Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 60



Sư Nhạc là một người không biết giấu diếm cảm xúc của bản thân, cô sẽ phô bày hết tình cảm mà mình dành cho anh một cách không ngại ngùng.

Vì thế mỗi lần cô nói em nhớ anh rồi, Thích Yến có thể phân biệt được là cô đang tán tỉnh hay vì điều gì khác.

Bao gồm cả hiện tại.

Nếu là bình thường, cô sẽ lười biếng mà cười nói với anh rằng: “Em nhớ anh rồi.”

Chứ không phải thì thào giống như vừa rồi.

Thích Yến gần như lập tức đoán ra được tâm trạng hiện tại của người này không được tốt, vì cô rất ít khi để lộ tâm trạng không vui.

Anh nhịn không được lại nhớ đến người ngày hôm đó ngồi trên phố nói câu ‘Em nhếch nhác quá’.

Anh khẽ siết chặt di động.



Lúc Sư Nhạc đến Thanh Thành là đã tám giờ tối. Cô xuống máy bay, lại từ Giang Châu đến Thanh Thành, tốn cũng không ít thời gian.

Bởi vì đang tết Nguyên Tiêu nên lúc này Thanh Thành rất náo nhiệt.

Nhưng cũng bởi vì đã muộn nên không còn chuyến xe nào đến Diêu Sơn.

Di động đã hết pin từ sớm, cô vào một cửa hàng mượn tạm người ta cục sạc điện thoại, mãi mới tìm thuê được một cục sạc dự phòng, cô đứng bên vệ đường, đầu óc có chút trống rỗng, thậm chí còn có chút ngây ngốc không hiểu vì sao bản thân lại đứng đây.

Vị trí xuống xe vừa hay gần ga xe lửa ở Thanh Thành, Sư Nhạc đi về phía trước vài bước thì nhìn thấy cây cầu vượt, nơi lần đầu tiên gặp được Thích Yến.

Có một khoảnh khắc, cô bắt đầu chùn chân.

“Bố cô không cần cô nữa, mẹ cô cũng không cần cô nữa, bây giờ cậu ta cũng không cần cô nữa, cô là đồ bệnh thần kinh.”

Lời nói này giống như một chiếc búa hy vọng gõ vào đầu Sư Nhạc, khiến đầu cô đau đớn như muốn nứt vỡ.

Cô rất muốn nói.

Nhưng, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý bị người khác nhìn thấu từ trong ra ngoài.

Mùa đông ở phía Nam vừa rét lạnh lại ẩm ướt, Sư Nhạc cảm giác như từ đầu đến chân đều đã nhiễm lạnh.

Đúng lúc này, điện thoại có cuộc gọi đến.

Hứa Tịnh vừa mở miệng đã hỏi: “Sao hồi nãy gọi mãi không thấy cậu bắt máy, cậu đang ở đâu vậy? Anh cậu ra nước ngoài rồi hả? Có muốn tới nhà tớ không?”

Sư Nhạc trầm mặc một lúc lâu: “Tớ đang ở Thanh Thành.”

Hứa Tịnh: “???”

“Cậu đang ở đâu?!”

Cô ấy giống như rất bất ngờ: “Cậu chạy đến đó từ lúc nào thế!?”

Cổ họng Sư Nhạc có chút khàn, cô nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng làm ẩm cổ họng của mình, sau đó cất tiếng: “Vừa tới.”

Hứa Tịnh lập tức nghĩ tới: “Tới đó tìm Thích Yến?”

Lần này Sư Nhạc không trả lời.

Cô đúng là tới đây tìm anh, nhưng lại không dám gặp anh.

Tại sao anh không nói với cô là anh đã biết những chuyện đó nhỉ?

Trời bắt đầu mưa phùn, Sư Nhạc ngước mắt lên nhìn trời, chầm chậm bước lên cầu vượt.

Cầu vượt giờ không còn ai ngoài người đi bộ.

Hứa Tịnh vẫn đang hỏi: “Rồi tìm được chưa?”

Sư Nhạc nhìn vị trí mà trước đây cậu thiếu niên từng ngồi xổm, thấp giọng nói: “Chưa.”

Người đó vừa sạch sẽ lại ôn hòa, ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô đã biết, nhưng cô thì không.

Hứa Tịnh cảm thấy tâm trạng của cô không được tốt lắm, thời điểm cuối năm trong nhà cô ấy cũng bận rộn, không liên lạc với Sư Nhạc thường xuyên, chỉ biết đại khái là hai người này đã bắt đầu quen nhau, nhưng vẫn chưa kịp hỏi kỹ.

Hứa Tịnh hỏi: “Cãi nhau à?”

