Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 34



Xét cho cùng thì Sư Nhạc cũng được xem là người gốc miền Nam, có điều không trưởng thành ở đây mà vừa mới ít tuổi đã bị mang đi.

Đến Giang Châu, Sư Tần giữ vô-lăng, nhìn con đường phía trước, nói: “Bên chỗ anh có một căn hộ để trống, hai em vào đó ở nhé.”

Sư Nhạc đáp: “Được.”

Trước tiên là đến khách sạn Hứa Tịnh đang ở để lấy hành lý, sau đó Sư Tần đưa hai người đến căn hộ bên kia. Anh ấy ném chìa khóa nhà cho Sư Nhạc, cả chìa khóa xe cũng đưa cho cô: “Ngày mai em muốn đi đâu?”

Sư Nhạc nghịch chùm chìa khóa trong tay, cười hỏi: “Đưa cái này cho em làm gì?”

“Đưa cho em thì là của em đó.” Sư Tần nói, “Còn hỏi tại sao?”

Sư Nhạc: “Nhưng em chỉ ở đây vài ngày thôi mà.”

“Không phải ở vài ngày.” Sư Tần xoay đầu qua nhìn cô một lúc, “Anh đã nói là của em thì em muốn ở bao lâu, muốn lúc nào đến cũng được.”

Sư Nhạc bỗng nhiên cảm thấy hai chùm chìa khóa này có chút bỏng tay, đầu ngón tay cô miết nhẹ chùm chìa khóa, nói: “Ngày mai em muốn đi núi Ô Đình.”

Sư Tần: “Vậy nghĩ ngơi sớm đi, buổi tối anh qua đón em.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của anh ấy đổ chuông, nhìn thấy cuộc gọi nhắc nhở, anh ấy ngước mắt nhìn Sư Nhạc, ngắt máy rồi cất điện thoại đi: “Vậy anh đi đây.”

Sư Nhạc ừm một tiếng.

Bây giơ đã hơn một giờ sáng, sau khi Sư Tần đi, Sư Nhạc đứng trong phòng khách nhìn màn đên bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Cậu nghĩ nếu ngày mai tớ đến nhà bọn họ gõ cửa, liệu sẽ như thế nào?”

Hứa Tịnh vừa sắp xếp hành lý vừa ngẩng đầu lên liếc cô một cái: “Cậu dám không?”

Sư Nhạc im lặng cong khóe môi.

Sư Trấn Phong và Ông Đình rất giống nhau, sau khi ly hôn liền trở mặt thành kẻ thù, đứa con liên quan cũng xem như là kẻ thù, tái hôn xong thì giấu kín những chuyện trong quá khứ.

Ông ấy đã có gia đình mới. Trong mắt ông ấy, đứa con gái này còn chẳng bằng một người xa lạ, vì ít nhất với người xa lạ ông ấy còn bằng lòng gặp mặt hơn.

Sư Nhạc nhớ lại cảnh cô vừa bước xuống xe đã bị Sư Trấn Phong giao cho Ông Đình hơn hai năm về trước mà không khỏi thở dài.

Cũng may là Sư Tần vẫn còn ở đây.

Sư Nhạc cảm thấy, hình như trong huyết thống của mình vẫn còn chút liên quan.

Cô thầm cảm ơn Sư Tần, cũng cảm ơn Hứa Tịnh.

Sau khi tắm rửa xong, Sư Nhạc xoay người vùi đầu vào vai Hứa Tịnh.

Hứa Tịnh ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Cậu khá quan tâm đến cậu bạn học đó nhỉ. Cậu ta tên gì? Cái gì Yến?”

Sư Nhạc nhắm mắt lại: “Thích Yến.”

Hứa Tịnh quay đầu qua, như cười như không nhìn cô: “Lần trước lúc hỏi cậu, hình như cậu không có thái độ này.”

Sư Nhạc nhắm mắt không trả lời, hít thở đều đặn.

Hứa Tịnh đợi một phút không thấy cô ư hử gì, cô ấy hứ một tiếng rồi tắt đèn trong phòng.

