Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 58



Nghe Thời Thâm nói như vậy, Thích Yến lập tức ngước mắt lên: “Chu gia?”

Trước đây anh từng nghe Sư Nhạc nhắc đến trong lúc nhận điện thoại, những lời mà cô từng nói anh đều nhớ rất rõ, gia đình đó cô không hề muốn thừa nhận.

Nói đến mới thấy, trừ Sư Tần ra thì Thích Yến chưa bao giờ nghe Sư Nhạc nhắc đến người nhà của cô, ngay cả người anh trai này cô cũng chỉ nói ngắn gọn là đã gặp lại được.

Thích Yến biết trong lòng Sư Nhạc chất chứa rất nhiều chuyện, giống như bài hát mà ngày hôm đó cô hát trên cây cầu vượt, những chuyện đó phải bị cô chôn chặt trong lòng rất lâu, mới có thể khiến cô trở nên ưu thương như vậy.

“Từ trước đến nay em chỉ có một mình, cho nên không biết nên nói thế nào, anh dạy em nhé.”

Câu nói này lại một lần nữa đập mạnh vào lòng Thích Yến. Cô vẫn luôn cho rằng cô chỉ có một mình, thế nên những lúc gặp chuyện sẽ thu mình lại, dù là cái gì cũng không nói ra.

Thích Yến lần đầu tiên để lộ ra nhiều cảm xúc, cũng chủ động mở lời hơn, anh hỏi: “Chu gia làm sao ạ?”

Đây là chuyện mà hầu như ai cũng biết, có điều Thời Thâm cũng không biết tường tận lắm.

Vì anh ấy và Sư Tần là bạn học, nên trước đây Sư Tần nói muốn đến Bắc Thành tìm em gái đã bắt đầu liên hệ một số hợp tác với bên đây, thực ra cũng là do Thời Thâm bắc cầu, Sư Tần cũng không giấu anh ấy.

Sau đó mới biết cô em gái này sống ở Chu gia không mấy hạnh phúc, mỗi dịp Tết đến đều muốn chạy về Giang Châu.

“Bố mẹ tái hôn có chút chuyện.” Thời Thâm nói, “Chu gia vẫn còn một người con trai, đoán chừng là đối xử với cô ấy không mấy tốt.”

Thích Yến gần như nghĩ ngay tới người đàn ông đã trấn áp Sư Nhạc ở lối vào thang máy ngày hôm đó, miệng thì kêu là chị nhưng ánh mắt lại không phải.

Giọng Thích Yến chợt trầm xuống: “Cám ơn anh.”

_

Bởi vì Ba Mươi Tết đã chạy ra ngoài nên Sư Nhạc yên ổn ở trong nhà hai ngày với Sư Tần. Nói là ở nhà với anh ấy, nhưng thực ra là mỗi người ngồi một nơi, người thì bấm điện thoại, người thì ngồi xử lý công việc.

Sư Tần vẫn còn tỏ ra ghét bỏ: “Không đi tìm cậu bạn trai của em à?”

Sư Nhạc đáp lại rất nhanh: “Gần đây anh ấy bận việc.”

Bởi vì biết Thời gia tìm lại được cậu con trai mà năm đó đánh mất, nên gần đây người đến thăm hỏi rất nhiều, Thích Yến cũng không dứt ra được, hai người chỉ có thể gọi điện thoại, gửi tin nhắn.

Sư Nhạc biết trường hợp này, ở Chu gia cũng có không ít, nhưng đa số khách đến Chu gia đều thăm hỏi bên kia, có điều cô biết Thích Yến sẽ làm tốt hơn cô, cô không biết cách ứng phó, còn người này thì rất chu toàn.

Thế nhưng cô lại không chịu nổi việc mỗi ngày người này đều gửi cho cô một câu ‘Anh nhớ em’.

Sư Nhạc nào biết khi yêu vào lại ngán ngấy đến như vậy, nhưng sự ngán ngấy đó len lỏi vào lòng cô lại trở nên ngọt ngào kì lạ.

Khổ nỗi là không phải chỉ một mình Thích Yến nhớ cô, mà cô cũng rất nhớ Thích Yến.

Nghĩ đến đây, Sư Nhạc lại cảm thấy bản thân có chút không nguyên tắc, trước đây lúc chuẩn bị rời khỏi Dư Bình, cô luôn miệng nói nhớ thì gặp thôi, vậy mà lúc này cả hai đều ở Bắc Thành lại không gặp nhau được.

Nghĩ như vậy, Sư Nhạc quay đầu liếc nhìn Sư Tần.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Sư Tần ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”

Sư Nhạc cất điện thoại: “Bữa tối anh ăn một mình đi nhá.”

Sư Tần: “Định làm gì đấy?”