“Hứa Tịnh.” Sư Nhạc đứng ở vị trí ban đầu của Thích Yến, tay sờ lên thành lan can cầu vượt, chầm chậm lau đi những vệt mưa đọng lại trên đó: “Tớ từng đi khám bệnh.”

Hứa Tịnh nghe không hiểu đầu đuôi gì: “Sao cơ?”

“Sau khi quay lại học Mười Hai, tớ từng đi khám bác sĩ.” Sư Nhạc vân vê đầu ngón tay, cảm nhận những giọt mưa lạnh lẽo được đầu ngón tay cô sưởi ấm, sau đó đầu ngón tay lại từ từ lạnh lẽo, “Bởi vì tớ cảm thấy không thể vượt qua được.”

Nó giống như một cái lỗ vậy, sau khi bị người ta đục khoét thì tất cả mọi gió lạnh đều tràn vào trong, Sư Nhạc bị lạnh đến tê tái, cảm thấy chẳng còn thứ gì là quan trọng nữa.

Bên phía Hứa Tịnh rơi vài trầm tư.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới hít vào một hơi, nén giận nói: “Sư Mãn Mãn, vậy mà ba năm nay cậu đã giấu tớ chuyện này?!”

Sư Nhạc ừm một tiếng: “Hôm nay tớ có gặp Chu Đàm.”

Hứa Tịnh: “Chu Đàm Chu Đàm, lại là cái thằng đê tiện Chu Đàm đó!”

“Trước đây cậu ta đã lén lút đi theo tớ.” Ánh mắt Sư Nhạc có chút mê man, “Cậu ta biết chuyện này, cậu ta đã nói với Thích Yến rồi.”

Hứa Tịnh buột miệng chửi một tiếng, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hứa Tịnh, tớ vẫn chưa kịp thẳng thắn thổ lộ.” Vài giọt mưa rớt xuống mặt, Sư Nhạc lại chẳng mảy may hay biết, cô thậm chí còn cười một tiếng, “Nếu như, nếu như anh ấy không cần tớ nữa…”

Hứa Tịnh nghe không nổi nữa: “Cậu nói nhảm nhí gì vậy hả?”

“Lập tức mua vé máy bay quay lại cho tớ, tớ muốn biết tiền căn hậu quả của tất cả mọi chuyện.” Hứa Tịnh chửi thề một câu, “Hoặc là tớ sang đó cũng được, cậu muốn thế nào?”

Sư Nhạc không ư hử gì, một chốc sau cô mới thấp giọng nói: “Hứa Tịnh, con người tớ trước nay không có quá nhiều thứ để theo đuổi, chỉ cảm thấy những chuyện không vui trong quá khứ quá nhiều, thế nên không yêu cầu đòi hỏi nữa, chỉ muốn cứ như vậy sống qua ngày là được.”

“Vốn dĩ đã chẳng có ai bên cạnh, hình như nhiều thêm hay bớt đi một người cũng không quan trọng nữa, có rất nhiều chuyện tớ cũng cảm thấy một mình tớ có thể giải quyết được.”

“Nhưng anh ấy từng nói, anh ấy sẽ dạy tớ, sẽ đón nhận tớ.”

“Trước nay tớ vẫn luôn ‘Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu’.” Sư Nhạc khép mấy đầu ngón tay lại, giấu đi những phức tạp không lòng, “Nhưng gặp phải anh ấy lại rẽ ngoặt mấy lần, cứ muốn đụng rồi lại đụng.”

(Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu giống như câu Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ý chỉ sự cố chấp, gàn bướng, chưa đụng đến cực hạn bế tắc thì chưa chịu quay đầu.)

“Anh ấy không thể nuốt lời được.”

Đang nói được một nửa thì điện thoại lại có cuộc gọi đến.

Sư Nhạc liếc nhìn, là cuộc gọi của Thích Yến, hơi thở của cô đột nhiên ngưng trệ.

Cuộc gọi vẫn chưa ngắt máy.

Hứa Tịnh bây giờ nghe Sư Nhạc nói chuyện mà rất mơ hồ, hoàn toàn không biết là cô đang nói gì, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy Sư Nhạc như vậy.

Chỉ có duy nhất một lần là năm học Mười Hai đi uống rượu, Sư Nhạc vừa uống vừa hỏi vì sao Ông Đình lại đối xử với cô tệ bạc như vậy.

Kể từ ngày đó, Sư Nhạc thường xuyên vắng mặt, hoặc là phải đi biểu diễn, hoặc là có chuyện bận bịu.

Thì ra là đang điều trị bệnh.



Sư Nhạc liếc nhìn cái tên Thích Yến rất lâu, anh hết cúp máy thì lại gọi vào.

