Chí Hôn

Chương 68: Ngoại truyện 2 - Anh giống đồ ngốc thật



3.

Về sau, Thẩm Lâm Hoan thường đến nhà Lục Nghiêu ăn cơm, tất nhiên đổi lại là cô thường giúp Lục Nghiêu học phụ đạo.

—— Thực ra chỉ là hai người cùng làm bài mà thôi.

Cô hay ở trong phòng ngủ đợi cậu, thậm chí cô còn biết ngăn tủ thứ hai đựng quần lót của cậu.

Sau đó, hình ảnh đọng lại trong tâm trí cô là Lục Nghiêu, một người trông nghiêm túc nhưng lại mặc quần lót SpongeBob.

Quá tra tấn tinh thần.

Mỗi lần Thẩm Lâm Hoan nhìn thấy hình SpongeBob lại mất tự nhiên, vì vậy Lục Nghiêu không thể không giải thích: “Tôi không mặc, chỉ… để bên trong thôi.”

Thực sự không mặc.

Vẻ mặt Thẩm Lâm Hoan cứng đờ: “Không sao, tôi hiểu.”

Lục Nghiêu nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng cô vẫn không hiểu. Mà cậu không biết giải thích như thế nào.

Triệu Khanh Chi rất thích cô, em gái Thập Nhị của cậu cũng rất thích cô, đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm Hoan vốn không được yêu thương từ nhỏ bị nhiều người thích như vậy, chưa thích ứng kịp.

Cô thường tự hỏi tại sao họ lại thích cô.

Có lần, một cô gái thích Lục Nghiêu hoang mang hỏi cậu: “Lục Nghiêu, rốt cuộc vì sao cậu thích Thẩm Lâm Hoan?”

“Thích thì cần gì lý do, không thích mới cần.” Dường như Lục Nghiêu cảm thấy trí thông minh của cậu ta khá kém, ánh mắt có phần mất kiên nhẫn.

Thẩm Ngộ cũng nhắc nhở đối phương: “Dừng lại đi, anh ấy cực kỳ bao che khuyết điểm, tốt nhất cậu nên nuốt mấy lời khó nghe lại.”

Cô gái liếc nhìn biểu cảm mất kiên nhẫn của Lục Nghiêu, nuốt những lời mình định nói. Thoạt nhìn Lục Nghiêu không có vẻ kiêu căng, thật ra khi cậu nghiêm mặt rất đáng sợ.

Về sau, không ai nhắc đến Thẩm Lâm Hoan trước mặt Lục Nghiêu nữa.

Thực ra Thẩm Lâm Hoan cũng rất tò mò, có điều cô ngại hỏi.

Nhưng có thể cảm nhận được thông qua nhiều chuyện.

Ví dụ như Lục Nghiêu hoàn toàn không cần học phụ đạo, cậu có nền tảng tốt và học mọi thứ rất nhanh. Nhưng lần nào cậu cũng chọc cô: “Giảng cho tôi câu này đi.”

Biết vậy, nhưng lần nào Thẩm Lâm Hoan cũng nghiêm túc giảng giải. Bởi vì không ai có thể từ chối yêu cầu của Lục Nghiêu.

Ví dụ như Lục Nghiêu là một người có tính tình lạnh lùng, nhưng cậu rất kiên nhẫn với cô. Cậu không phải là người nhiệt tình, trái lại nhiều khi hơi thờ ơ, nhưng rất hay giúp đỡ cô.

“Tôi thích cậu!” Thẩm Lâm Hoan thường nghĩ tới biểu cảm trên mặt cậu khi cậu nói câu này.

Không ít người thầm bàn tán về mối quan hệ giữa Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan, nhưng dần dà, từ cấp 2 lên cấp 3, hai người cứ tự nhiên như thể hòa làm một vậy, mọi người cũng không còn tò mò về quan hệ giữa hai người nữa.

Quen rồi, chịu thôi.

Học sinh trường tư không quá lo lắng về việc thi đại học.

