Người đàn bà được gọi tên lẳng lặng đứng lên. Gương mặt bà ta tuy xinh đẹp, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt vẫn không thể che giấu được tuổi tác của bà ta. Bà kéo vali màu đen bên cạnh, cười cười với nữ cảnh quan, “Cảm ơn và tạm biệt.”
Cuộc sống tăm tối trong tù suốt hai mươi hai năm qua dường như đã làm Triệu Lộ Dung quên đi hầu hết những màu sắc tươi đẹp ở thế giới bên ngoài. Bà vẫn nhớ như in khi mình bước chân vào tù, bà vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc hơn người, tình nhân không kể xiết, tiền bạc xài phủ phê. Duy nhất chỉ có một điều khiến bà canh cánh mãi trong lòng chính là đứa con gái đó.
Triệu Lộ Dung không ngờ, Triệu Nghi sau khi vào trại trẻ mồ côi đã được một gia đình giàu có nhận nuôi, thay cả họ lẫn tên, còn trở thành một nữ bác sĩ nổi tiếng khắp thành phố. Điều này thực sự quá nực cười.
Triệu Nghi à, mày cho rằng mày đổi tên thì có thể rũ bỏ được quá khứ dơ bẩn của mày sao? Có thể đổi được dòng máu chảy trong người của mày là của tao sao? Có thể quang minh chính đại sống trong hạnh phúc sao?
Triệu Nghi à, mày nên nhớ chỉ cần tao còn tồn tại, mày vẫn phải sống dưới cái tên Triệu Nghi ấy.
Xoảng…
Lục Dương đang đi xuống lầu thì nghe được trong bếp truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, nhanh chóng chạy vào bếp. Tay Trương Mẫn Nhi còn chưa kịp đụng vào mảnh thủy tinh sắc nhọn thì người ở phía sau đã lớn tiếng ngăn cản, “Đừng đụng vào!”
Trương Mẫn Nhi giật mình thu tay lại, Lục Dương đi tới lấy chổi quét rác được đặt trong góc phòng bếp, cẩn thận quét đi mảnh vỡ rồi đổ vào thùng rác.
“Em không bị thương chứ?” Lục Dương nắm tay Trương Mẫn Nhi tỉ mỉ kiểm tra, xác định cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Không sao.” Trương Mẫn Nhi lắc đầu.
“Ừ, vậy em đánh răng rửa mặt trước đi, anh đi nấu đồ ăn sáng.” Lục Dương sủng nịch hôn lên hai má phúng phính của cô.
Hai người ăn sáng xong, Lục Dương đưa Trương Mẫn Nhi đi làm. Theo thói quen hôn sâu đối phương một cái, lúc hai người tách nhau ra đều khe khẽ thở dốc, “Khi nào tan ca anh sẽ tới đón em.”
Trương Mẫn Nhi xấu hổ đẩy Lục Dương ra, chỉnh lại quần áo cho phẳng phiu, sau đó mới lạnh nhạt nói, “Tối nay Lưu thị mời khách, các bác sĩ trong bệnh viện đều phải đến tham gia.”
“Hừ, chị em nhà Lưu lại muốn giở trò quỷ gì nữa đây?” Lục Dương bực mình đập tay lên vô lăng.
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Trương Mẫn Nhi lạnh lùng nói.
“Thằng ranh đó sẽ không dễ dàng buông tha em.”
“Cho tới bây giờ tôi và cậu ấy còn chẳng hề gặp nhau.” Lưu Việt rất giữ lời. Từ sau khi Trương Mẫn Nhi tiếp nhận vị trí bác sĩ tư vấn ở Lưu thị, cô chưa từng tiếp xúc trực tiếp với Lưu Việt trong bất kỳ tình huống nào.
Lục Dương biết Lưu Việt sẽ không dễ dàng buông tha Trương Mẫn Nhi, e là lần này vẫn còn tính toán gì khác. Hắn chỉ có thể từng bước từng bước theo sát cô, canh chừng cô không được gặp tên nhóc đó.
“Vậy tối anh qua đón em, cũng đừng uống nhiều rượu.”
