Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 51



Bài vở năm ba nói nhiều cũng không nhiều, nhưng cũng có vài môn quan trọng. Tuy rằng nói công việc bận rộn nhưng kỳ thi cũng không thể bỏ qua.

Tuần thi cử, Sư Nhạc vẫn dành ra chút thời gian để quay về trường.

Kết thúc môn thi cuối cùng, Sư Nhạc và Hứa Tịnh bước ra khỏi phòng học. Hứa Tịnh nghe lịch trình kỳ nghĩ đông của cô, vẻ mặt tràn đầy tự tin nói: “Tớ cảm thấy Lễ Tình Nhân là một dịp rất tốt. Tiền mừng tuổi năm nay tớ sẽ để dành mua album cho cậu!”

Sư Nhạc bật cười: “Cậu lấy số lẻ để mua ủng hộ tớ là đủ rồi!”

“Tớ nói thật mà.” Hứa Tịnh ngẫm nghĩ, cảm thấy vẫn chưa đủ, “Tới lúc đó tớ sẽ bao trọn tòa tháp đôi ở trung tâm thành phố, một bên viết là Sư Mãn Mãn sinh nhật vui vẻ, một bên viết là album bán được nhiều nhất.”

Sư Nhạc tin chắc rằng cô ấy sẽ thực sự làm được điều đó. Trước khi Hứa Tịnh có những ý nghĩ khoa trương hơn, cô phải tranh thủ ngăn chặn ý tưởng của cô ấy phát tán: “Được rồi, ngày hôm đó cậu không cần phải làm gì cả, cứ dành hết thời gian cho bạn trai của cậu là được. Album cũng không cần phải lo. Tới lúc đó tớ sẽ gửi cho cậu bản giới hạn có chữ ký của tớ.”

“Ai cần ở bên cạnh anh ấy, cậu mới là người quan trọng nhất.” Nói được một nửa, Hứa Tịnh như sực nhớ ra gì đó, “Ngược lại có một số người, không biết khi nào mới có thể nghe nói cậu trải qua lễ Tình Nhân chứ không phải đón sinh nhật.”

“Có gì khác biệt sao?” Sư Nhạc cúi đầu trả lời tin nhắn của công ty, khẽ cười một tiếng, “Cũng cùng một ngày thôi mà.”

“Khác biệt chứ.” Hứa Tịnh hạ giọng, “Hôm Giáng Sinh cậu với Thích Yến ở trong phòng làm gì vậy?”

Đầu ngón tay của Sư Nhạc hơi dừng lại, nói: “Xem phim.”

Thực ra là đang dạy dỗ người đó, nhưng lời này Sư Nhạc sẽ không nói ra.

“Trong khi mọi người ở dưới chè chén say sưa, cậu lại dẫn người ta vào phòng xem phim.” Hứa Tịnh ý vị sâu xa nói, “Trước đây tớ cứ cảm thấy giữa cậu và cậu bạn học này có chút vấn đề, lúc đó cậu còn chối đây đẩy?”

Sư Nhạc: “Lúc đó hoàn toàn không có gì cả.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ ấy hả?” Sư Nhạc cất điện thoại, lười biếng nói, “Tạm thời cũng chưa có gì.”

Tạm thời cũng chưa có gì, tức là sau này sẽ có gì đó.

Hứa Tịnh dừng bước, kéo giật cô lại: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Sư Nhạc nhướn mày, khẽ cười một tiếng: “Tớ có bao giờ không nghiêm túc?”

Hứa Tịnh nhìn cô rất lâu: “Cậu với Thích Yến có khác biệt rất lớn, cậu chắc chắn rồi chứ?”

Nụ cười trên khóe miệng Sư Nhạc hơi khép lại, im lặng không tiếp lời.

Hứa Tịnh tưởng cô chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, bây giờ bị hỏi nên bối rối: “Thực ra nếu bây giờ tình cảm chưa đủ…”

“Chẳng có gì là không chắc chắn cả.” Sư Nhạc nhàn nhạt ngắt lời cô ấy.

