Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 40



Trên thao trường huấn luyện quân sự dành cho sinh viên năm nhất, ánh nắng chói chang, rũ mắt nhìn đâu đâu cũng là màu xanh lá cây, muốn tìm người cũng rất tốn sức.

Sư Nhạc ở bên ngoài quét mắt nhìn một vòng, sau đó dẫn mọi người tới bên rìa thao trường, tìm giáo viên hướng dẫn chính.

Cô khẽ cười: “Giáo viên hướng dẫn, cho em hỏi, ở đây còn khoảng bao lâu nữa thì nghĩ ngơi ạ?”

Giáo viên hướng dẫn liếc mắt nhìn đống kem và đồ uống trên tay mấy người đang đứng sau lưng cô, cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, vì bình thường vẫn hay có một số sinh viên khóa trên qua đây. Anh ấy lại nhìn về phía Sư Nhạc, vẻ mặt có chút thả lỏng: “Còn khoảng mười lăm phút nữa, các em ở dưới tán cây đợi một lát đi, tiện thể nghĩ ngơi, chốc nữa thầy sẽ kêu mọi người qua đó tập hợp.”

Sau đợt chào đón tân sinh viên mấy ngày, bên phía quán bar vì nhập học nên lượng khách cũng bắt đầu đông trở lại, Sư Nhạc phải dành chút thời gian để sắp xếp mọi thứ, cộng với việc bên câu lạc bộ và quán bar tuyển thành viên mới, nên cô vẫn chưa có thời gian rãnh, mãi cho đến hôm kia được Đồng Lâm nhắc một câu, cô mới sực nhớ là tuyển thành viên mới vào câu lạc bộ thì phải đến chỗ huấn luyện quân sự thăm dò trước.

Nói là nghiên cứu thăm dò cho oách, chẳng qua là mỗi câu lạc bộ tranh thủ đến gặp mặt các bạn tân sinh viên trước, gửi chút ấm áp ngày hè, đến lúc tuyển thành viên cũng sẽ tạo cho các bạn sinh viên mới một ít ấn tượng tốt.

Với tư cách là câu lạc bộ công ích cấp trường duy nhất, đoàn hỗ trợ giảng dạy đã có tiếng tăm từ lâu, thực ra đối với việc tuyển người mới không hề lo lắng, nhưng bởi vì là cậu lạc bộ công ích, nên chuyện gửi chút ấm áp đến các tân sinh viên trong đợt huấn luyện quân sự hằng năm là điều không thể thiếu.

Sư Nhạc dạo gần đây bận tối mặt tối mũi, định là lần này không đi, vừa mới mở miệng thì sực nhớ ra trong nhóm tân sinh viên năm nay có thêm một người.

Thích Yến vừa mới đến Bắc Thành, cũng không biết đã quen chưa, mấy hôm nay hai người chỉ trò chuyện đôi ba câu qua điện thoại, cũng không nói được gì nhiều, nên cô phải đi xem thử một chút, nếu không há chẳng phải đã phụ lòng một tiếng chị này rồi sao.

Có hai khu vực đông tây, cô dẫn mọi người đến khu phía tây, gặp mặt lớp trưởng của từng lớp để gửi tặng chút quà nhỏ.

Học viện Máy Tính có lẽ đang ở trên sân huấn luyện quân sự.

Có lớp trưởng ở đây nên phần nước gửi tặng đều do lớp trưởng đưa đến các bạn sinh viên, bọn cô chỉ cần cử người ra tuyên truyền là được. Trình bày sơ với giáo viên hướng dẫn về mục đích đến đây xong, Sư Nhạc dẫn người của mình đến gốc cây bên cạnh chờ đợi.

Cũng không biết Thích Yến đang ở trong đội hình nào.

Cô tháo mũ xuống, quét mắt nhìn một vòng thao trường.

Cậu nam sinh Minh Dịch đứng bên cạnh hỏi: “Phó hội trưởng đang nhìn gì vậy?”

Sư Nhạc cũng không giấu cậu ấy, nhếch môi nói: “Tìm một người.”

Minh Dịch nhìn theo ánh mắt của cô, khẽ thở dài: “Ở đây nhiều lớp đại học như vậy, ai ai cũng một màu xanh mượt giống hệt nhau, sao chị không hỏi thử người đó đang ở đâu?”