Sau khi tạm biệt Lục Dương, Trương Mẫn Nhi vào bệnh viện. Vừa định lên văn phòng đã bị y tá Vu kéo lại, “Bác sĩ Trương, chờ một chút!”
“Sao thế?”
“Hôm nay có một người phụ nữ đến tìm chị. Tôi bảo bà ấy đợi ở phòng chờ, nhưng bà ấy không chịu, cứ muốn vào văn phòng của chị cho bằng được.”
“Bà ấy tên gì?” Trương Mẫn Nhi nhíu mày, tự dưng có dự cảm không lành.
“Bà ấy tên Triệu Lộ Dung, bà ấy nói bà là họ hàng xa của chị.”
Y tá Vu cảm thấy người phụ nữ kia rất kỳ lạ. Trương Mẫn Nhi vốn xuất thân từ dòng dõi cao quý, chuyện này ai ai cũng biết, làm sao lại có thể quen biết với người phụ nữ trông nghèo hèn rách nát như vậy được chứ?
Nghe nhắc đến một cái tên đã xưa cũ kia, toàn thân Trương Mẫn Nhi khẽ run rẩy, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, rất lâu sau đó cô mới nhếch môi nhắc nhở, “Đừng để bất cứ ai đến văn phòng của tôi.”
“Được ạ…” Y tá Vu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, quan tâm hỏi thăm, “Bác sĩ Trương, chị không sao chứ?”
“Tôi không sao, cô đi làm việc của mình đi.”
“Dạ…”
Trương Mẫn Nhi hít sâu một hơi, đẩy cửa văn phòng. Triệu Lộ Dung từ từ ngẩng đầu, khóe môi giương lên một nụ cười trào phúng, “Lâu rồi không gặp.”
Khoảnh khắc ấy, những chuyện xưa cũ cứ như một dòng nước ồ ạt cuốn về. Cảm giác nghẹt thở khiến cô phải lùi lại mấy bước.
Triệu Lộ Dung ngắm nhìn gương mặt tinh xảo như tranh vẽ kia. Trương Mẫn Nhi đã kế thừa toàn bộ nhan sắc xinh đẹp từ bà, nhưng sự khắc nghiệt của thời gian đã sớm tạo thành dấu vết trên gương mặt bà, trong khi cô vẫn còn trẻ đẹp như vậy.
Từ lúc Trương Mẫn Nhi bước vào, Triệu Lộ Dung đã sớm chú ý đến chiếc nhẫn với viên kim cương lấp lánh trên ngón tay vô danh của cô. Đây là thứ cả đời bà cầu mà không được, Trương Mẫn Nhi là cái thá gì mà có thể có được chứ?
“Mày kết hôn rồi?” Ánh mắt của Triệu Lộ Dung nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn, “Mày mà lại có thể kết hôn rồi…”
Trương Mẫn Nhi giấu tay ra sau lưng, khuôn mặt không chút huyết sắc trở nên yếu ớt, “Bà muốn gì?”
“Tao muốn gì à?” Triệu Lộ Dung cười nhẹ, “Tao quay về đây đương nhiên để đến thăm đứa con gái xinh đẹp của tao rồi. Bác sĩ Trương tiếng tăm lẫy lừng chính tay lấy đi một mạng người, chuyện này nếu lộ ra ngoài chắc chắn sẽ hot lắm đây.”
“Bà nghĩ sẽ có người tin lời bà sao?” Trương Mẫn Nhi nắm chặt hai tay, ép buộc mình đối mặt với người đàn bà độc ác kia.
“Có ai tin hay không đâu quan trọng. Quan trọng là đến lúc đó mọi người đều sẽ biết trong người mày chảy dòng máu của tao, dòng máu của một gái điếm.” Triệu Lộ Dung lộ ra ánh mắt đầy cay nghiệt, “Gã đàn ông kết hôn với mày có biết quá khứ của mày chưa? Có biết sự dơ bẩn của mày không? Nếu như biết rồi, không biết hắn có còn dám ở bên mày nữa không nhỉ?”
Trương Mẫn Nhi không lên tiếng, toàn thân vì tức giận mà run lên bần bật, “Rốt cuộc bà muốn cái gì? Muốn tiền đúng không?”
“Không, tao tới để đòi lại tất cả những gì mày nợ tao.”