Sau đó hỏi ngược lại: “Bọn tớ thì có gì khác biệt?”

Gia cảnh, xuất thân, khoảng cách, những thứ đó đâu phải là sự khác biệt?

Người từng sống trong nhung lụa từ nhỏ như Sư Nhạc cũng không phải không biết, một đôi giày của cô có thể còn đắt hơn cả tiền sinh hoạt một tháng của nhà người ta.

Sư Nhạc cúi đầu, thấp giọng cười một tiếng, lúc cất tiếng giọng nói rất nhạt nhòa: “Tớ còn cảm thấy ganh tị với cậu ấy.”

Hứa Tịnh: “???”

Sư Nhạc nhìn mặt đất, nghĩ đến Hổ Tử, mẹ Thích và cậu mợ của anh.

“Có một gia đình đầm ấm biết bao mới có một Thích Yến như vậy.” Sư Nhạc nói, “Tớ chỉ quan tâm những gì cậu ấy có, còn những thứ cậu ấy không có, tớ không quan tâm, cũng không bận lòng.”

Giọng điệu của cô vừa có chút lười biếng, lại vừa có phần phù phiếm.

Hứa Tịnh nhìn cô rất lâu, cuối cùng cũng không thuyết phục nữa, chỉ cần Sư Nhạc cảm thấy vui vẻ thì chẳng có gì là vấn đề, dù sao cô cũng không thiếu tiền.

Hứa Tịnh được Thời Tuấn đón đi, Sư Nhạc quay về căn phòng gần trường thu dọn chút đồ đạc, kỳ nghĩ này gần như không quay về bên đây, mà cũng chẳng có thời gian để quay về.

Cô vừa bước tới tầng dưới thì sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Sư Nhạc phản ứng lại cực nhanh, lách người sang một bên, nhưng Chu Đàm vẫn kịp kéo cổ tay của cô lại.

Sắc mặt Sư Nhạc lập tức lạnh xuống: “Buông ra.”

Chu Đàm đã ở đây phục kích nhiều ngày mới bắt gọn được cô, làm gì có chuyện buông ra đơn giản như vậy.

Cậu ta siết chặt cổ tay Sư Nhạc: “Chị gái, em trai đến đón chị về nhà mà.”

Sư Nhạc rũ mắt, nhấc chân giẫm mạnh lên chân của Chu Đàm, nhân lúc cậu ta đau đớn nhanh chóng rút tay về. Không muốn ở đây nói nhảm với cậu ta nữa, cô xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Chu Đàm vội vàng đuổi theo, muốn chặn đường đi của cô lại: “Chị tuyệt tình như vậy sao? Ngay cả mẹ chị mà chị cũng không cần nữa?”

Nghe đến hai chữ này, Sư Nhạc hít sâu một hơi, xoay người lại.

Trước khi cô mở miệng, Chu Đàm lập tức bổ sung: “Bà ấy đang ngồi ở trong xe bên ngoài tiểu khu đợi chị.”

Sư Nhạc có chút sửng sốt, quay đầu nhìn sang bên đó, trước cổng tiểu khu đúng là có một chiếc xe đang đậu.

Ba năm rồi, đây là lần đầu tiên Ông Đình đặt chân đến nơi cô sống.

Sư Nhạc đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó cất bước đi về hướng cổng tiểu khu.

Chiếc xe đang đậu trước cổng tiểu khu cũng đồng thời hạ cửa kính xuống, Ông Đình đang ngồi ở phía sau, năm tháng dường như đã bỏ quên bà ta, trên gương mặt xinh đẹp và quý phái đó chẳng có vết tích gì của thời gian để lại.

Nhìn thấy Sư Nhạc, Ông Đình xoay đầu qua: “Lên xe.”

Sư Nhạc không nói chuyện.