Sư Nhạc nghe cậu ấy nói như vậy mới ngớ ra, đúng nhỉ, nhiều người như vậy, tại sao cô lại ngốc nghếch đi nhìn từng người một?

Sư Nhạc bật cười: “Cậu nói chí lý.”

Nói xong cô định dời tầm mắt, hỏi thử lớp trưởng của lớp Máy Tính xem vị trí của bọn họ đang ở đâu.

Vừa mới nghiêng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trên đường chạy có một đội hình đang bước nghiêm lại đây.

Người đứng đầu có vóc dáng rất tiêu chuẩn, thân hình cao ráo, thắt lưng của bộ quần phục rằn ri càng làm tôn lên đôi chân dài miên màn và tấm lưng thẳng tắp.

Sư Nhạc nheo mắt lại, tầm mắt hơi hướng xuống dưới, có lẽ do phơi nắng quá lâu nên khuôn mặt Thích Yến có chút đỏ, phần tóc trước trán cũng đã ướt nhẹp, dẫn theo đội hình bước nghiêm về hướng này, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đẹp trai đến mức mơ hồ.

“Đây là đội hình biểu diễn ư?” Mấy đoàn viên bên cạnh cũng để ý thấy, bắt đầu thảo luận, “Đội viên gương mẫu bên trái là ai vậy nhỉ? Đẹp trai quá đi!”

Minh Dịch cũng sửng sốt không kém, sực nhớ tới cậu nam sinh từng gặp ở buổi chào đón tân sinh viên, nét đẹp trai này không thể lẫn vào đâu được.

Cậu ấy vô thức liếc nhìn phó hội trưởng nhà mình, chợt thấy khóe miệng phó hội trưởng đang treo một nụ cười, ánh mắt chăm chú nhìn sang bên đó, sau đó lấy di động ra, không chút e dè chụp ảnh người kia lại.

Hành động của Sư Nhạc cũng là đột nhiên nổi hứng, nhìn cũng đã nhìn rồi, bạn học nhỏ ‘bổ mắt’ như vậy, không lưu lại làm kỷ niệm thì hơi phí.

Cô chụp liền mấy tấm mới cất điện thoại đi, lúc này ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về trước của Thích Yến đột nhiên chuyển sang đây.

Sư Nhạc có hơi khựng lại, sau đó mỉm cười với cậu, lại thấy cậu dời tầm mắt sang chỗ khác.

Sư Nhạc hứ một tiếng.

Đúng là lạnh lùng boy.

Một đội viên bên cạnh Thích Yến nghiêng đầu qua, thấp giọng nhắc nhở: “Thích Yến, tay, tay thấp xuống.”

Thích Yến ừm một tiếng, lặng lẽ hạ thấp tay xuống, điểu chỉnh lại tư thế chuẩn nhất, dù đã trải qua hai tiếng huấn luyện liên tục nhưng anh không hề mệt mỏi, ngược lại tinh thần càng hăng hái hơn.

Mười lăm phút sau, giáo viên hướng dẫn chính thổi một hồi còi cho nghĩ ngơi, đồng thời gọi mọi người qua bên đây tập hợp, thời gian nghĩ ngơi trong huấn luyện quân sự làm một số động tác nhỏ cũng là chuyện bình thường.

Lớp trưởng đi phát nước cho mọi người, nhưng đội hình biểu diễn là từ mỗi lớp cử ra một người nên không có phúc lợi này, họ chỉ có thể uống nước riêng của mình và nhìn theo gào thét.

Một đội viên khác tên Dương Duy Đông bên cạnh Thích Yến liếc nhìn mấy người cách đó không xa, có chút tò mò hỏi: “Hôm nay lại là người của câu lạc bộ nào đến ấy nhỉ?”

Thích Yến ngước mắt lên, thấp giọng nói: “Đoàn hỗ trợ giảng dạy.”

“Cậu biết?” Dương Duy Đông kinh ngạc, xoay đầu sang nhìn anh. Thích Yến bình thường ít nói chuyện, nhưng tính tình vẫn khá tốt, hai người lại là bạn cùng lớp cùng phòng ký túc xá, quan hệ cũng không tệ, trong mấy hôm nay cậu ấy cũng nhận ra anh không phải là kiểu người hay chú ý đến những điều này.