Đợi cả căn phòng chìm vào bóng tối, Sư Nhạc mới từ từ mở mắt ra, nhẹ nhàng lật người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rõ ràng chỉ mới đến Giang Châu, nhưng đã là hai khung trời khác nhau rồi.

Giữa Sư Nhạc và Sư Tần dường như có một sự hiểu ngầm, hai người không nhắc đến những chuyện quá khứ hay mấy chuyện lùm xùm trong nhà, anh ấy chỉ đơn thuần dẫn cô đi chơi, đưa cô đi ăn, trừ ngày đầu tiên ra thì anh ấy cũng ở lại trong nhà căn hộ đó.

Ở đó thật sự giống như một gia đình thứ hai.

Sư Tần dành hết thời gian cho Sư Nhạc, đáp ứng tất cả các yêu cầu của cô.

Sư Nhạc ở lại Giang Châu hơn một tuần, tham quan hết các địa điểm phong cảnh lớn nhỏ, thậm chí là trường tiểu học mà cô từng học trước đây.

Một lần nữa khắc sâu vào tâm trí những nơi đã phai mờ trong ký ức của cô.

Ngày quay về Bắc Thành, Sư Tần đưa hai người bọn cô đến sân bay.

Suốt quãng đường đi, hai người không hề nói với nhau câu gì.

Mãi cho đến khi xe đậu vào bãi đậu xe, Hứa Tịnh xuống xe trước.

Sư Tần khóa cửa xe lại, trong xe bỗng chốc rơi vào yên lặng. Sư Nhạc thầm nghĩ, đến rồi, sau bao nhiêu ngày như vậy, cả hai đều biết cuộc trò chuyện đáng ra phải có cuối cũng sắp diễn ra.

Anh ấy nhìn bàn tay Sư Nhạc đang đặt trên vô-lăng, không nhẹ không nặng vỗ lên đó một cái, nói: “Sư Mãn Mãn, em còn nhớ ngày em rời đi anh đã nói gì không?”

Sư Nhạc thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu lại.

Sao cô có thể không nhớ được, cô ngược lại còn nhớ rất rõ. Trong những ký ức ít ỏi đó, cảnh tượng này để lại trong cô ấn tượng sâu sắc nhất.

Cậu bé đó bướng bỉnh nhìn cô, nói anh ấy muốn nuôi cô.

“Anh bây giờ không phải là không nuôi nổi em.” Sư Tần xoay đầu qua, vẻ thoải mái trên khuôn mặt anh mấy hôm trước đã biến mất, khi anh ấy không cười, thoạt nhìn còn có chút bức người.

Anh ấy nói: “Có ấm ức gì em phải nói với anh.”

Sư Nhạc nhìn anh ấy, qua một lúc lâu mới nói: “Vậy tại sao anh không tìm em?”

Sư Tần nhíu mày: “Anh đã từng đi tìm.”

“Bà ấy nói anh đừng làm phiền em.”

Người anh ấy đang nhắc đến là ai, Sư Nhạc hiểu rất rõ, cô chỉ khẽ cười.

Sư Tần lại thở dài: “Xin lỗi em.”

Sư Nhạc im lặng đợi anh ấy nói tiếp, Sư Tần lắc đầu tự giễu: “Để em đi tìm anh trước như vậy, anh cảm thấy rất có lỗi.”

Anh ấy từ trong túi móc ra hai chùm chìa khóa, là trước khi rời đi Sư Nhạc đã bỏ lại trên bàn, nhưng bị anh phát hiện.

Sư Tần duỗi tay ném chùm chìa khóa vào lòng cô, sau đó xoa xoa đầu cô, từ tốn nói: “Nhưng bất luận thế nào thì anh vẫn là anh trai của em, những lời trước đây đã nói cũng phải giữ lời, anh nuôi em, em ở đó nếu không vui vẻ thì cứ quay về đây.”

“Giang Châu vẫn còn nhà, là căn nhà của hai chúng ta.”