Sư Nhạc khẽ cười một tiếng: “Nhờ anh nhắc nhở mà em đột nhiên muốn đi hẹn hò với bạn trai.”

Sư Tần: “…..”

Mấy hôm trước Sư Nhạc có qua đó một lần nên lúc này đã quen đường. Chạy đến khu biệt thự xong, cân nhắc tới chuyện không biết lúc này Thời gia có khách không, Sư Nhạc cũng không tùy tiện qua đó, vả lại lần này cô đến là muốn gặp Thích Yến, chứ không phải là đến thăm hỏi.

Đậu xe ở vị trí lần trước xong, Sư Nhạc lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thích Yến.

Lịch sử trò chuyện của hai người vẫn đang dừng ở câu ‘Anh nhớ em’, Sư Nhạc hạ cửa sổ xe xuống, có chút không kìm được mà cong môi, gọi điện thoại cho Thích Yến.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên phía Thích Yến ngược lại rất yên tĩnh.

Sư Nhạc mở lời trước: “Thích Tiểu Yến.”

“Hửm?”

Đầu ngón tay Sư Nhạc khẽ gõ lên cửa sổ xe, ngậm cười nói: “Trước đây em từng nói, anh nhớ em thì có thể gọi điện thoại cho em, em nhớ anh thì anh có thể xuất hiện trước mặt em, như vậy có hơi bất công cho anh.”

Thích Yến nhớ lúc đó cô nói, sau này sẽ bù đắp lại.

Anh cầm điện thoại, khóe môi cong lên: “Ừm, Mãn Mãn nói muốn bù đắp cho anh.”

“Đúng vậy.” Sư Nhạc nhìn về phía cổng lớn của nhà anh, “Bây giờ em sẽ bù đắp cho anh.”

Thích Yến: “Gì cơ?”

“Ra ngoài đi.” Sư Nhạc mở cửa bước xuống xe, tiếng cửa xe bị đóng lại truyền vào tai Thích Yến, “Lúc anh muốn gặp em thì em cũng có thể xuất hiện trước mặt anh.”

Cô vừa dứt lời, bên phía Thích Yến đã cúp máy, chưa đến một lúc sau, Sư Nhạc nhìn thấy cửa lớn nhà bọn họ được đẩy ra, Thích Yến chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy vị trí của cô.

Cô mặc một chiếc áo phao màu trắng, đeo khăn choàng cổ của anh, đứng trong gió tuyết, nhìn về hướng anh, mọi thứ xung quanh dường như đều trở thành phông nền, trong phạm vi tầm mắt của anh cũng chỉ có một mình cô.

Anh gần như chạy đến bên cạnh cô. Sau khi đứng vững trước mặt Sư Nhạc, đầu tóc anh có chút rối tung vì gió lạnh.

Sư Nhạc vươn tay chỉnh lại mái tóc cho anh: “Gấp như vậy làm gì chứ?”

Thích Yến không hề che đậy: “Nghĩ đến việc được gặp em.”

Cho nên rất gấp gáp.

Cho nên muốn chạy đến.

Sư Nhạc khẽ nhướng mày, đối với thái độ thẳng thắn thừa nhận này của anh cô rất là tận hưởng.

Bên ngoài trời gió lạnh, Sư Nhạc vừa rồi ở trong xe nên không mặc áo khoác, lúc này áo khoác lại đang mở rộng, Thích Yến khẽ nhíu mày, cẩn thận kéo áo khoác lại cho cô, sau đó ôm cô vào lòng.

Giọng nói của anh rất thấp: “Đột nhiên rất yên tâm.”

Anh gấp gáp chạy ra ngoài nên áo khoác cũng không kịp kéo lên, Sư Nhạc thò tay vào túi áo khoác của anh, ôm lấy eo anh.

Mấy hôm nay trời tuyết lớn, bên ngoài rất lạnh, hai người cứ ngây ngốc đứng bên ngoài ôm lấy nhau, Sư Nhạc lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Có điều cân nhắc đến chuyện Thích Yến vừa khỏi sốt, cô đành buông tay trước, mở cửa ghế sau ra rồi đẩy anh vào trong: “Lên xe trước đã.”

Hai người được điều hòa nhiệt độ trong xe sưởi ấm, Sư Nhạc tháo khăn choàng cổ xuống, hỏi anh: “Hôm nay trong nhà vẫn còn việc?”

Thích Yến nhìn theo động tác của cô, gật đầu: “Ừm, chút nữa còn có khách đến, qua vài ngày nữa phải trở về Dư Bình nên hai hôm nay người đến rất đông.”

Sư Nhạc chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này, cô hơi khựng lại: “Về Dư Bình?”

Thích Yến giải thích: “Năm nay không đón Tết ở Dư Bình rồi, phải quay về để đón tết Nguyên Tiêu với Hổ Tử và cậu mợ.”