“Chị gái lên xe đi.” Chu Đàm bước đến mở cửa xe cho cô, sau đó đi tới ghế phụ lái, dáng vẻ giống hệt như một đứa con ngoan.

Sư Nhạc đứng lặng trước cửa xe vài giây, đợi đến khi Ông Đình đưa mắt nhìn lần nữa, cô mới nhấc chân bước lên xe.

Trong xe vô cùng yên tĩnh, Sư Nhạc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện.

Cô với Ông Đình đã lâu không gặp, dường như chẳng biết phải nói gì, đến cả việc gọi một tiếng ‘mẹ’ cũng rất ngại miệng.

Người rõ ràng có quan hệ huyết thống thì chẳng hiểu vì sao lại xa lạ như vậy, còn một số người không cùng máu mủ thì lại quan tâm rất chu đáo.

Đến Chu gia, xe vừa dừng lại Chu Đàm đã nói: “Lâu rồi chị chưa về nhà, có muốn ăn gì không để em dặn đầu bếp làm?”

Sư Nhạc không nói chuyện.

Ngược lại là Ông Đình quay đầu qua: “Em trai đang nói chuyện với con, câm rồi à?”

Sư Nhạc ngước mắt lên, sau đó khẽ cười một tiếng: “Gì cũng được.”

Cô vào cửa, ngồi xuống sô pha dưới tầng một, Ông Đình ngồi một bên, Chu Đàm cũng ngồi bên cạnh gọt cam cho cô.

Ông Đình mở tivi lên, tivi có kết nối mạng, trên màn hình đúng lúc đang chiếu đến đoạn biểu diễn trên sân khấu của Sư Nhạc trong đêm giao thừa.

Bà ta chỉ vào màn hình, hỏi: “Chuyện gì đây? Con đang làm gì ở đó?”

Sư Nhạc chỉ liếc nhìn một cái rồi nhàn nhạt đáp: “Hát.”

“Sao trước đây không nghe con nói với mẹ?”

Ông Đình thấy dáng vẻ của cô dửng dưng và hùng hồn như vậy thì càng thêm tức giận.

Bà ta vứt chiếc điều khiển xuống đất, đứng thẳng người dậy, chỉ tay vào Sư Nhạc: “Trước đây con vẫn còn nhỏ, mở mấy cái thứ quán bar vớ va vớ vẩn gì đó mẹ đều nhắm mắt cho qua, nhưng bây giờ con muốn làm gì? Bước chân vào showbiz? Làm con hát?”

Dường như sự yên tĩnh trong xe vừa nãy chẳng qua chỉ là giả tạo.

Sư Nhạc bỗng cảm thấy mệt mỏi, nửa năm nay dù ngày nào lịch trình cũng dày đặc, nhưng lại không mệt mỏi như bây giờ.

“Ừm, làm con hát.” Sư Nhạc ngẩng đầu lên, điềm tĩnh đáp, “Nếu như hôm nay mẹ đến chỉ để hỏi nghề nghiệp sau này của con, vậy thì con có thể thoải mái nói cho mẹ biết, con đã kí hợp đồng với công ty giải trí rồi, làm ca sĩ.”

Bốp!

Một cái tát giòn giã rơi xuống bên má.

Sư Nhạc khẽ chớp mắt, nhìn bàn tay Ông Đình vừa đánh mình, như thể không kịp phản ứng lại.

“Hồi đó tôi muốn cô làm cái gì?” Ông Đình rống lên một câu, vẻ mặt quý phái liền bị xé toạc, lập tức biến thành một người đàn bà chua ngoa, “Sau này Đàm Nhi phải tiếp quản công ty của nhà mình, một mình thằng bé sẽ chịu áp lực rất lớn, cô phải hỗ trợ nó, giúp đỡ nó, như vậy mới gọi là người một nhà chứ.”

“Cô điện thoại cũng không thèm nghe, nhà cũng không thèm về. Thằng bé đích thân đến tìm cô, cô còn đuổi nó về. Có phải nếu tôi không đi mời cô về, cô cũng không thèm quay về nữa không?”

