Lục Dương sống rất có nề nếp, dù hôm qua có uống say đến cỡ nào, sáng hôm sau vẫn rất đúng giờ tỉnh dậy. Đây chính là điều được ông nội của hắn nghiêm khắc huấn luyện nhiều năm mà thành.
Lục Dương thức dậy trước, nhìn thấy Trương Mẫn Nhi nằm bên cạnh vẫn còn đang say giấc nồng, hắn không vội gọi cô dậy, ngược lại còn cố ý tắt đi báo thức đã được cài từ trước, sau đó thay cô gọi cho bệnh viện để xin nghỉ phép một bữa.
Tủ lạnh lại trống trơn, nhân lúc Trương Mẫn Nhi còn chưa dậy, Lục Dương xỏ dép rồi xuống lầu đi chợ mua một ít trái cây tươi ngon, thuận đường ghé vào sạp hải sản mua một ký hến vừa được đánh bắt từ sáng sớm, hắn muốn nấu cháo hến để tẩm bổ cho cô.
Trương Mẫn Nhi tỉnh dậy, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra toàn bộ thân thể đã được lau rửa qua, nhất là ở chỗ động nhỏ, không biết thứ trắng đục nhầy nhụa kia đã được lấy ra chưa.
Đầu giường bày la liệt các thứ thuốc bổ cùng thuốc mỡ để bôi chỗ đó, nhìn là biết do ai đã chu đáo chuẩn bị. Thế nhưng, cô không những không cảm kích lòng tốt của hắn, còn cố tình mang đống thuốc đó ném vào trong thùng rác.
Lục Dương đẩy cửa bước vào phòng ngủ, trùng hợp nhìn thấy cô mặt lạnh vô tình đem tâm ý của hắn đổ vào thùng rác, đây cũng là lần đầu tiên hắn nổi giận với cô.
“Em làm cái gì vậy hả?” Hai tay Lục Dương siết chặt thành nắm đấm vang lên tiếng răng rắc của khớp xương, trong đôi mắt chứa đầy sự dịu dàng cùng sủng nịch đã nhanh chóng trở nên âm trầm lạnh lùng.
Trương Mẫn Nhi im lặng không trả lời, dáng vẻ lạnh băng tiếp tục việc làm còn đang dang dở, không thèm để tâm đến ngọn lửa giận dữ của hắn.
Lục Dương nhanh chóng đi tới bắt lấy tay cô, nắm cằm cô ép buộc phải nhìn thẳng vào hắn, “Mẫn Nhi, em rốt cuộc muốn gì? Em rốt cuộc muốn tôi phải làm sao?”
Trương Mẫn Nhi lia mắt liếc nhìn người trước mặt, chợt bật cười với giọng điệu đầy mỉa mai chế giễu, “Tôi muốn gì anh còn không biết sao?”
Lục Dương nhìn đống thuốc hắn chuẩn bị sẵn cho cô, thấy tâm ý của mình bị vứt bỏ, không nổi giận làm sao được, “Tôi quan tâm em, lo lắng cho sức khỏe của em, sao em lại nỡ…”
“Tôi sống hay chết cũng không phải việc của anh.” Trương Mẫn Nhi dùng lực vung tay đẩy Lục Dương ra, nhưng toàn thân vô lực, động tác mềm nhũn lại càng giống như giận hờn làm nũng.
Lục Dương đang cực kỳ nổi giận, nhưng vì động tác này của cô lòng lại bình tĩnh hơn đôi chút.
Trương Mẫn Nhi bề ngoài lạnh lùng vô tình, lại cứng nhắc như tảng băng. Thế nhưng, trong lòng cô lại vô cùng mẫn cảm yếu ớt, người thường không thể tự tiện chạm vào. Cô luôn tỏ ra hung dữ chính là để bảo vệ bản thân, không để người ta tổn thương lấy mình.
“Đó là việc của tôi.” Lục Dương thả lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô, dịu dàng ôm lấy thân thể nhỏ gầy của cô vào lòng, “Mọi thứ liên quan đến em, tôi đều để ý.”
Hơi ấm nóng bỏng phát ra từ người Lục Dương vô tình khiến Trương Mẫn Nhi nhớ lại đêm qua, cũng bởi vì được bao lấy trong vòng tay ấm áp như này mới khiến cho tâm tình cứng ngắc của cô thoáng thả lỏng.
Trương Mẫn Nhi đứng không được bao lâu đã hoa mắt chóng mặt, Lục Dương nhanh chóng dìu cô nằm lại trên giường, tất bật đi rót cho cô một cốc nước ấm, uống xong sắc mặt trắng bệch mới dần hồng hào trở lại.
“Hồi sáng tôi đã xin nghỉ phép cho em, bây giờ em cứ nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, khi nào tôi nấu cháo xong sẽ gọi em dậy.”
Lục Dương như gà mẹ chăm sóc chu đáo cho gà con Trương Mẫn Nhi, vừa giúp cô chỉnh lại chăn mền, vừa cúi đầu xuống muốn hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô, nhưng lại bị cô xoay đầu tránh đi. Tuy biểu cảm ngoài mặt luôn là vẻ miễn cưỡng không cam tâm, thế nhưng hắn biết sâu trong đó là trái tim khát khao được yêu thương. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai bên má trắng trắng nộn nộn của cô, nhân lúc không để ý nhanh chóng hôn cái chóc lên môi.
Trương Mẫn Nhi muốn đẩy Lục Dương ra, nhưng không ngờ cái hôn như chuồn chuồn lướt kia trong chớp mắt đã trở nên kịch liệt dữ dội. Hắn bắt được đầu lưỡi đo đỏ đang tìm cách chạy trốn của cô, gắt gao tóm lấy mút vào, nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống, bầu không khí dần trở nên ám muội.
Lục Dương cảm thấy bản thân sớm đã bị Trương Mẫn Nhi thu phục rồi. Người này bên trong lẫn bên ngoài đều không đồng nhất, hoàn toàn khác biệt với Trương Hiểu Minh, nhưng hắn lại cho rằng cô rất đáng yêu.
Trương Mẫn Nhi bị Lục Dương nuốt trọn đôi môi đến không thở nổi, muốn đẩy ra mà không được, bởi đối phương quá mạnh mẽ, quá kích động.
Cho tới khi hắn không còn kịch liệt ngấu nghiến lấy đôi môi của cô nữa, ngón tay dài không biết từ lúc nào đã sớm cắm thẳng vào trong hang động non mềm. Trương Mẫn Nhi không kịp trở tay chỉ đành hét lên, “Buông ra, đồ biến thái!”