Sư Nhạc ngây ngốc nhìn chùm chìa khóa trên tay, Sư Tần mở khóa cửa xe, cũng hạ cửa kính xuống, dường như không muốn bầu không khí trở nên nặng nề, anh ấy nói tiếp: “Được rồi, giống như anh chỉ đưa em đi học thôi, có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh, được nghĩ thì về thăm nhà.”

Sư Nhạc đưa tay quẹt nhẹ khóe mắt, sau đó đột nhiên nghiêng người, ôm chầm lấy anh ấy.

Cơ thể Sư Tần lập tức cứng đờ, sau khi có phản ứng lại, anh ấy cũng ôm ngược lại cô, ở sau lưng cô khẽ ho khan một tiếng: “Lâu lắm rồi mới quay lại thân phận này, nhất thời chưa thích ứng, sau này chúng ta từ từ làm quen nhé.”

“Ừm.” Sư Nhạc ở trong lòng anh ấy gật gật đầu, sau đó buông anh ấy ra, cất hai chùm chìa khóa vào túi.

Sư Tần lúc này mới đưa hành lý cho cô, vừa đi vừa nói: “Sang năm có thể anh sẽ đến Bắc Thành.”

Sư Nhạc: “Tới đó làm gì?”

“Công việc của công ty.” Sư Tần cười cười, xoa nhẹ mái tóc của cô, hình như anh ấy rất thích hành động này, “Không phải còn phải nuôi em sao?”

Sư Nhạc giống như vừa bắt được một chút hy vọng, cô khẽ gật đầu: “Được.”

Lên máy bay rồi, Hứa Tịnh hỏi cô: “Cậu có kể cho anh ấy nghe mấy chuyện khác không?”

“Chuyện gì?”

Hứa Tịnh liệt kê sơ sơ cho cô: “Thiếu gì chuyện để nói, ví dụ như trước đây cậu từng đi tìm anh ấy, rồi cái tên bỉ ổi nhà họ Chu kia, rồi những ấm ức mà cậu phải chịu.”

Vì đó là chuyện gia đình nên Hứa Tịnh cũng không tiện đề cập, cô ấy nghĩ hai anh em sẽ tự giao tiếp với nhau.

Sư Nhạc: “Không cần thiết.”

Cô nhìn những đám mây bên ngoài máy bay rồi chầm chậm nói: “Anh ấy cũng có rất nhiều chuyện, tớ tìm anh ấy cũng không phải để kể khổ.”

Hứa Tịnh không đồng ý lắm với cách nghĩ này của cô: “Vậy chứ để làm gì? Anh ấy là anh trai cậu, không đỡ lưng cho cậu thì còn muốn ai?”

“Là để chứng minh tớ vẫn còn người thân.” Sư Nhạc nhìn cô ấy, cười nói, “Về phần mấy chuyện phiền lòng đó, tớ không phải là không tự giải quyết được.”

“Huống hồ, Sư Viên Viên cũng không thoải mái hơn tớ là bao.”



Quay về Bắc Thành, Sư Nhạc đi thẳng tới căn phòng nhỏ của mình bên cạnh trường học. Trước đây để chuẩn bị ra sống riêng cô đã mua một căn hộ nhỏ, nhưng lại cách trường học khá xa, cũng không thường xuyên qua đó, nên đa số đều ở lại bên trường học, tiện thể quản lý quán bar.

Về nhà nghĩ ngơi hai ngày đầu óc cô mới tỉnh táo lại một chút, buổi tối cô tới quán bar.

Bởi vì đang nghĩ hè nên quán bar cũng không đông lắm, chỉ lác đác vài người, ngoài ra ở đây cũng có ca sĩ trú xướng*.

(Ca sĩ trú xướng là những ca sĩ thường hát ở quán bar, nhà hàng, quán cà phê… Ở Trung Quốc, ca sĩ trú xướng là những người biết nhạc cụ và có thể hát hay, thường có nhạc cụ hoặc ban nhạc riêng – nguồn: Baidu.)