Cũng rất bận bịu.

Bây giờ mới xác định quan hệ mà đã phải yêu xa một thời gian. Mặc dù sau tết Nguyên Tiêu là phải nhập học, thế nhưng Sư Nhạc cứ cảm thấy khoảng thời gian này sao lại dài đến thế.

Cô lấy điện thoại ra liếc nhìn lịch tiết Nguyên Tiêu, sau đó khẽ chậc một tiếng rất nhỏ.

Phát hiện tâm trạng cô thay đổi, Thích Yến xoay đầu qua: “Sao vậy?”

Sư Nhạc đặt điện thoại sang một bên, đầu mày hơi nhướng lên, sát lại gần anh, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt anh: “Không có gì, chỉ là phải rất lâu nữa mới gặp lại anh nên muốn ngắm nhiều hơn một chút.”

Thích Yến không chịu nổi nhất là việc cô dùng ánh mắt dạt dào cảm xúc này nhìn anh, như thể ngay lúc này trong thế giới của cô chỉ có một mình anh, suy nghĩ này vừa thoáng qua khiến anh cảm thấy cả người như thiêu đốt.

Màu mắt của anh càng lúc càng tối sẫm, có chút sắp không kiềm được tính chiếm hữu đang sôi sục trào dâng trong lòng.

Cho dù Sư Nhạc có chậm chạp đến đâu thì cũng cảm thấy được ánh mắt của Thích Yến lúc này hơi nặng nề, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng vậy.

Nhưng Sư Nhạc lại rất thích kiểu tình cảm nồng đậm như vậy, cô cũng biết trong lòng Thích Yến vẫn luôn dè dặt cẩn trọng đối với cô, và vẫn luôn tìm cách tự chữa trị.

Thế là cách mấy giây sau, cô đột nhiên vươn đầu ngón tay tới chọc nhẹ lên sườn mặt anh, thấp giọng cất tiếng: “Thích Tiểu Yến.”

Thích Yến: “Ừm.”

“Có một câu nói mà trước nay em vẫn chưa kiểm chứng được.” Trong mắt Sư Nhạc như lóe lên một tia sáng, thấp thoáng sự mê hoặc: “Anh nhìn em đi.”

Tầm mắt Thích Yến vẫn đang dán chặt vào khuôn mặt cô: “Nhìn rồi đây.”

Sư Nhạc: “Nhìn mười lăm giây.”

Thích Yến không biết cô có ý gì, nhưng anh vẫn làm theo lời cô nói. Mặc dù anh vẫn luôn nhìn cô, nhưng rất ít khi tập trung tâm trí như vậy, giống như lúc hai người mang theo mục đích đối diện tầm mắt với nhau.

Như thể báo trước để người khác phải gạt mọi suy nghĩ sang một bên, trong mắt chỉ có duy nhất một mình cô.

Thích Yến chỉ mới nhìn vài giây là đã bắt đầu chịu không nổi, anh nhìn vào mắt cô, nhìn đôi mi có hơi run rẩy của cô, nhìn ý cười thấp thoáng trên mặt cô.

Sư Nhạc cũng không tốt hơn là bao, cảm thấy bản thân đúng là tự bê đá đập chân mình. Bầu không khí này vừa nhìn là đã thấy thích hợp làm chút gì đó. Cô sợ là chưa cần đến mười lăm giây nữa, mình sẽ kiềm chế không được mà ‘ăn thịt’ Thích Yến trước.

Trong lúc suy nghĩ đang bay bổng, Thích Yến đột nhiên mở miệng, âm thanh khàn khàn: “Mãn Mãn.”

Sư Nhạc bất chợt phát hiện, không biết từ lúc nào mà hai người đã cách nhau rất gần.

Giọng nói của Thích Yến như đang thì thầm: “Phần tặng kèm quà sinh nhật đó, anh muốn trao đổi.”

Sư Nhạc còn chưa kịp phản ứng là trao đổi gì thì Thích Yến đã đột nhiên áp xuống, không phải kiểu chuồn chuồn lướt nước mà là mạnh mẽ đè lên môi cô.

Trái tim Sư Nhạc lập tức nảy lên, vô thức dựa vào ghế xe, Thích Yến được thế lấn tới, ở trên môi cô chầm chậm nghiền ngẫm, nhưng lại lộn xộn không có quy tắc.

Cuối cùng lại mút nhẹ một cái rồi rời khỏi.

Anh thực sự đã cảm nhận được rồi, giống hệt như trong suy nghĩ của anh, mềm mại, ngọt ngào.

Anh căng thẳng nhìn Sư Nhạc, nắm tay càng lúc càng siết chặt, sợ mình vì không kìm được mà đã dọa cô sợ hãi.

Tay anh đang đặt trên thành ghế, Sư Nhạc chỉ cần liếc mắt là có thể biết được bây giờ anh đang có tâm trạng gì.

