, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống bữa tối cuối cùng của chúa Jesus và 12 môn đồ.
(Trong Kinh thánh, Chúa Jesus là Đức Thánh Cha của muôn dân, có vô số môn đồ, và quan trọng nhất là 12 môn đồ của Ngài. Nhưng cuối cùng Chúa Jesus đã bị đóng đinh vào thập tự giá vì một số trong số 12 môn đồ của ngài đã phản bội ngài. Trong bữa tối cuối cùng, ông nói với 12 môn đệ: Có một số người đã phản bội tôi. Cre: vandieuhay.org)
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn hoang mang của cậu, Thẩm Lâm Hoan cũng bối rối, nói thẳng: “Đại khái là… bày tỏ xin lỗi và cảm ơn? Biểu hiện của tôi chưa đủ rõ ràng sao?”
Lục Nghiêu “À” một tiếng rồi nhận lấy, thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng cậu cho tôi uống nước, bắt tôi ngậm miệng cơ!” Vẻ mặt kia của cô, nói là muốn tìm cậu đánh nhau còn hợp lý hơn, cậu thật sự không cảm nhận được ý tứ xin lỗi hay cảm ơn gì.
Thẩm Lâm Hoan: “…”
Đầu óc người này nhất định có vấn đề.
Lục Nghiêu “Này” một tiếng: “Cậu có thể cười cho tôi xem không?” Mặt cô lúc nào cũng nghiêm túc, khiến người ta nhìn vào đã căng thẳng.
Thẩm Lâm Hoan lạnh lùng liếc cậu một cái, không rõ có ý gì.
Lục Nghiêu cảm thấy mình đang làm khó người ta, trông cô cứ như bị mất cân bằng biểu cảm gương mặt, dường như đối với cô mà nói, cười thật sự là một chuyện tương đối khó khăn.
Cậu bỗng mỉm cười, nhe tám cái răng: “Tôi cho cậu một nụ cười thật tươi này.”