Chỉ Là Một Câu Chuyện Tình Yêu Bình Thường

Chương 2: Lần đầu gặp mặt



6 giờ 55 phút tối ngày 20.07.2023 – Tại nhà hàng Serene

Minh Nguyệt đang đứng đợi ở lối vào nhà hàng, liên tục liếc nhìn điện thoại, chờ cô bạn thân tới.

"Hey yo, tình yêu!"

"Giờ mới tới?"

"Kẹt xe, kẹt xe, cô nương thông cảm. Vẫn kịp giờ mà."

Cô bạn Hoàng Mai cười cười, nhanh chóng đẩy Minh Nguyệt vào trong nhà hàng. Hôm nay, Mai mặc một chiếc áo croptop thoải mái, khoác ngoài là áo sơ mi cùng với chiếc quần ống suông, vai đeo chéo một cái túi đồ, bên trong toàn đồ lỉnh kỉnh. Đội mũ rộng, chân đi giày thể thao, nom khỏe khoắn, nghệ sĩ gớm.

Nhà hàng này thiết kế khá đặc biệt, bên trong có tông màu chủ đạo là đen và trắng, ánh sáng trắng chiếu nhẹ, trông vừa thần bí vừa sang trọng. Lí do Nguyệt chọn nhà hàng này vì nó khá kín đáo, hợp với phong cách của cô.

Hai người nhanh chóng đến bàn mà nhân viên sắp sẵn, nhanh chóng nhận thực đơn từ nhân viên và chọn món.

"Lẩu hay nướng, bạn?" – Vừa lật thực đơn, Mai vừa nhanh miệng hỏi.

"Lẩu đi."

"Okay, vậy lấy cái này, cái này, cái này... Ăn gì nữa không cô nương?"

"Từ từ nào, biết phú bà bao rồi nhưng để tôi xem đã." – Minh Nguyệt còn chưa lật đến mặt sau của thực đơn, hoang mang với tốc độ nhanh chóng của cô bạn thân.

"Xem như chị bao giờ mới xong, cứ gọi thế này nha, có gì gọi thêm." – Mai nhanh nhảu nói rồi quay ra dặn nhân viên.

Minh Nguyệt hơi hoang mang vì cô bạn của mình, trông bình thường cũng đâu nhanh nhạy như thế đâu, thậm chí có phần lười biếng, chậm chạp. Nhưng thôi kệ vậy, cổ thích là được.

"Nay ăn mặc nghệ sĩ vậy?" – Minh Nguyệt mở lời sau khi nhân viên đi khỏi.

"Hôm nào chả ăn mặc vậy, phong cách của tôi đó. Mà có ai như chị không? Đi ăn bữa cơm mà mặc quả đồ già như má tôi vậy á. Người ta nhìn còn tưởng hai mẹ con." – Mai nói giọng chọc ghẹo.

"Cũng có già lắm đâu. Mặc vậy vào nhà hàng cho nó sang." – Nguyệt nói nhỏ, giọng giải thích.

Quả thật, nay cô mặc cũng khá già dặn. Váy trắng đơn cổ vuông, từ đầu đến cuối không có một họa tiết gì. Tóc bện nửa đầu, cổ đeo vòng ngọc trai dạng nhỏ. Thành thật mà nói, đây là phong cách tối giản mà cô hướng tới, khá thoải mái và không cầu kỳ, đỡ phải suy nghĩ.

Đột nhiên, Ngọc Mai nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

"Nghĩ gì vậy bạn? Đồ ra rồi này. Rồi sao kể chuyện nghe đi."

Minh Nguyệt giật mình, nhanh chóng quay về thực tại. Tay vừa thả đồ ăn vô nồi vừa nói:

"Ờm nói sao ta. Hôm nay tôi bắt gặp anh ta nắm tay một cô bé, chắc tầm sinh viên rồi bla bla..." – Minh Nguyệt liên tục kể chuyện, mất tầm mấy phút, dù sao cô cũng cố rút ngắn câu chuyện lại rồi.

"Rồi sao rồi sao?" – Mai vừa ăn vừa ngước mắt tò mò hỏi. - "Bà có hất nước vô mặt anh ta hay tát anh ta và cô ả kia một cái hay có tháo chiếc nhẫn vứt xuống rồi kêu: " Bà đây đếch thèm loại như mày không?""

Minh Nguyệt nhếch một bên lông mày, cười bất lực vì cái trí tưởng tượng phong phú của cô bạn thân.

"Ăn thêm đi cô cho bớt tưởng tượng lại. Bà đi viết kịch bản ngôn tình Trung Quốc có khi kiếm được bộn tiền đó." – Nguyệt vừa cười nói vừa gắp thêm thức ăn cho Mai.

"Thôi thôi không quan trọng. Quan trọng bây giờ thoát khỏi tên tra nam đó rồi." – Mai xua xua tay.

"Để kỉ niệm hôm nay làm ít rượu Soju đi." – Mai nhanh nhảu đề xuất

"Tôi không uống rượu. Nhà hàng sang trọng vậy có rượu Soju cho bà không?"

"Có, có hết. Nhưng tôi ngại quá, hay bà đi ra quầy hỏi hộ tôi đi. Nha?" – Mai ngước mắt long lanh, bắt đầu giở giọng nịnh nọt.

Nể tình cô bạn thân hôm nay dành thời gian đi ăn uống, tâm sự với cô, Nguyệt đứng dậy nói:

"Okay, okay. Tôi thua, uống ít thôi đó."

"Rõ!"

Minh Nguyệt đi tới quầy, tiến tới hỏi nhân viên:

"Ở đây có rượu soju không ạ? Cho mình một chai với."

"Vâng, chị đợi em một chút."

Cô đứng đợi một lúc, nhân viên nhanh chóng mang rượu ra. Sau khi nhận và cúi đầu nhẹ cảm ơn, cô quay người chuẩn bị về chỗ ngồi. Bất chợt cô bắt gặp một dáng người cao lớn. Đó là một người đàn ông khá cao, chắc tầm m8 gì đó, mặc chiếc áo sơ mi đen, quần âu, mặt cũng ưa nhìn nhưng có chút nghiêm túc. Bên cạnh là một người đàn ông khác cũng cao tầm vậy, mặt có vẻ trẻ trung và tươi vui. Dù sao, cô cũng là một người ưa thích cái đẹp. Cô hơi đơ người, nhìn hai người một lúc.

Keng~

Tiếng chuông nhỏ đâu đó nhẹ nhàng vang lên.

Cô bỗng giật mình, nhanh chóng ôm chai soju lạnh, nhẹ nhàng đi lên lầu về bàn của mình.

Vừa đi cô vừa nghĩ: Ựa, Lý Minh Nguyệt, mày bị điên rồi. Tưởng mình là nữ chính ngôn tình gặp nam chính và nam phụ - bạn thân nam chính hả trời? Lại nghĩ còn tới viễn cảnh mình và nam chính yêu nhau rồi nam phụ với cô bạn thân mình cũng vậy chứ.

Hầy, cô có chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại cảm xúc: Chẳng biết là nữ chính, nữ phụ hay người qua đường nữa? Chưa gì đã nghĩ đến chuyện yêu đương với người ta rồi.

Thôi coi như lần đầu gặp mặt.

Có duyên biết đâu hội ngộ.

Có lẽ vậy...

Cô cười thầm, nhanh chóng về bàn của mình với cô bạn đang mỏi mắt ngồi chờ.