Chút căng thẳng ban nãy cũng biến mất, cô hơi ngẩng đầu lên, cầm lấy bàn tay anh rồi phủ tay mình lên đó: “Cảm ơn anh.”

Thích Yến: “Hửm?”

“Em đã kiểm chứng được rồi.” Sư Nhạc cười nói, “Nhìn nhau mười lăm giây, anh quả nhiên sẽ hôn em.”

Thích Yến đứng hình.

Chẳng mấy chốc vành tai đã bắt đầu đỏ rực.

Vừa rồi anh đang ý loạn tình mê, hoàn toàn không suy nghĩ được nhiều.

Bây giờ nghe Sư Nhạc nói như vậy, cũng biết chuyện này là do cô cố ý, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Sư Nhạc nghiêng đầu, nhìn sắc đỏ trên vành tai anh, trong lòng nổi lên ý xấu vươn tay sờ một chút.

Thích Yến như quên cả thở, cảm xúc vừa mới đè áp xuống lại ngóc đầu trỗi dậy.

Sư Nhạc hình như cảm nhận được, một tay cô chọc nhẹ vào mu bàn tay Thích Yến, sức lực đó vừa giống như đang gãi ngứa cho anh, vừa giống như đang ve vãn thả thính.

Khóe môi cô cong lên, mang theo chút mùi vị khiêu khích, tay còn lại chạm vào vành tai của Thích Yến, ghé sát vào bên tai anh, nhỏ giọng thì thầm: “Còn muốn dùng phiếu đổi quà không?”

Thích Yến hít sâu một hơi, trở tay nắm ngược lại tay cô, tay còn lại  gỡ bàn tay mà cô đang gây rối trên vành tai anh xuống.

Rồi anh kiềm chế nói: “Sư Mãn Mãn, em đúng là..”

Muốn mạng mà.

Sư Nhạc khẽ cười, hỏi anh: “Vậy còn muốn không?”

Thích Yến siết chặt tay cô, con ngươi tối sẫm xuống: “Đừng mời gọi anh.”

Sư Nhạc nhướng mày: “Em cứ muốn thế thì sao?”

Thích Yến hơi nghiêng đầu qua, đối diện với tầm mắt của cô, như thể đã đưa ra quyết định. Đang lúc định nhích tới, di động của anh đột nhiên đổ chuông.

Động tác của hai người lập tức dừng lại, Sư Nhạc nhìn về hướng di động của anh, ID người gọi là Thời Thâm.

Cô hiểu ra: “Anh trai của anh?”

“Ừm.” Giọng nói của anh lúc này cứ mắc kẹt trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong, nhưng điện thoại của Thời Thâm cũng không thể không nhận, anh lặng lẽ thở hắt ra một hơi, cầm điện thoại lên nhận máy.

Thời Thâm hỏi: “Đi đâu rồi?”

Thích Yến: “Có chút chuyện, đang ở ngoài cổng ạ.”

Thời Thâm nói: “Xong việc thì mau quay lại, trong nhà có người đến.”

Thích Yến: “Vâng, em biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí mập mờ nguy hiểm giữa hai người cũng gần như tan biến, thứ dần dần xuất hiện nhiều hơn là sự ngượng ngùng khi đang mập mờ mà bị cắt ngang, Sư Nhạc mới nãy vẫn còn mạnh miệng, bây giờ cũng thấy có chút mất tự nhiên: “Phải quay vào rồi à?”

Thích Yến khẽ gật đầu, tâm trạng thoạt nhìn đã nhanh chóng đi xuống.

Sư Nhạc phì cười, đưa bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người lên rồi hôn lên đầu ngón tay anh một cái: “Sao cứ có cảm giác như chúng ta không được cho phép rồi chạy đến đây yêu đương vụng trộm vậy nhỉ?”

Thích Yến hơi ngước mắt lên, lắng nghe cô nói chuyện rồi lại nhìn hành động của cô, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, cũng khẽ cười: “Không phải yêu đương vụng trộm.”

Anh nói: “Sẽ không có một ai phản đối em.”

Sư Nhạc hỏi: “Vậy đây là cái gì?”

“Là chạy về phía nhau.” Thích Yến dịu dàng nói, “Em muốn gặp anh, anh cũng muốn gặp em, đây gọi là chạy về phía nhau, không phải em từng nói rồi sao?”

Sư Nhạc thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười hạnh phúc.

Xuống xe, trước khi đưa mắt tiễn anh vào nhà, Sư Nhạc kéo anh lại, nhón chân hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Sau khi lùi chân lại, cô thấp giọng thì thầm: “Vừa này quên nói với anh, lúc nhìn anh em cũng muốn hôn anh, nhưng bị anh giành trước rồi.”