Ngày quay trở lại thành phố, thời tiết xấu dị thường, mưa gió mù mịt. Lục Dương giữ khư khư điện thoại bên mình, một lòng chờ người kia hồi âm, nhưng đáng tiếc thay, Trương Mẫn Nhi không hề trả lời hắn lấy một tin.
Lý Kiệt phát hiện mấy ngày gần đây tần suất xem điện thoại của Lục Dương ngày càng cao, thậm chí trong quá trình trao đổi và ký hợp đồng với các đối tác lớn, ánh mắt của hắn cũng chỉ dán vào điện thoại, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.
Một thứ tưởng chừng như đơn giản, nhưng đối với Lục Dương lại quan trọng vô cùng.
Đứng chờ trước sân bay hơn nửa tiếng cuối cùng cũng bắt được xe, Lý Kiệt không nhịn được giục hắn, “Nào, lên xe lẹ lên, còn ngây ra đó làm gì?”
“Không cần đâu, mày đi trước đi.” Lục Dương lắc đầu từ chối.
“Con mẹ nó, não mày bị úng nước à? Thời tiết kiểu này, chờ xe tới bao giờ mới đến.”
“Không phải, tao đi ngược hướng với mày.”
“What?? Chỗ tao ở không phải chỉ cách nhà mày có hai con đường thôi à? Lên lẹ đi, bây giờ không còn xe để bắt nữa đâu.” Lý Kiệt nói xong, chợt hiểu ra ý của Lục Dương, chần chờ hỏi lại, “Chẳng lẽ mày muốn đến nhà của bác sĩ Trương?”
Hôm nay là thứ sáu, trùng hợp Trương Mẫn Nhi không tan ca, có lẽ cô cũng đang ở nhà chờ hắn.
“Rốt cuộc hai cậu có đi hay không? Không thì xuống để tôi chở người khác.” Tài xế do chờ quá lâu cũng bắt đầu phát bực.
“Đừng lằng nhằng nữa, mày đi trước đi, đừng lo cho tao.”
“Thôi được rồi, về với em yêu của mày đi, tao đi trước.” Lý Kiệt thở dài lắc đầu, sau đó bắt đầu dồn hành lý lên xe.
Sau khi Lý Kiệt rời đi, khoảng mười lăm phút sau trợ lý riêng của Lục Dương lái xe đến. Từ sân bay đến căn hộ chỗ Trương Mẫn Nhi đang ở tính sơ sơ cũng gần một tiếng đồng hồ, Lục Dương lên xe đi được một lúc sau đó xe ngừng lại hoàn toàn không di chuyển nữa.
Lục Dương nhíu mày nhìn bên ngoài trời ngày càng nặng hạt, trong lòng có chút bồn chồn không yên, sau đó gấp rút hỏi trợ lý, “Cậu Ngô, sao không đi tiếp?”
“Thật ngại quá Lục tổng, phía trước vừa xảy ra tai nạn, cho nên phải dừng lại.” Trợ lý Ngô không nhịn được than thở, “Thời tiết đã xấu như vậy mà còn lái nhanh, lái ẩu, không tai nạn mới là lạ.”
Chỗ này muốn qua nhà Trương Mẫn Nhi phải băng qua một con đường, Lục Dương ngẩng đầu có thể nhìn thấy được chung cư đang sáng đèn nơi cô đang ở. Nếu đi đường tắt thì mất tầm 15 phút, trong khi đi xe thì phải mất gần 45 phút. Hơn nữa tai nạn trước mặt khiến ùn tắc giao thông, thật chẳng biết khi nào mới tới nơi.
“Thôi, cậu về trước đi, cứ để tôi xuống ở đây.” Lục Dương cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng.
“Lục tổng, không được đâu! Trời mưa như vậy, đi đường vào ban đêm rất nguy hiểm, hay là tôi vòng xe lại đi đường khác nhé?” Trợ lý Ngô cảm thấy Lục tổng hôm nay thật thiếu kiên nhẫn, còn đâu dáng vẻ tổng tài trầm ổn như mọi khi, thử hỏi có người bình thường nào lại muốn xuống xe dưới trời mưa gió rét như vậy không?
“Không cần đâu, trời cũng tối rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu đến tận đây để đón tôi, cậu trở về với gia đình đi.”
Nói xong, Lục Dương không chút do dự xách hành lý bước xuống xe. Thân hình cao lớn vận âu phục cùng giày da đắt tiền băng qua dòng xe chạy trên đường. Người trong xe từng người, từng người đều ngoái đầu nhìn một người đàn ông xa lạ chạy như điên trong màn mưa.
Lúc nghe tiếng chuông cửa, Trương Mẫn Nhi đang nằm trên ghế lười mềm mại đọc sách. Trong lòng thắc mắc không biết ai lại rảnh rỗi còn đến nhấn chuông cửa nhà cô giờ này, kết quả khi mở cửa liền nhìn thấy Lục Dương toàn thân ướt như chuột lột.
Bộ vest đắt tiền trên người ướt sũng nước mưa, còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng giọt nước men theo gấu áo gấu quần chảy xuống.
Trương Mẫn Nhi vẫn đứng yên ở cửa không phản ứng, một lúc lâu sau cô mới hỏi, “Sao anh lại ướt thành bộ dạng này?”
Theo như dự báo, hôm nay trời sẽ mưa to, còn thêm gió rét. Vốn chẳng có ai lại muốn ra ngoài vào thời tiết này, nhưng Lục Dương vẫn đội mưa để tới.
Trương Mẫn Nhi nhìn chằm chằm người trước mặt, hơi lùi bước về phía sau, “Vào nhà trước đi.”
Cả người Lục Dương ướt sũng, lạnh đến mức không tự chủ siết chặt hai tay thành nắm đấm nhỏ. Nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt, chút ấm áp nhỏ nhoi trong phòng nhanh chóng cũng bị hơi lạnh này chiếm lấy.
Trương Mẫn Nhi lấy ra trong tủ nhà tắm một cái khăn lông rồi đưa cho hắn, “Lau tóc trước đi, rồi đi tắm.”
Đây là lần đầu tiên Trương Mẫn Nhi không hung dữ vs Lục Dương, có lẽ bởi vì dáng vẻ của hắn trông vô cùng khốn khổ.
Lần trước Lục Dương đến nhà cô có để lại mấy bộ quần áo, Trương Mẫn Nhi vốn định vứt đi, nhưng không biết tại sao vẫn để lại. Cô nhét chúng xuống dưới đáy tủ, chất chồng quần áo của mình lên trên.