Thấy cô đến, ca sĩ trong quán hát xong liền bước xuống: “Nhạc Nhạc về rồi đó à? Hành trình hỗ trợ giảng dạy thế nào?”

Sư Nhạc ngồi xuống trước quầy bar, chống cằm nghịch ly rượu: “Rất tốt.”

“Nhìn dáng vẻ của cậu đâu có giống rất tốt.” Người ca sĩ đó quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, “Chẳng có sinh lực gì cả, cuộc sống thôn quê vất vả lắm à?”

Sư Nhạc lắc đầu: “Không phải.”

Quay về Bắc Thành, cô đổi sang một chiếc điện thoại khác, lúc sao lưu hình ảnh, nhìn thấy bức ảnh bầu trời sao, đom đóm và hoàng hôn kia, cô mới đột nhiên nhận ra, không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà cô và Thích Yến đã có nhiều kỷ niệm như vậy.

Nhưng người này giống như đã hoàn toàn biến mất, không hề nhắn tin cho cô, Sư Nhạc còn tưởng giống như mình chưa từng thêm cậu vào bạn bè.

Trong vòng tròn bạn bè của cậu cũng rất sạch sẽ, chẳng có bất cứ hoạt động gì, không có cách nào để theo dõi cuộc sống của cậu.

Nếu không phải có những bức hình này và phong thư chưa gửi đi, Sư Nhạc còn tưởng rằng bản thân chưa từng gặp người này.

Ấm áp thì thật sự ấm áp, nhưng tuyệt tình cũng rất tuyệt tình.

Cũng không còn một Tiểu Quai Quai cố chấp kéo lấy cô, nói không thu lại cái bắt tay nữa.

Có lẽ do được cậu chăm sóc chu đáo nên lúc này Sư Nhạc đột nhiên lại nảy sinh một loại ảo giác như bị bỏ rơi.

Cô có chút buồn bực, rời khỏi Dư Bình cũng đã hơn mười ngày, vậy mà đến bây giờ cô vẫn chưa tiêu hóa được hết cảm xúc này.

Bực mình thực sự.

Thấy cô như vậy, người ca sĩ cười nói: “Buồn phiền gì vậy, đến đây hát một bài cho khuây khỏa đi.”

Sư Nhạc liếc nhìn đàn ghita và micro trên sân khấu, nhưng chẳng buồn nhúc nhích. Cô bất chợt nhớ lại cái đêm lần đầu tiên gặp nhau, cậu thiếu niên ngồi xổm trên cầu vượt, trong tay cầm micro, bên cạnh là chiếc đàn ghita.

Vô vị nhạt nhẽo, đúng là một người không có lương tâm.

Cô đứng dậy, nhưng không đi về hướng sân khấu.

Ca sĩ: “Cậu đi đâu vậy?”

“Về nhà ngủ.”



“Thích Yến, năm nay là năm quan trọng nhất mà em vẫn muốn học ngoại trú sao, đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Trong văn phòng, Thích Yến đứng thẳng người, ba vị giáo viên trước mặt đều vây quanh cậu, dáng vẻ rất quan tâm đến câu trả lời của cậu.

“Tình huống trong nhà em chúng tôi đã nắm rõ.” Thầy giáo hình như cảm thấy hơi nan giải, “Chúng tôi nghe cậu của em nói rồi, chẳng phải mợ của em có thể chăm sóc sao? Cuối tuần em chạy qua đó cũng được mà, hà tất phải học ngoại trú?”

Thích Yến kiên nhẫn nghe hết lời của các vị giáo viên, sau đó ôn hoà đáp: “Thưa thầy, em quyết định rồi ạ.”

Giáo viên tận tình khuyên bảo: “Thích Yến, em nghĩ kỹ lại đi, nếu chuyện này ảnh hưởng đến kỳ thi của em sau này, chẳng phải sẽ trở thành trò đùa sao? Lãnh đạo nhà trường đều rất quan tâm đến em.”

Thích Yến giữ im lặng, nhưng không hề có bất kỳ dao động gì.

