"Bác sĩ Trương là bác sĩ khoa sản đúng không?" Lục Dương uống ngụm cà phê, tùy ý hỏi.
"Đúng rồi, hiện tôi đang công tác tại bệnh viện H." Mắt Trương Mẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nhưng hồi tôi còn đi học, khoa phụ sản, khoa nội, khoa ngoại, khoa nhi, tùm lum khoa, toàn bộ đều thuộc phạm vi kiểm tra. Nhiều năm đã trôi qua, dù tôi đã quên rất nhiều kiến thức nhưng một vài phương pháp cấp cứu căn bản vẫn nhớ, không đáng gì."
Trong ánh mắt Lục Dương hiện lên chút khâm phục, "Giỏi, tôi thực sự rất ngưỡng mộ."
Hai người lại im lặng. Hắn ho nhẹ một cái, giống như để phá vỡ đi bầu không khí lúng túng, "Vậy… Bác sĩ Trương đã có người yêu chưa?"
"Trước mắt tôi vẫn còn độc thân." Trương Mẫn Nhi gật đầu trả lời.
"Độc thân?" Lục Dương ngược lại cảm thấy có chút không thể tin được, "Bác sĩ Trương ngoại hình xinh đẹp, học thức lẫn địa vị đều cao, mọi mặt… đều rất tốt, cũng không đến mức đến bây giờ vẫn còn độc thân."
Trương Mẫn Nhi nhấp một ngụm trà, sau đó cười nhẹ đáp lại, "Lục thiếu e là vẫn chưa hiểu tôi lắm đâu."
"Nói thế nào?" Lục Dương có chút hiếu kỳ.
"Tôi rất kén chọn. Nói đúng hơn để đi được đến ngày hôm nay, loại người nào tôi cũng đều trải qua, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Lại nói, xã hội bây giờ rất hỗn độn và phức tạp, người tôi chọn cũng chưa chắc làm hài lòng bố mẹ tôi, ngay cả tôi cũng khó có thể tin tưởng dựa vào người đó."
Trương Mẫn Nhi bình tĩnh phân tích, "Dưới nhiều áp lực như vậy, tôi cảm thấy tìm người thật lòng sống cả đời khó lắm. Huống chi bây giờ nhu cầu tìm bạn giường còn nhiều hơn tìm người yêu, khắp nơi đều là mời hẹn chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của nhau. Tôi lại có bệnh sạch sẽ, càng không muốn chuốc họa vào thân, nên cứ ở một mình đến giờ."
Lục Dương nghe hiểu rõ gật đầu.
"Trước đây cũng không phải tôi chưa từng động tâm muốn yêu." Trương Mẫn Nhi hơi ngừng lại, sau đó nói tiếp, "Nhưng người ta là hoa đã có chủ, tôi là cái thá gì có thể chen vào tình cảm tốt đẹp giữa hai người họ chứ? Đối với tôi, được ở bên cạnh an phận làm bạn là quá đủ rồi. Còn về hiện tại và tương lai, tôi không nghĩ sẽ yêu thêm ai khác."
"Cô nhất định sẽ tìm được." Âm thanh Lục Dương từ tính, chắc nịch như khẳng định, "Người ưu tú như bác sĩ Trương nhất định sẽ tìm được."
Trương Mẫn Nhi nhẹ nhàng cười, "Tôi cũng mong vậy.”
Quán cà phê họ đang ngồi trùng hợp bật lên bản tình ca đang thịnh hành gần đây, hai người vừa uống cà phê vừa chậm rãi trò chuyện. Từ sở thích của mình tán dóc đến chuyện làm sắp tới, bầu không khí cũng dần trở nên vui vẻ ấm áp.
Nửa tiếng nhanh chóng trôi qua, Trương Mẫn Nhi nhìn đồng hồ đeo tay thấy không còn sớm, khiêu mi hỏi đối phương, "Còn sức không? Đánh tiếp nửa tiếng nữa, sau đó ai về nhà nấy."
Lục Dương cũng nhìn đồng hồ, gật đầu đáp ứng, "Được."