Ánh mắt Thích Yến rơi vào người nào đó: “Ừm.”

Theo tầm mắt của anh nhìn qua, Dương Duy Đông ồ một tiếng, lập tức tháo mắt kính xuống lau lau rồi đeo lên lại, vỗ đùi cái đét: “Người đẹp đó cũng là thành viên của đoàn hỗ trợ giảng dạy sao? Không nói nhiều, năm nay tớ phải ứng tuyển vào câu lạc bộ của bọn họ! Ai cản tớ, tớ sẽ liều mạng với người đó!”

Lần này bạn cùng phòng khá thân với cậu ấy lại không tiếp lời.

Việc giới thiệu câu lạc bộ sẽ do đội trưởng của từng khâu phụ trách, Sư Nhạc không tiện ngồi đó, chỉ đứng sang một bên quan sát. Qua một lúc, cô xoay người cầm lấy chai nước vừa nãy mang đến đi về hướng mép sân.

“Ấy ấy ấy, cô ấy qua đây, cô ấy qua đây!”

Nghe thấy giọng nói đột ngột cao vút của Dương Duy Đông, đôi mắt vừa rũ xuống của Thích Yến lập tức ngước lên, chợt thấy Sư Nhạc đang dựa vào tấm lưới bên ngoài thao trường, tay cầm chai nước từ từ bước về phía mình.

Là đội viên tiêu biểu nên anh ngồi ở ngoài cùng.

Anh bất giác thở hắt ra một hơi, giống như mỗi bước chân của cô đều đạp lên trái tim anh, trong lúc huấn luyện mồ hôi cũng không ra nhiều như vậy.

Sau khi nghe thấy câu nói cô rất vui kể từ ngày hôm đó, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Thích Yến rất muốn gặp cô, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp. Anh có chút hốt hoảng, thì ra là cô rất vui mừng.

Mang theo chút tâm tư bối rối, Thích Yến không hề để ý rằng mình đang chăm chú nhìn theo bước chân của Sư Nhạc.

Sư Nhạc bước tới trước mặt cậu, thấy cậu có chút ngẩn ngơ, cô bật cười, ngồi xổm xuống, giơ chai nước trong tay lên chạm nhẹ vào mặt cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”

Thích Yến bị chai nước lạnh làm giật mình, vô thức muốn lùi về sau, nhưng anh vẫn chịu đựng, khẽ cười một tiếng rồi nhận lấy chai nước: “Chị.”

Dương Duy Đông nhìn đến phát ngốc.

Bên kia vẫn còn khá lâu mới kết thúc, Sư Nhạc thẳng thừng ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: “Mệt không?”

Thích Yến nghiêng đầu nhìn cô, nói chuyện với cô: “Không mệt.”

Sư Nhạc nói: “Hai hôm nay chị hơi bận, đợi cậu kết thúc khóa huấn luyện rồi chị mời cậu ăn bữa cơm nhé?”

Thích Yến không từ chối: “Được.”

Thời tiết quá nóng, Sư Nhạc vừa muốn đội mũ để che nắng, vừa muốn dùng mũ đã quạt mát, suy nghĩ một hồi cô lại quyết định dùng tay làm chiếc quạt tạm thời, vừa quạt vừa hỏi: “Sao rồi, đã quen ở đây chưa?”

“Cũng khá quen rồi.” Thích Yến nhìn cổ tay cô, dừng lại mấy giây rồi lại bổ sung: “Quen hết rồi.”

“Vậy thì tốt.” Sư Nhạc tự nhiên ngồi xuống đây, cũng không quan tâm những người xung quanh nhìn anh như thế nào.

Dương Duy Đông ngược lại không thể ngồi yên, quyết định mở lời trước: “Thích Yến, cậu quen đàn chị này à? Xin chào đàn chị, em là bạn cùng phòng với Thích Yến, em tên là Dương Duy Đông.”

Thì ra bạn cùng phòng, Sư Nhạc ngẫm nghĩ rồi đưa chai nước chưa mở khác mà mình đang định uống cho cậu ấy, nói: “Chào cậu, mời cậu uống nước.”