Cuối cùng các thủ tục học ngoại trú cũng đã được hoàn thành.

Hổ Tử vào năm học mới được đưa đến Dư Bình, tạm thời ở nhà của một người chú trong thôn.

Bệnh tình của mẹ cậu cứ tái đi phát lại mấy lần, cuối cùng ở hẳn trong bệnh viện, Thích Yến ngày nào cũng chạy đi chạy lại giữa trường học và bệnh viện.

Thời điểm mẹ Thích tỉnh táo vẫn khá nhiều, nhìn thấy con trai sụt đi nhiều cân, bà có chút đau lòng: “Tiểu Yến, chúng ta về nhà đi.”

Thích Yến mua một chiếc bàn học đặt trên gường, nghe bà nói vậy cậu từ trong cuốn sách ngẩng đầu lên, khẽ cười: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

“Ở bệnh viện cũng tốn tiền lắm, mẹ biết.” Mẹ Thích thở dài, bà gầy đến mức khiến người khác đau lòng, “Về nhà vẫn hơn, mẹ không yên tâm Hổ Tử lắm.”

“Hổ Tử rất ngoan.” Thích Yến đẩy chiếc bàn học nhỏ ra, đứng lên đi tới bên cạnh bà, “Mẹ cứ chăm sóc bản thân thật tốt, nghĩ thoáng lên là sức khẻo sẽ mau hồi phục, chuyện tiền nong không cần bận tâm.”

Cậu khom lưng ôm lấy người phụ nữ gầy gò đang ngồi trên giường, nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ hãy kiên cường một chút, đừng bỏ cuộc, con và Hổ Tử vẫn cần mẹ.”

Mẹ Thích im lặng bật khóc trong vòng tay cậu, Thích Yến lặng lẽ ôm lấy bà.

Đợi người ngủ say, cậu lần mò trong túi, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Ngồi trong vườn hoa phía sau bệnh viện châm một điếu thuốc, cậu thuần thục mở bản tin dự báo thời tiết ra.

Hôm nay ở Bắc Thành trời có mưa.

Bên phía cô không có sao, nhưng ở đây thì có, quả thực không cùng một bầu trời.

Giữa khói thuốc lượn lờ, Thích Yến cúi người xuống, chống trán, khẽ thở dài một hơi.

Một lúc sau, cậu bấm vào album ảnh trong điện thoại, nhìn bóng người mà cậu đã chụp lại trong buổi liên hoan văn nghệ ngày hôm đó, cả bức ảnh lờ mờ mà hai người chụp chung trong hội trường.

Có những người, gặp rồi cũng nhớ, không gặp nữa cũng nhớ.

Ban đầu cậu còn nghĩ, nếu rời khỏi rồi, không biết lúc nào cô sẽ quên mất mình.

Cậu không liên lạc với cô, cô cũng không gửi tin nhắn cho cậu.

Giống như đang lâm vào thế giằng co, Thích Yến cảm thấy như vậy cũng khá tốt.

Không đoán được suy nghĩ của cô, nhưng lại biết suy nghĩ của chính mình, không những không quên được mà ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Cậu như một tên điên, cố gắng tìm kiếm dấu vết của cô trong những kí ức còn đọng lại ít ỏi này.

Có lúc cậu thậm chí còn điên dại trách Sư Nhạc, trách cô sao lại quá tuyệt vời, tuyệt vời đến mức khiến người khác khắc sâu đến như vậy.

Trách cô quá nuông chiều những yêu cầu của cậu, nếu không cậu cũng sẽ không được đằng chân lên đằng đầu như vậy.

Trách đến trách đi, rồi cũng đành chịu đựng mà tự phỉ nhổ chính mình.

Cậu ở đây vùng vẫy giữa mịt mù tăm tối, không nên kéo người khác cùng lún sâu với mình.

Tại sao người ta lại nói có một người để nhớ mong cũng là một loại hạnh phúc nhỉ, Thích Yến nghĩ.

Rõ ràng rất đắng chát, đắng chát đến nỗi đầu lưỡi của cậu đã tê dại