Một nửa trong số họ chuẩn bị đi du học, nửa còn lại đang chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, người thi đại học không nhiều lắm.

Lục Nghiêu thuộc nhóm du học, còn Thẩm Lâm Hoan tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Trước khi những người đi du học nhận được giấy nhập học, họ vẫn lên lớp bình thường, nhưng cũng chẳng để ý lắm.

Thế nên Lục Nghiêu được chuyển xuống hàng cuối, Thẩm Lâm Hoan ngồi ở hàng đầu.

Vì vậy Thẩm Lâm Hoan thường nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ phía sau: “Chị Hoan, xin chị hãy quản anh ấy đi!”

“Chị Hoan, cứu với!”

Mỗi lần nghe thấy lời nói kiểu này, tất cả mọi người đều biết là do Lục Nghiêu.

Ban đầu Thẩm Lâm Hoan còn ngượng ngùng, sau đó cũng chỉ thờ ơ quay đầu liếc mắt một cái, hoặc là lười quay đầu lại, chỉ nghe những người ở hàng cuối cười đùa, sau đó Lục Nghiêu cảnh cáo: “Đừng phiền cậu ấy học bài!”

Tình cảm thời niên thiếu, rõ ràng như ban ngày, nhưng cũng giữ kín như bưng.



Cuối tháng 3, Lục Nghiêu nhận được giấy nhập học.

Lúc Thẩm Lâm Hoan biết được chỉ gật đầu: “Chúc mừng!”

Lục Nghiêu nhìn cô: “Cậu không vui à?” Mặc dù bình thường cô chẳng có biểu cảm gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được.

“Đâu có.” Thẩm Lâm Hoan rũ mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên.

Lục Nghiêu đoán: “Cậu muốn tôi ở lại?”

“Tôi không muốn.” Thẩm Lâm Hoan ngước mắt nhìn cậu, đột nhiên nhíu mày: “Hoàn toàn không muốn, tôi nói thật đấy.” Nếu Lục Nghiêu ở lại vì cô, cô mới tức giận!

Lục Nghiêu cười cười: “Tôi biết. Cậu là người như thế nào, tôi còn không rõ sao?”

Chỉ là cậu vẫn không hiểu được: “Vậy điều gì khiến cậu không vui?”

Thẩm Lâm Hoan đi về phía trước, Lục Nghiêu đi theo sau cô, cô đáp: “Không có.”

Quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt có chút bi thương của Lục Nghiêu, bước chân Thẩm Lâm Hoan đột nhiên dừng lại, cô đứng đối mặt với cậu, hai người im lặng nhìn nhau.

Thẩm Lâm Hoan mím môi, đầu óc rối bời, cô hi vọng Lục Nghiêu có một tương lai tươi sáng, hi vọng cậu có một cuộc sống rực rỡ, hi vọng cậu sẽ tỏa sáng trong lĩnh vực cậu thích và am hiểu.

Cô thực sự mừng cho cậu.

Nhưng cô cũng thực sự không vui.

Lục Nghiêu vẫn đang nhìn cô, cố gắng tìm câu trả lời trên khuôn mặt cô, nhưng Thẩm Lâm Hoan luôn thiếu thốn biểu cảm, không nhìn ra được gì, cậu cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó bóp chặt, rất khó chịu.

“Chỉ là tôi… không nỡ xa cậu.” Khuôn mặt Thẩm Lâm Hoan gần như tê liệt, chậm rãi nói ra những lời này.

Cô nói như vậy, nhất thời làm Lục Nghiêu không kịp phản ứng.

Khi cậu phản ứng lại, Thẩm Lâm Hoan đã bỏ chạy vì cảm thấy xấu hổ.

Lục Nghiêu đứng tại chỗ im lặng một hồi, đầu óc rối loạn, sau đó cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của câu nói này.

Cậu quay đầu, nhìn bọn Giản Dư Thần và Thẩm Ngộ cùng mấy người nữa đang hóng chuyện, đột nhiên bóp hai bên má nở nụ cười: “Mẹ kiếp!”