Lục Dương cùng Trương Mẫn Nhi trở lại sân tennis, chơi thêm nửa tiếng. Bởi vì ban nãy cả hai đã cùng nhau ngồi lại tâm sự, bấy giờ cũng có thể xem nhau như người quen. Vì vậy, bức tường vô hình giữa hai người nghiễm nhiên bị phá vỡ, chơi tennis cũng không còn mất tự nhiên như ban nãy nữa. Từng phát bóng được chuyền qua mạnh mẽ, trên không trung cắt ra tiếng xé gió ù ù.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, trận đấu cũng đã sớm kết thúc. Cả hai mệt rã rời, mồ hôi mồ kê tuôn ra như suối.
Lục Dương cười cười, đi tới đập tay với Trương Mẫn Nhi, "Cô chơi cừ thật.”
"Nếu được, lần sau vẫn có thể cùng nhau đấu vài ván." Trương Mẫn Nhi lấy khăn lau mồ hôi, "Lục thiếu là người trong số ít tôi gặp có tiết tấu chơi bóng khá phù hợp với tôi."
Hai người bọn họ cười nói cùng nhau vào phòng thay đồ. Bên trong phòng thay đồ có phòng tắm công cộng, đây là nơi dành cho những người sau khi vận động đến thay đồ và tắm rửa.
Cả hai hoạt động ngoài trời quá lâu, mồ hôi nhễ nhại ướt hết áo rất khó chịu, rất muốn gột rửa ngay lập tức.
Cô và Lục Dương ngầm hiểu ý liền đi lấy quần áo với khăn lông, dầu gội đầu cùng sữa tắm của mình trong tủ rồi cùng nhau đến khu vực tắm.
Tuy là phòng tắm công cộng nhưng vẫn chia ra khu nam và nữ riêng biệt. Hơn nữa, khu vực này dạo gần đây đang được trùng tu sửa lại, bức tường ngăn cách giữa hai phòng cũng bị phá bỏ, thay vào đó là tấm màn mỏng được treo lên tạm bợ.
Nói cách khác, người đang tắm ở phòng nam hoàn toàn có thể nhìn thấy người đang tắm ở phòng nữ qua một tấm màn mỏng.
Trương Mẫn Nhi nhìn phòng tắm công cộng mất vách ngăn này ngớ hết cả người, thật không thể hiểu nổi sao người ta có thể xem thường sự an toàn của phụ nữ đến vậy.
Bấy giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là nhanh chóng thay quần áo rồi chạy biến, hai là chấp nhận tắm với tâm thế sẽ bị một yêu râu xanh nhảy bổ ra cưỡng hiếp bất cứ lúc nào.
Cô đi vào khu vực tắm dành cho nữ kiểm tra hết tất cả các phòng, rất tốt, cả nam lẫn nữ đều không thấy. Lục Dương ở bên kia cũng nói vọng sang, “Cô Trương yên tâm, ngoài tôi ra thì không còn ai ở đây cả.”
Trương Mẫn Nhi nghe được giọng hắn, thoáng yên tâm, dù sao bị một tên gay nhìn còn đỡ hơn bị một tên yêu râu xanh nhòm ngó.
Hơn nữa, Lục Dương vừa vặn là kiểu đàn ông mà cô thích. Ngoại hình cao ráo, gương mặt xuất chúng, từng khối cơ bắp đều rắn rỏi khỏe mạnh, nói không mê là nói láo.
Còn đối với kẻ thần kinh thô như Lục Dương, hắn không quá để ý đến tiểu tiết, nhanh chân bước tới vòi hoa sen, “Không sao đâu, tắm một chút rồi đi ra, cô cũng mau tắm đi.”
Nói xong hắn bắt đầu cởi từng kiện đồ. Áo polo thể thao ướt đẫm cuối cùng cũng được cởi ra, lộ ra phần thân trên đầy nam tính. Cơ ngực nở rộ, cơ bụng cùng đống múi đầy quyến rũ, hai bắp tay với đường gân rõ ràng, vai rộng eo hẹp, thân hình có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Lục Dương mang làn da sáng màu khỏe mạnh, tấm lưng dày rộng dính đầy mồ hôi, nương theo ánh nắng bên ngoài chiếu vào, thân thể kia giống như nhiễm phải tầng hơi thở dục vọng.
Động tác của hắn rất nhanh, cởi xong áo, lại dùng hai tay giữ ở mép quần, dứt khoát kéo xuống.
Đồng thời, tấm màn che ngăn cách giữa hai người đột nhiên rơi xuống.
Trương Mẫn Nhi vẫn còn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghe được tiếng động liền quay mặt sang, thế mà không ngờ lại thấy phải thứ không nên nhìn…