Đồng tử của Sư Nhạc khẽ chuyển động: “Anh ấy tìm tớ.”

“Tìm cậu không phải là chuyện tốt sao?” Hứa Tịnh nghiến răng, “Bây giờ cậu định như thế nào?”

“Nhận điện thoại.” Sư Nhạc nói, “Phải nhận điện thoại của anh ấy chứ.”

Thích Yến nói rồi, nếu chuyện gì cũng không nói, thế giới này rộng lớn như vậy, anh biết tìm cô ở đâu.

Cô sợ Thích Yến không tìm được cô.

Cúp điện thoại của Hứa Tịnh xong, Sư Nhạc nhận điện thoại của Thích Yến.

“Giữ ô đi, đừng lo cho anh.” Anh đang dùng tiếng địa phương dặn dò ai đó, bên phía anh có chút ồn ào, chắc là đang ở ngoài đường. Có lẽ nhận thấy điện thoại đã được kết nối, Thích Yến yên lặng mấy giây, sau đó mở miệng: “Mãn Mãn?”

“Ừm.”

Sư Nhạc nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó thấp giọng hỏi cô: “Em đang ở đâu vậy?”

Khoảnh khắc Sư Nhạc nghe thấy giọng nói của anh, toàn thân cô bỗng nhiên run rẩy, hóa ra cô còn quan tâm đến suy nghĩ của Thích Yến nhiều hơn cô tưởng tượng.

Cô đáp: “Em đang ở bên ngoài.”

Giọng điệu Thích Yến như đang dỗ dành cô: “Bây giờ về nhà có được không?”

“Em…”

“Không phải nhớ anh rồi sao?” Thích Yến nhẹ giọng nói, “Về nhà đợi anh đi.”

Sư Nhạc khẽ chớp mắt, không hiểu ý anh đang nói là gì.

Thích Yến lại bổ sung: “Anh sẽ hiện thực hóa điều ước tết Nguyên Tiêu của em.”

Điều ước tết Nguyên Tiêu của cô là, cô nhớ anh rồi.

Đầu ngón tay của Sư Nhạc như đang từ từ khôi phục lại độ ấm, cô xoay người qua: “Nhưng em…”

“Anh, còn hai mươi phút nữa.”

Giọng nói trong trẻo của Hổ Tử xuyên qua ống nghe truyền vào tai Sư Nhạc, vừa có chút rõ ràng vừa có chút xa xăm, giống hệt như một bản song ca.

Sư Nhạc thoáng khựng lại, từ từ xoay người lại.

Giống như trong dự đoán của cô, dưới chân cầu vượt đang có hai người đi lên, một lớn một nhỏ, người lớn thì xách vali hành lý, một tay cầm điện thoại, người nhỏ thì mang balo và cầm ô.

Cầu vượt không mấy rộng, Sư Nhạc cũng không có chỗ nào để che chắn, cô còn đặc biệt dễ thấy giữa đám đông.

Bước chân đang bước về phía trước của Thích Yến đột nhiên dừng lại, anh đứng im bất động nhìn cô.

Cô chỉ mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, mái tóc xõa dài, phần lớn đã bị nước mưa làm ướt đẫm, khóe môi cũng có chút nhợt nhạt.

Phát hiện Thích Yến dừng bước, Hổ Tử nâng ô lên: “Anh?”

Cậu bé nhìn theo tầm mắt của anh trai mình, ánh mắt đột nhiên sáng rực lên, vui mừng gọi một tiếng: “Cô giáo Nhạc Nhạc!”

Cả hai người đều được tiếng gọi này hoàn hồn.

Thích Yến hành động trước, anh bước nhanh về phía trước hai bước, cởi chiếc khăn choàng cổ của mình xuống rồi quấn lên cổ cô.

Hôm nay Sư Nhạc mặc một chiếc áo len cổ lọ, áo lông vũ cũng không kéo lên.

Sư Nhạc khẽ cúi đầu, giấu chiếc cằm của mình vào khăn choàng cổ của anh.

Thích Yến nhẩm tính thời gian, sau đó lại kéo mũ áo lông vũ của cô lên, che lại đỉnh đầu cho cô. Sau khi chắn hết mọi tầm nhìn của người qua kẻ lại, anh hơi nghiêng người tới trước, kéo mũ áo của cô lại gần rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói có chút run rẩy: “Sư Mãn Mãn, em có ngốc không cơ chứ?”

Trong một khoảnh khắc nào đó, Sư Nhạc bàng hoàng nghĩ, hình như cô đã đụng đến tường Nam rồi, nhưng tường Nam lại không làm cô đau, còn hôn cô một cái.