Đây là lần đầu tiên cậu nói bậy, bởi vì không có lời nào có thể diễn tả tâm trạng của cậu lúc này.

“Cậu ấy không nỡ.” Lục Nghiêu lặp lại với Giản Dư Thần: “Cậu ấy không nỡ rời xa tôi.”

Giản Dư Thần tức giận: “Ừ ừ ừ, cậu ấy không nỡ rời xa cậu, cậu ấy thích cậu, cậu cũng thích cậu ấy, nhìn cái tiền đồ của cậu kìa.”



Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, không thể nghi ngờ Thẩm Lâm Hoan là người đứng đầu trường, hơn nữa còn xếp hạng nhất toàn thành phố, hiệu trưởng vui đến nỗi không khép được miệng, cô làm mọi người thật hãnh diện. Nhiều năm rồi mới có một thủ khoa.

Các biểu ngữ được treo đầy trong trường để chúc mừng cô.

Lúc đăng ký tình nguyện viên ở trường, Lục Nghiêu cũng tới, hôm ấy trời mưa to. Lục Nghiêu lái một chiếc Maybach đến đón cô.

Thẩm Lâm Hoan há hốc miệng, lo lắng nói: “Anh xuống đi, cẩn thận bị cảnh sát giao thông bắt bây giờ.”

Lục Nghiêu nhướng mày cười: “Anh đã mười tám tuổi lâu rồi, em ngốc thật!”

Thẩm Lâm Hoan: “… Ồ.”

Cô quên mất.

Cô không thể dự lễ trưởng thành của anh vì có một kỳ thi quan trọng, hôm ấy cô chọn quà rất lâu, nhờ người khác đưa cho anh.

Giờ cô không có nhiều tiền, món quà cô tặng cũng đơn giản, là một chiếc vòng bạch kim đổi vận, trước đây anh thường xuyên bị ốm, vì vậy khi chọn quà, nhân viên lừa cô rằng nó có thể mang đến vận may, cô mua ngay.

Khi mua xong hơi hối hận nhưng không tìm được món quà nào phù hợp hơn nên cô đành tặng.

Cô cũng không trông mong anh sẽ đeo nó, người như anh được gia đình nuôi dưỡng cẩn thận từ nhỏ, có lẽ sẽ không cho anh đeo đồ linh tinh.

Cô chỉ cảm thấy mình nên chuẩn bị một món quà cho anh.

Nhưng hôm sau Lục Nghiêu liền đeo nó đến trường, Thẩm Ngộ cười nhạo anh: “Ôi, Thập Nhất, anh điệu quá!”

Đến tận hôm nay anh vẫn chưa tháo ra, Thẩm Lâm Hoan nhìn bàn tay anh đang cầm tay lái, lông mày khẽ giật, cô lo lắng hỏi: “Anh… lái được không?”

Lục Nghiêu cười: “Yên tâm, anh có bằng lái xe rồi, nếu anh xảy ra chuyện thì cũng không nỡ để em xảy ra chuyện. Đừng lo.”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày: “Đừng nói lung tung.”

Nghe ra sự lo lắng của cô, Lục Nghiêu nghiêng đầu cười: “Em mê tín thật.”

Thẩm Lâm Hoan điền nguyện vọng trường Y.

Không có gì ngạc nhiên khi cô trúng tuyển.

Lục Nghiêu còn vui hơn cô, bởi anh biết đây là ước mơ của cô.

Khi tiễn cô vào nhà, Lục Nghiêu nói: “Anh sắp đi rồi.”

Thẩm Lâm Hoan rầu rĩ nói: “Bảo trọng nhé.”

Lục Nghiêu “Ầy” một tiếng: “Nói chuyện với em toàn rập khuôn.”

“Nếu không thì…?” Thẩm Lâm Hoan chân thành tỏ vẻ lắng nghe.