Dương Duy Đông lập tức nhận lấy.

Vẻ mặt của Thích Yến vẫn rất bình thường, anh mở chai nước của mình ra, lại cởi chiếc mũ trên đầu xuống, vừa đưa chai nước cho Sư Nhạc vừa lấy mũ quạt mát cho cô.

Nhìn chai nước đã được mở sẵn trước mặt mình, Sư Nhạc bật cười: “Cái này là chị đưa cậu uống mà?”

“Em vẫn còn nước.” Thích Yến đưa chai nước cho cô, còn mình thì cầm chai nước bên cạnh lên, uống một ngụm.

Sư Nhạc nhìn anh vừa quạt mát vừa mở nước cho mình, cứ như mình mới là người huấn luyện quân sự xong, đột nhiên có chút ngượng ngùng.

Ánh mặt Dương Duy Đông không ngừng chuyển động qua lại giữa hai người, quả thực nhịn không được tò mò bèn hỏi thăm: “Thích Yến, cậu với đàn chị này là mối quan hệ gì vậy?”

Nghe xong câu hỏi này, hai người đều rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng vẫn là Sư Nhạc có phản ứng trước: “Tôi là chị của cậu ấy.”

Thích Yến cắn nhẹ môi dưới.

“Chị?” Dương Duy Đông trước đó đã nghe thấy tiếng chị này, “Chị ruột?”

“Không phải.” Lần này Sư Nhạc còn chưa kịp nói gì, Thích Yến đã phủ nhận trước.

“Không phải chị ruột.” Anh đặt chai nước xuống, chầm chậm nói: “Cũng được xem là bạn bè.”

Sư Nhạc khẽ nhướng mày.

Từ bạn bè này dường như chưa bao giờ xuất hiện giữa cô và Thích Yến, anh gọi cô là chị, cô xem anh như một cậu bản nhỏ.

Chỉ là…

Cô liếc nhìn Thích Yến đã có chút rám nắng, anh của bây giờ cũng đã rút đi tính khí trẻ con, hình như không còn là một bạn học nhỏ nữa.

Thích Yến lúc này cũng đang ngước mắt lên nhìn cô, khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, trong đôi đồng tử xinh đẹp của Thích Yến dường như đang phản chiếu hình bóng cô.

Anh khẽ cười một tiếng: “Là bạn bè?”

Giống như đang hỏi cô, lại giống như đang trả lời.

Nói là bạn bè hình như cũng chẳng có gì kỳ lạ. Dù sao tình chị em của hai người cũng là danh không chính ngôn không thuận, giống như bây giờ, là anh đang chăm sóc cho cô.

Sư Nhạc chỉ sửng sốt tầm hai giây, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, là bạn bè.”

Nói rồi cô lại tự cười: “Nhìn cậu bây giờ cao hơn chị nhiều như vậy, chị đâu dám nói là chị của cậu nữa.”

Động tác đang quạt mát cho cô bỗng nhiên chậm lại, khóe mắt Thích Yến hơi cong lên: “Ừm.”

Anh nói tiếp: “Hổ Tử nhớ chị, cứ ríu rít muốn gọi điện thoại cho chị.”

Sư Nhạc vừa nghe thấy Hổ Tử liền vứt chút khó xử vừa rồi sang một bên, cô lấy điện thoại ra: “Sao không nói sớm với chị?”

Thích Yến: “Sợ chị bận.”

“Chị không bận.” Sư Nhạc xoay đầu qua, cầm lấy chiếc mũ anh đang quạt cho mình, học theo dáng vẻ của anh trước đây đội lên đầu cho anh, nghĩ đến sự khách sáo của anh cô lại nói, “Cậu có thể tìm chị bất cứ lúc nào, biết không?”

Thích Yến rũ mắt nhìn động tác tự nhiên của cô, thấp giọng cười: “Lúc nào cũng được sao?”

“Ừm, lúc nào cũng được.” Sư Nhạc hơi dùng sức gõ lên vành mũ của cậu, lười biếng nở một nụ cười, “Đã đến Bắc Thành rồi thì đây là địa bàn của chị, đương nhiên là tìm chị, nếu không cậu còn định tìm ai?”

“Không tìm ai cả.” Thích Yến nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Chỉ tìm chị.”