Hổ Tử đứng ở phía sau nên tầm nhìn đã bị Thích Yến cản lại, đợi lúc cậu đẩy vali lên phía trước thì chỉ nhìn thấy anh trai đang chỉnh lại khăn choàng cổ cho cô Nhạc Nhạc, còn thì thầm gì đó rất thần bí.

Hai người đều không che ô, Hổ Tử liền đưa chiếc ô qua: “Cô giáo Nhạc Nhạc, sao cô lại tới đây?”

Sư Nhạc còn chưa kịp nói chuyện, Thích Yến đã mở miệng trước. Anh cầm chiếc ô của Hổ Tử, nói: “Em xuống siêu thị bên dưới tránh mưa trước đi.”

Hổ Tử kinh ngạc: “Nhưng xe của chúng ta sắp đến rồi mà?”

“Hôm nay không đi nữa.” Thích Yến nói, “Hai ngày nữa rồi lại đi.”

Hổ Tử một bụng đầy nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của anh trai thì cũng biết hình như bây giờ mình không thích hợp ở lại đây.

Cậu đành phải xoay người bước xuống cầu vượt.

Thích Yến giương ô che lên đỉnh đầu Sư Nhạc, chắn cơn mưa lại cho cô: “Chiều nay điện thoại gọi không được là đang ở trên máy bay?”

“Ừm.” Sư Nhạc cảm thấy cơ thể đang dần ấm lên, cuối cùng cũng tìm lại được chút giọng nói: “Sau đó thì hết pin.”

Thích Yến nhìn cục sạc dự phòng trên tay cô, trong lòng vô cùng khó chịu: “Đến được bao lâu rồi?”

“Vừa mới đến.”

Sư Nhạc nhìn chiếc vali bên cạnh, hình như đã đoán ra được: “Anh muốn quay lại Bắc Thành?”

“Ừm.” Thích Yến vén gọn mái tóc đã ướt đẫm của cô sang hai bên, “Không phải nói nhớ anh rồi sao?”

Sư Nhạc: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu mà.”

Thích Yến hiểu ý cô: “Anh ăn cơm tối với cậu mợ rồi mới đi.”

Sư Nhạc không nói gì nữa, bây giờ cô cũng không biết mình nên nói gì, gặp được Thích Yến trong tình huống này là điều cô có nghĩ cũng không dám nghĩ đến, cũng không hề có sự chuẩn bị nào.

Thích Yến thở dài một tiếng: “Suýt chút nữa.”

Suýt chút nữa là anh đã ngồi xe lửa đến Giang Châu, rồi từ Giang Châu bay đến Bắc Thành.

Thích Yến càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, lỡ như anh vẫn chưa gọi điện thoại cho Sư Mãn Mãn, vậy thì Sư Mãn Mãn lúc này phải làm sao đây? Một mình ở lại đây? Hay là một mình đến Dư Bình?

Thích Yến không muốn để từ ‘một mình’ này xuất hiện trên người cô nữa.

“Sư Mãn Mãn, em biết anh có bao nhiêu sợ hãi không?” Thích Yến dựa vào trán cô, “Nếu anh không gọi điện thoại cho em, em phải làm sao đây?”

“Sẽ không đâu.” Sư Nhạc khẽ lắc đầu, “Em muốn để anh tìm được em.”

Cho nên cô mới mượn sạc dự phòng, mới nhận điện thoại của anh.

Thích Yến thoáng sửng sốt, mãi một lúc sau mới hiểu được ý cô muốn nói. Anh rơi vào trầm tư, nhìn ánh mắt quá mức bình tĩnh nhưng vẫn khiến người khác nhận ra sự ưu thương của cô lúc này.

Nghĩ đến khoảnh khắc vừa nhìn thấy cô, khắp người cô là một cảm giác tiêu điều hiu quạnh.

“Sư Mãn Mãn.” Thích Yến thấp giọng gọi cô.

Sư Nhạc khẽ ngước mắt lên, một giây sau, Thích Yến hơi nghiêng tán ô sang một bên, tay còn lại kéo mũ áo của cô về phía trước, áp chặt lên đôi môi lạnh lẽo của cô.

Môi của hai người đều lạnh lẽo, nhưng hơi thở phả ra lại ấm nóng.

Mũ áo lông vũ đủ lớn, phần lông tơ xung quanh vành mũ cũng che hết khuôn mặt của cả hai khi hai người sáp lại gần nhau như thế.

Sư Nhạc vươn tay quàng lên cổ anh, giống như chỉ như vậy mới có thể khiến cô cảm thấy có chút chân thực.