“Sư Nhạc, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi chứ gì?”

Sư Nhạc nhàn nhạt liếc nhìn Chu Đàm vẫn đang ngồi gọt cam, nhếch môi nói: “Hỗ trợ cậu ta? Cậu ta mà cũng xứng sao?”

Ông Đình: “Sư Nhạc!”

Sư Nhạc đứng lên, nhìn thẳng vào vẻ mặt tràn đầy tức giận của Ông Đình, khẽ cười một tiếng: “Mẹ, con có một câu hỏi.”

Cô nhẹ giọng hỏi: “Mẹ biết con tách hộ rồi đúng không?”

Động tác trên tay Chu Đàm lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên.

Cơn giận vừa rồi của Ông Đình dường như đã dịu đi đôi chút, bà ta ngoảnh đầu lại: “Tách hộ thì đã làm sao? Cô cũng đã trưởng thành rồi, có cách nghĩ riêng tôi cũng không quan tâm.”

Sư Nhạc lại hỏi: “Vậy mẹ có biết vì sao con tách hộ không?”

“Chị.” Chu Đàm đứng bật dậy, muốn cắt ngang lời cô, “Mẹ, đều là người một nhà cả, khó khăn lắm chị mới về nhà một lần, có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng cãi nhau nữa.”

Sư Nhạc hờ hững nhướn mắt, thấy Chu Đàm đang bước qua đây, cô đột nhiên giơ tay lên tát cậu ta một cái. Cái tát này cô dùng lực rất mạnh, mạnh đến nỗi lòng bàn tay đều tê dại.

Chu Đàm không ngờ ở trước mặt Ông Đình mà cô vẫn có thể ra tay, cậu ta sửng sốt nhìn cô, một bên má đã đỏ rực.

Ông Đình cũng không ngờ tới: “Sư Nhạc! Cô điên rồi sao!”

“Trước đây tôi đã từng nói.” Sư Nhạc xoa xoa tay, “Các người muốn một cuộc sống hạnh phúc, vậy thì một nhà ba người cứ sống vui vẻ với nhau, đừng làm phiền đến tôi.”

“Nhưng mà Chu Đàm, cậu tự nói xem cậu có bỉ ổi không?”

Sắc mặt Chu Đàm hết xanh rồi lại trắng.

Ông Đình: “Sao lại nói như vậy!”

“Mẹ.” Sư Nhạc kéo Chu Đàm qua, đẩy cậu ta tới trước mặt Ông Đình, dùng ngón tay chỉ thẳng vào trán cậu ta, thốt ra từng chữ rõ ràng: “Mẹ muốn con giúp đỡ đứa con trai giỏi giang này của mẹ? Một đứa con ngoan từng có ý đồ chuốc say con?”

Cô khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó, cưỡng, h.iếp, con.”

Lời nói vừa dứt, cả phòng khách như chìm vào sự im lặng chết chóc.

Sắc mặt Chu Đàm đã tái mét, cậu ta quay đầu nhìn về hướng Ông Đình: “Mẹ.”

Sư Nhạc cũng đang nhìn bà ta, cô chưa bao giờ muốn nhìn rõ vẻ mặt của bà ta như bây giờ.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng mở cửa, là Chu Lâm Cường, bố của Chu Đàm đang bước vào, ông ta nhìn tình hình trong phòng khách: “Nhạc Nhạc về rồi đấy à?”

Sư Nhạc trầm mặc.

Với người cha dượng này cô cũng chẳng có mấy hảo cảm, mà người cha dượng này cũng chưa bao giờ quan tâm đến cô, hai người còn hơn cả người xa lạ.

Nhưng hôm nay, cô cảm thấy giọng điệu của Chu Lâm Cường khi gọi mình hình như đã tốt hơn trước rất nhiều.