Lục Nghiêu nắm lấy bả vai cô, hơi cúi người nhìn cô: “Khi từ biệt, không phải nên bịn rịn lưu luyến các kiểu à?”

Thẩm Lâm Hoan ngước mắt lên nhìn anh, hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Lục Nghiêu có thể cảm nhận được sự trầm lắng của cô, nhưng không còn cách nào khác, nhiều lúc nhân sinh chính là vậy, hai người khó có thể hòa hợp hoàn toàn.

Đó là lý do tại sao anh hay trêu cô, nhưng cô dường như không bị anh trêu chọc, thay vào đó, cô im lặng hơn, đôi mắt sâu thẳm, cảm xúc khó phân biệt.

Lục Nghiêu đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là không cần bất cứ thứ gì, có thể làm cô vui vẻ là được rồi.

Giây tiếp theo, cảm xúc mềm mại bao trùm đôi môi, Thẩm Lâm Hoan không biết hôn, chỉ chạm nhẹ vào môi anh rồi rời đi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, tựa như nụ hôn kia là ảo giác, cô nghiêm túc nói: “Anh muốn xác nhận quan hệ với em không?” Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình không vui, vì sao cô sợ hãi đến vậy, cô muốn xác nhận quan hệ với anh, muốn ở bên anh.

Lục Nghiêu đã chuẩn bị tỏ tình từ lâu, thậm chí còn chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ, nhưng hình như anh được… tỏ tình trước?

Lục Nghiêu sửng sốt một chút, Thẩm Lâm Hoan lại nhíu mày: “Anh không muốn.”

Không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Lục Nghiêu lập tức luống cuống, giơ tay thề: “Anh đồng ý.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu tự mình cảm thấy buồn cười: “Giống hệt cảnh trong hôn lễ! Xin hỏi ngài có đồng ý lấy cô dâu xinh đẹp này làm vợ không, dù bần cùng hay phú quý, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều không chia lìa? ” Anh nhìn cô rồi chậm rãi cúi người, hai chóp mũi chạm vào nhau, giọng anh trầm ấm: “Tôi đồng ý.”

Tim Thẩm Lâm Hoan bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Đôi môi bị Lục Nghiêu phủ kín.

“Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu.” Giọng anh mang theo vài phần quyến rũ.

Đây là nụ hôn đầu của hai người, ngây ngô mà mới lạ.

Nhưng nhịp tim lại giống như tiếng sấm của ngày hè, đinh tai nhức óc.

Hôn xong, Thẩm Lâm Hoan ngây ngốc nhìn anh, đột nhiên nói: “Kết thúc hôn lễ.”

Lục Nghiêu dừng một chút, ôm lấy cô cười rộ lên: “Em quá đáng yêu!”

Thẩm Lâm Hoan cong môi, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai khen cô đáng yêu, lời cô được nghe nhiều nhất là cô trầm mặc ít nói, còn hơi quái dị.

Chắc hẳn Lục Nghiêu rất thích cô!

Nên mắt thẩm mỹ cũng méo mó theo.

“Em thích…” Thẩm Lâm Hoan mở miệng.

Lục Nghiêu chợt che miệng cô lại: “Không được, để anh nói trước.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu nghiêm túc nhìn cô: “Thẩm Lâm Hoan, anh thích em. Làm người yêu anh, nhé?”

Thẩm Lâm Hoan: “À.”

“À?” Vẻ mặt của Lục Nghiêu nứt ra: “Em chỉ à thôi à?” Trông anh có vẻ vô cùng đau lòng.

Khóe môi Thẩm Lâm Hoan chậm rãi cong lên: “Anh giống đồ ngốc thật.”

Lục Nghiêu: “…”

Nhìn biểu cảm của anh, Thẩm Lâm Hoan chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ như vậy. Đôi mắt cô cũng cong lên, nhẹ nhàng nói: “Lục Nghiêu, em thích anh.”

Lúc này trời đất im ắng không tiếng động.

Lục Nghiêu đè lại trái tim đang đập điên cuồng: “Chết anh rồi!”