Trên cầu vượt người qua kẻ lại, cả hai người đều táo bạo và liều lĩnh. Sư Nhạc nhắm mắt lại, cảm nhận sự an tâm mà Thích Yến mang đến cho mình lúc này.

Mãi một lúc lâu sau anh mới buông cô ra, nhẹ nhàng lau môi cho cô, rồi lại sờ bàn tay đã lạnh buốt của cô: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta về nhà trước đã nhé.”

Buổi tối không còn xe, phải bắt taxi để quay về.

Hổ Tử bị đẩy lên ngồi ghế lái phụ, liên tục quay đầu lại hỏi thăm Sư Nhạc bị làm sao.

Thích Yến thay cô trả lời: “Không phải cô giáo nói có thời gian rãnh sẽ đến đây thăm em sao?”

Tinh thần Sư Nhạc lúc này cũng đã hồi phục lại rất nhiều, cô cười nói: “Ừm, Hổ Tử có hoan nghênh không?”

Hổ Tử lập tức đáp: “Hoan nghênh ạ! Cô giáo, ở nhà bọn em vẫn còn một ít pháo hoa chưa đốt, lát quay về em sẽ đốt cho cô!”

Sư Nhạc gật đầu: “Được.”

Thích Yến thấy cậu cứ nhảy nhót không ngừng thì nhàn nhạt nhắc nhở: “Ngồi yên nào.”

Hổ Tử liền ngồi lại ngay ngắn.

Ở thôn quê không có hạn chế, trên đường quay về, bên ngoài quả thực có rất nhiều gia đình đốt pháo hoa, Sư Nhạc qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Tết Nguyên Tiêu phải tế tổ, đốt pháo hoa là truyền thống.”

Ánh sáng ở phía sau rất mờ, Thích Yến không biết từ lúc nào đã nhích lại gần cô, ở bên tai cô thấp giọng thì thầm.

Sư Nhạc liếc nhìn Hổ Tử đang ngồi phía trước, khẽ đẩy đẩy anh.

Thích Yến tranh thủ cơ hội nắm lấy tay cô, đè thấp giọng nói: “Không sao.”

Như nghĩ đến điều gì đó, anh khẽ cười một tiếng, lại nói: “Đây mới gọi là yêu đương vụng trộm.”

Sư Nhạc: “….”

Đi taxi nhanh hơn rất nhiều, cộng với ban đêm cũng ít xe, khoảng hai tiếng sau đã đến Diêu Sơn. Hổ Tử nói trong nhà có pháo hoa, nhưng bởi vì họ phải đến Bắc Thành nên đã cầm hết đến nhà cậu mợ.

Thích Yến lại ghé nhà cậu mợ ôm đống pháo hoa về.

Sư Nhạc vẫn ngồi yên trong xe không ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở đây không biết phải giải thích thế nào, cũng không tiện lộ mặt.

Lúc về đến Dư Bình là đã gần mười một giờ, trong nhà không còn đồ đạc gì, lúc quay lại Thích Yến đã mua một ít chè trôi nước, đun nóng rồi bưng lên cho Sư Nhạc.

Hổ Tử bưng cái ghế ra cho Sư Tần ngồi.

Thích Yến chưa bao giờ cho cậu đốt pháo hoa, chỉ cho cậu chơi mấy cây thoại thiên hầu và pháo nhang.

Sư Nhạc gửi tin nhắn cho Hứa Tịnh xong thì bị một tiếng nổ lớn thu hút sự chú ý. Năm nay Hổ Tử đã cao lên không ít, đã là một cậu con trai lớn tướng, đứng trên sàn bê tông trước cửa nhà bọn họ, trong mắt đều là sự vui thích.

Cậu đốt một cây thoại thiên hầu, lớn giọng nói: “Em đã nhận được lì xì của cô giáo Nhạc Nhạc rồi! Chúc cô năm mới vui vẻ, tết Nguyên Tiêu vui vẻ!”

Sư Nhạc đứng lên, chạy vào màn mưa với cậu, cùng nhau đốt một cây thoại thiên hầu, ngoảnh đầu cười nói: “Nguyên Tiêu vui vẻ.”

Thời tiết không tốt làm cho sự nhiệt tình cũng giảm đi phân nửa.

Hôm nay Hổ Tử chạy đi chạy lại nhiều nơi, đốt xong pháo hoa thì bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn.

Thích Yến lại đốt một cây pháo lớn, cùng lúc pháo hoa nổ vang trên bầu trời, anh tới đứng ở sau lưng Sư Nhạc.

Anh nói: “Nguyên Tiêu vui vẻ.”