Nhận thấy bầu không khí có gì đó không đúng, Chu Lâm Cường bước tới, hỏi Ông Đình: “Có chuyện gì vậy?”

Ông Đình lúc này mới có phản ứng lại, bà ta đẩy Chu Đàm sang một bên, sắp xếp lại biểu cảm rồi khẽ cười với Chu Lâm Cường: “Không có gì. Nhạc Nhạc muốn làm ca sĩ, em đang nói chuyện với con bé.”

“Thế à.” Chu Lâm Cường ngồi xuống, liếc nhìn tivi, giống như không cảm thấy sắc mặt của mọi người không tốt, ngẩng đầu nói với Sư Nhạc, “Nhạc Nhạc, chú không muốn xen vào cuộc sống riêng tư của cháu.”

Ông ta dịu dàng nói: “Nhưng cháu nên biết giới giải trí cũng không dễ dàng gì, đợi cháu tốt nghiệp rồi, đến công ty, cùng Đàm Nhi phát triển công ty ngày một phát đạt hơn, như vậy không phải tốt hơn sao? Hà tất gì phải làm khổ mình như vậy.”

“Dựa vào cái gì?” Sư Nhạc quay đầu lại, “Chú Chu, chú cũng biết chuyện con tách hộ đúng không? Đã như vậy thì con đâu phải là người của Chu gia nữa, công ty của các chú cũng chẳng liên quan gì đến con.”

“Đâu thể nói như vậy được.” Chu Lâm Cường thậm chí còn nhếch miệng cười, ông ta liếc nhìn cậu con trai của mình, giống như không hề nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt cậu ta, “Tách hộ thôi mà, chung hay không chung một cuốn sổ hộ khẩu cũng đâu có gì quan trọng, trước sau gì mà chẳng trở thành người một nhà, đúng không?”

Sư Nhạc cau mày: “Chú nói vậy là sao?”

Tới khúc này Chu Lâm Cường không nói nữa, ông ta chuyển tầm mắt sang người Ông Đình, Chu Đàm cũng giữ im lặng.

Sư Nhạc nhìn Ông Đình, bà ta từ từ bước tới bên cạnh cô, kéo lấy tay cô: “Nhạc Nhạc, người một nhà cũng có rất nhiều loại.”

“Sao cơ?” Sư Nhạc nhìn tay mình, cười cười hỏi, “Còn có loại nào nữa? Không làm được chị em, lẽ nào còn muốn con kết hôn với cậu ta?”

Cô vừa nói xong, Ông Đình liền trầm mặc.

Sư Nhạc từ từ thu lại ý cười, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích, ngước mắt lên.

Một lúc lâu sau, Sư Nhạc chầm chậm hỏi: “Lần này bà đón tôi về nhà, là muốn nói với tôi chuyện này?”

Cô dường như đã tìm ra được điểm mấu chốt, giọng điệu càng thêm bĩnh tĩnh: “Cho nên bà biết tôi tách hộ cũng không tức giận, cũng là bởi vì chuyện này?”

“Cho nên.” Sư Nhạc quay đầu nhìn Chu Đàm, “Bà vô cớ gây chuyện với tôi, cũng là bởi vì chuyện này?”

Cô khẽ gật đầu: “Các người để cậu ta đi tìm tôi, cũng là bởi vì chuyện này.”

Sư Nhạc nhìn bàn tay Ông Đình đang kéo mình, cười một tiếng trào phúng, sau đó rút tay ra.

“Tôi thấy không phải tôi điên đâu, mà là các người bị điên rồi.”

Cô rút tờ khăn giấy, dùng sức lau sạch tay mình, lau đến nỗi đã đỏ rát vẫn ra sức chà xát, giống như đã lên cơn điên.

Ông Đình tiến về trước một bước: “Nhạc Nhạc.”

Sư Nhạc lùi về sau một bước, liếc nhìn Ông Đình: “Cho dù bà đã nghe những gì tôi vừa nói, bà vẫn dửng dưng đề cập chuyện này với tôi.”