Sư Nhạc nghe thấy giọng nói của anh thì dùng đỉnh đầu nhẹ nhàng gõ gõ vào cằm anh: “Nguyên Tiêu vui vẻ.”

Đốt pháo hoa xong, Hổ Tử quả thực rất buồn ngủ, Thích Yến đẩy cậu vào trong: “Vào tắm rửa rồi lên giường ngủ đi.”

Đợi Hổ Tử vào phòng xong, Thích Yến đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Lúc này Sư Nhạc đã chạy vào mái hiên, tựa lưng vào cửa chính, lắng tai nghe tiếng pháo hoa phía xa xa, không biết là đang nghĩ gì.

Thích Yến bước tới, kéo ghế đẩu sang một bên rồi nhẹ nhàng dẫn cô qua đó, đổi hướng để mình dựa vào cửa, rồi ôm cả người cô vào lòng.

Hai người cuối cùng cũng có cơ hội yên tĩnh và nói chuyện với nhau.

Thích Yến cúi đầu hỏi: “Lạnh không?”

“Cũng bình thường.” Sư Nhạc rúc vào lòng anh, ngẩng đầu lên, “Sợ em lạnh sao không để em vào nhà?”

“Sợ Hổ Tử lại làm phiền em.” Thích Yến đường hoàng nói, “Muốn ở riêng với em một lúc.”

Sư Nhạc cảm thấy mình sắp chìm ngập trong sự dịu dàng của anh, chìm đắm đến nỗi khiến cô cảm thấy chẳng còn chuyện gì quan trọng nữa.

Có một khoảnh khắc cô lại nghĩ, như vậy cũng rất tốt, cứ tiếp tục như vậy là được rồi, nhưng lý trí lại mách bảo với cô rằng vẫn còn một quả bom đang âm ỉ.

Sư Nhạc ngẫm nghĩ rồi bất chợt mở miệng hỏi: “Hôm đó vì sao anh lại đánh Chu Đàm?”

Thích Yến thoáng sửng sốt, vấn đề này cô đã từng hỏi, bây giờ hỏi lại một lần nữa thì hiển nhiên đã biết được lúc đó xảy ra chuyện gì.

Sư Nhạc hỏi: “Cậu ta nói gì đó đúng không?”

Thích Yến trầm mặc hồi lâu: “Ừm.”

Sau đó, anh nhìn thấy sắc mặt của cô khó khăn lắm mới có tí hồng hào nháy mắt lại trắng nhợt.

Sư Nhạc nói: “Anh không có chuyện gì muốn hỏi em sao?”

Thích Yến thở hắt ra một hơi, ôm cô chặt hơn nữa: “Trước đây là anh không tốt, không nên ép em nhớ lại những chuyện trong quá khứ.”

“So với những chuyện làm em không vui thì anh càng hy vọng em sẽ vui vẻ hơn một chút, lời nói của những người không quan trọng anh không muốn nghe, em cũng đừng nghe, được không?”

Sư Nhạc vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, cứ giống như bây giờ, năm tháng an yên.

Nhưng cô rất sợ chuyện này sẽ trở thành thứ khiến cô phập phồng lo sợ trong tương lai, Thích Yến đã mở cánh cửa cho cô, vậy thì hà cớ gì cô không thử bước vào?

Bác sĩ kêu cô cứ từ từ, nhưng bây giờ cô đã bị đẩy tới bước đường này, chi bằng cứ nói ra hết cho nhẹ đầu, dù là đau đớn hay chết đi cũng được.

Kết quả thế nào cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lí.

Sư Nhạc nghĩ vậy liền rời khỏi vòng tay của Thích Yến, sau đó đưa tay vào túi áo lông vũ của mình bắt đầu tìm kiếm.

Thích Yến nhìn theo động tác của cô, nhìn thấy cô chầm chậm lấy mấy tờ giấy từ trong túi áo khoác ra, là một cuốn bệnh án, còn có hai hộp thuốc.

Áo lông vũ của cô rất rộng, vậy nên túi áo cũng chứa được rất nhiều đồ.

Tầm mắt Thích Yến rơi vào cuốn sổ bệnh án.

Sư Nhạc đẩy mọi thứ tới cho anh, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Em từng bị bệnh.”

Thích Yến không nói chuyện, anh lật cuốn sổ bệnh án ra, từ hơn ba năm trước cho đến hiện tại, thời gian ba năm trước rất chi chít dày đặc, sau đó để trống, rồi trước đây một thời gian lại bắt đầu.

Thích Yến nhớ khoảng thời gian này, bắt đầu từ lúc anh gặp được cô trên phố.

Từ người bệnh mắc chứng mất ngủ, đau đầu, ít nói, khép kín.

Cho đến khi, người bệnh có thể có xu hướng tự tử.

Ngón tay Thích Yến thoáng run rẩy, cuốn sổ bệnh án bị siết chặt đến mức biến dạng.

Đó là người nói với anh nên có ánh mặt trời của riêng mình, nói với anh phải dũng cảm và táo bạo hơn một chút, là người dành hết sự dịu dàng ôn nhu của mình cho anh.

Tự tử….

“Thích Yến.” Sư Nhạc xoay người, nhìn bầu trời đêm tối đen bên ngoài, “Em lừa anh đấy, năm mười bảy tuổi là em định tự tử.”

“Nhưng thực ra em chẳng hề can đảm như vậy, em vẫn muốn bỏ chạy.”

Cô đang nói thì Thích Yến đột nhiên nắm lấy tay cô, sức lực đó như thể muốn nghiền nát cổ tay cô, sau đó anh khàn giọng nói: “Sư Mãn Mãn, em không thể.”

“Em cũng biết là không thể.” Sư Nhạc không giãy khỏi tay anh, mà chỉ nói, “Em đã vùng vẫy rất lâu rất lâu, nhưng vẫn tham lam chút ấm áp sót lại.”

“Hứa Tịnh là hơi ấm của em, sau này, anh cũng là hơi ấm của em, còn có anh trai em nữa, em cảm thấy sự ấm áp mà mình nhận được đã đủ nhiều rồi.”

“Em coi bọn anh là niềm hy vọng duy nhất của mình.” Cô quay đầu lại, sau khi đã chuẩn bị tâm lý cho điều tồi tệ nhất, cô bỗng nhiên cảm thấy cũng chẳng có gì là không thể tiếp nhận, thậm chí vẫn có thể nở một nụ cười, “Thế nên mới không muốn để bọn anh cảm thấy, em rất ghê tởm.”

Thích Yến lắc đầu: “Em không hề ghê tởm.”

“Mẹ em dẫn em đến nhà họ Chu tái hôn, thực chất ra em là người dư thừa nhất.” Cô lại chầm chậm cất lời, “Bọn họ không muốn thấy mặt em nên đưa em ra ngoài học nội trú, trong môi trường đó chẳng có ai dạy em phải hòa đồng với người khác như thế nào, em chỉ có thể lủi thủi một mình.”

“Sau đó, Chu Đàm lớn lên, bắt đầu nhìn em bằng ánh mắt khác.”

Đồng tử của Sư Nhạc càng lúc càng tối, nhưng ngữ khí ngược lại càng điềm tĩnh dửng dưng: “Mặc dù không để cậu ta đạt được ý đồ xấu, nhưng hôm đó, em đã nghĩ sẽ cùng cậu ta đồng quy vu tận.”

“Nhưng em vẫn còn một người mẹ.” Sư Nhạc nở một nụ cười trào phúng, “Một người mẹ cùng chung huyết thống, nhưng chỉ có như thế thôi.”

“Em của lúc đó chỉ mới mười bảy tuổi, cũng giống như bao người đồng trang lứa, ước mong có một gia đình, được bố mẹ thương yêu, nhưng ngặt nỗi thứ gì cũng không có.”

Đồng quy vu tận.

Phải thất vọng và tuyệt vọng bao nhiêu mới có thể nghĩ đến từ này?

Thích Yến cảm thấy cả người lạnh lẽo.

“Vì bà ấy, em đã nhẫn nhịn.” Sư Nhạc nhấc ngón tay lên chỉ về hướng Giang Châu, “Sau đó, em chạy đến Giang Châu, muốn tìm anh trai em. Nhưng không những không tìm được mà còn bị bố em trở tay đẩy về cho mẹ em. Hôm đó ở sân bay, bà ấy đã tát em một cái.”

“Bọn họ không một ai cần em cả.”

“Nhưng em vẫn tham lam.” Sư Nhạc rũ mắt, “Em vẫn giữ chút hy vọng cuối cùng, hy vọng bà ấy có thể quay đầu lại nhìn em, vì dù sao em cũng là con gái ruột của bà ấy, sở dĩ em tách hộ là vì để bà ấy biết, để bà ấy quay đầu.”

“Mãi đến ngày hôm đó, bà ấy nói với em rằng, muốn em kết hôn với Chu Đàm.” Sư Nhạc dường như không thể nói tiếp được nữa, cô mở hé miệng, cố gắng hít thở từng hơi một, “Cho dù biết Chu Đàm muốn xâm phạm em, bà ấy cũng không hề do dự.”