Ông Đình dường như cảm thấy hơi quá đáng, nhưng chuyện cũng đã đến nước này, Chu Lâm Cường còn đang ngồi ở đây, bà ta cũng không còn cách nào khác.

“Có lẽ bà đã do dự mấy ngày.” Sư Nhạc lau tay mình, nhẹ giọng nói: “Nhưng bà chưa từng biết, mấy năm qua tôi đã chịu đựng bao nhiêu ghê tởm.”

Cô vứt tờ khăn giấy xuống đất, xoay người đi về phía cửa.

“Chị…”

Sư Nhạc cầm lọ hoa trang trí ở cửa ra vào ném qua, chặn bước chân đang định tiến lên phía trước của Chu Đàm.

“Từ hôm nay trở đi, tôi với bà cũng chẳng còn bất cứ quan hệ gì nữa.” Sư Nhạc nhìn Ông Đình, “Nếu trong số các người còn ai đến làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức. Nếu còn muốn đứa con này của bà, vậy thì nhớ quản tốt cái chân của cậu ta.”

Sư Nhạc đầu cũng không thèm quay lại, đi thẳng một mạch rời khỏi Chu gia.

Chu gia nằm trong khu biệt thự, muốn gọi được xe phải cước bộ ra ngoài.

Bên ngoài trời vừa mưa vừa có tuyết, Sư Nhạc bước ra khỏi khu biệt thự, lẩn thẩn đi bộ suốt hai tiếng đồng hồ, không biết mình đã đi đến đâu, cũng không biết mình nên đi về đâu.

Cuối cùng cô cũng quyết định bắt xe về căn phòng bên cạnh trường học.

Không thể để Sư Tần nhìn thấy bộ dạng này của cô được.

Ngày đông trời mưa tuyết, đường lại tắc nghẽn, rất khó để bắt xe.

Phần mềm gọi xe phải xếp hàng mấy phút, Sư Nhạc quyết định ngồi xổm xuống ven đường, đầu óc và tay đã tê cứng.

Cô lướt qua điện thoại, đột nhiên tìm đến bức ảnh tờ giấy cam đoan của Thích Yến.

Sư Nhạc từ từ di chuyển ngón tay, tìm đến số điện thoại của Thích Yến, cô có chút nhớ anh rồi.

Nhưng cũng không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô.

Quá nhếch nhác rồi Sư Nhạc, mày giống hệt như một con chó chẳng ai cần.

Làm sao có thể để anh nhìn thấy được.

Đột nhiên, gió tuyết bất chợt dừng lại.

Sư Nhạc ngẩng đầu lên, một tán ô màu đen che khuất tầm nhìn trên cao, đập vào mắt cô là một gương mặt điển trai thanh tú.

“Sư Mãn Mãn.”

Người đó ngồi xổm xuống, vươn tay phủ lên gương mặt cô, lau đi vệt nước không biết là nước mưa, tuyết rơi hay là nước mắt trên gò má cô, đầu ngón tay vô cùng ấm áp.

Sau đó anh chạm nhẹ vào màn hình điện thoại của Sư Nhạc, nhấn vào số điện thoại mà nãy giờ cô vẫn chần chừ không chịu gọi đi.

Chưa qua mấy giây sau, di động của anh bắt đầu đổ chuông.

Thích Yến lấy điện thoại ra, nhận máy, tầm mắt vẫn dán chặt vào gương mặt Sư Nhạc, nói vào điện thoại: “Hửm?”

Đôi đồng tử của anh đen láy như mực, giọng nói hết mực ấm áp và nhẹ nhàng: “Mãn Mãn nhớ em à?”

Cách một giây sau.

“Được.” Anh hơi cúi đầu xuống, lau đi những giọt nước mưa trên đỉnh đầu Sư Nhạc, nhỏ giọng dỗ dành cô, “Em đến rồi đây.”