“Em đã rất khó hiểu.” Sư Nhạc nghiêng đầu, như thể thật sự nghi ngờ, “Tại sao anh và mẹ anh chẳng có huyết thống lại đối xử với nhau tốt như vậy, còn em và bà ấy là những người cùng chung dòng máu, vậy mà ngay cả một người dưng cũng không bằng?”

Thích Yến càng nghe càng sợ hãi và bất an, như thể trong một giây tiếp theo, Sư Nhạc đang nói thì bỗng nhiên tan biến. Anh lập tức nắm lấy cô, xoay người cô lại, hai tay ra sức giữ chặt cô, thấp giọng thì thầm: “Có một số người, chúng ta đừng cần nữa.”

“Thích Yến.” Sư Nhạc đang cúi đầu, nhìn không rõ được biểu cảm.

Thích Yến: “Anh đây.”

“Những chuyện này không một ai biết cả.” Sư Nhạc nói, “Anh là người đầu tiên, bởi vì anh nói, anh sẽ đón nhận em.”

“Em không phải là ngôi sao, anh mới là người khiến người khác phải chói mắt, anh có rất nhiều thứ mà em ngưỡng mộ nhưng không thể có được.”

Chóp mũi Sư Nhạc hơi chua xót, trong một lúc phải nói rất nhiều lời khiến cô có chút khó thở, cô phải hít thở sâu hai lần, sau đó mới nói tiếp: “Em đã mổ xẻ hết toàn bộ bản thân cho anh xem.”

“Vốn dĩ em nghĩ rằng, nếu anh biết rồi mà không cần em nữa thì cũng không sao.”

Phía xa xa lại có gia đình đốt pháo hoa, Sư Nhạc bị tiếng pháo nổ thình lình vang lên làm giật mình, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thích Yến.

“Sau đó em phát hiện, hình như em cũng không được thoải mái như vậy, em vẫn là một con người rất ích kỷ.”

Di động của cô khẽ rung lên, là nhắc nhở thời gian mà cô đã cài đặt, mười hai giờ rồi.

Hôm nay là ngày phát hành album, cũng là ngày lễ Tình Nhân, cũng là sinh nhật của cô.

“Anh từng nói mỗi ngày trôi qua em đều có thể ước nguyện, nhưng em không tham lam như vậy.” Sư Nhạc thở hắt ra một hơi, có chút gàn bướng: “Hôm qua em có ước một điều, nhưng em đã tự tìm đến đây nên không tính, hôm nay ước lại một điều có được không?”

Thích Yến nhấc tay lên lau khóe mắt cho cô: “Hôm nay không phải là sinh nhật của em sao? Ước nhiều hơn một điều cũng được.”

Sư Nhạc ngẩn ra: “Sao anh…”

Thích Yến không chịu nổi khi nhìn thấy dáng vẻ đỏ hoe mắt này của cô, anh nhẹ nhàng bịt mắt cô lại: “Em cảm thấy tại sao anh lại muốn chạy đến Bắc Thành?”

Là bởi vì muốn đón sinh nhật cùng cô.

Sư Nhạc chưa bao giờ đón sinh nhật. Đối với cô mà nói, tốt hơn hết là không nên nhớ đến ngày sinh của mình, bởi vì cô không biết ai mới là người đáng để tổ chức sinh nhật cho mình.

Nhưng lúc này, cô đột nhiên có chút mong đợi.

Thích Yến thấp giọng hỏi: “Em muốn ước gì?”

Sư Nhạc bị anh bịt mắt nên chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng qua một vài khe hở. Cô cố gắng thông qua khe hở này tìm thấy khuôn mặt anh.

Cô thì thầm: “Anh không được bỏ rơi em.”

Thích Yến không lên tiếng.

Sư Nhạc siết chặt nắm tay, đến bước này rồi cô hình như cũng đã có đáp án, nhưng cô vẫn gấp gáp cần một lời xác thực.

Qua một lúc lâu sau, Thích Yến sát lại gần, chóp mũi của anh và của cô chạm vào nhau, lúc nói chuyện hơi thở ấm nóng cũng phả lên mặt cô.

Thích Yến nói: “Cái này không tính.”

Lông mi của Sư Nhạc khẽ run rẩy, vừa định mở miệng thì Thích Yến đã áp xuống, một tay anh kéo cô về phía mình, tay còn lại cuối cùng cũng buông mắt cô ra.

Sư Nhạc nhìn anh đang nhìn mình không rời mắt, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô:  “Cái này không tính là một điều ước, em suy nghĩ lại đi.”

Nói xong, anh lại hôn xuống, lời nói cũng tan biến giữa môi lưỡi của hai người.

“Sư Mãn Mãn, anh mãi mãi sẽ không bỏ rơi em.”