Sư Nhạc trở lại khu nhà tập thể, phơi ô trên hành lang, nhìn tán ô một hồi lại nhớ tới lời nói của Thích Yến.
Đó là một cái tên vừa đẹp đẽ lại dễ nghe, ý nghĩa cũng rất hay, những dù nghĩ thế nào cũng thấy nó không hợp với phong cách tên của Hổ Tử.
“Cậu về rồi đó à.” Đồng Lâm từ trong nhà tập thể bước ra, đứng ở cửa chỉ chỉ về hướng nhà tập thể của giáo viên nam kế bên, thần thần bí bí nói: “Đàn anh Lâm Thái còn đang định đi đón cậu đấy.”
Sư Nhạc vòng qua người cô ấy bước vào trong, lấy một chiếc khăn lông lau tóc: “Khép bớt nụ cười ở khóe miệng lại.”
Đồng Lâm cười càng sảng khoái hơn: “Hình như anh ấy đang theo đuổi cậu đúng không?”
“Không có.” Sư Nhạc lấy một bộ quần áo sạch, bước tới dựa vào khung cửa rồi chống một tay lên mép cửa còn lại, nghiêng đầu hỏi: “Vào hay ra đây?”
Đồng Lâm từ dưới cánh tay của cô chui vào trong: “Vào chứ vào chứ, bao nhiêu người muốn nhìn đại mỹ nhân của chúng ta thay quần áo, cơ hội này làm sao có thể bỏ qua được.”
Sư Nhạc đương nhiên không thay quần áo trước mặt cô ấy, sau khi đóng cửa kéo rèm lại, cô leo lên giường, dùng ra trải giường làm tạm chiếc rèm nhỏ.
Đồng Lâm đứng bên ngoài bức rèm, nói: “Nhưng mà Nhạc Nhạc, tớ cảm thấy anh ấy đúng là đang theo đuổi cậu thật. Vừa nãy lúc cậu không có ở đây, trong lúc bàn chuyện đi mua thức ăn, anh ấy còn cố ý phân cậu vào chung nhóm với anh ấy nữa đấy.”
Sư Nhạc bỏ qua trọng điểm mà cô ấy nhắc đến, miễn cưỡng hỏi: “Mua thức ăn?”
“Học sinh trường tiểu học Dư Bình thường ăn trưa tại trường, nhưng gói ăn trưa này không bao gồm kỳ nghĩ hè, trong đoàn chúng ta đã bàn bạc với bên nhà trường, cũng không thể trường tiểu học Dư Bình bỏ tiền ra được, vì vậy quyết định đầu bếp của Dư Bình sẽ làm buổi trưa, còn chúng ta phụ trách việc đi mua các nguyên vật liệu.”
Mặc quần áo vào xong, Sư Nhạc kéo màn ra: “Khi nào thì đi mua?”
“Ở đây không có tủ lạnh, mùa hè mua nhiều quá lại mau hỏng, nên cứ cách hai ngày lại đến Diêu Sơn mua một lần, ai không đứng lớp thì thay phiên nhau đi.” Nói tới đây, Đồng Lâm như nhớ ra gì đó, đột nhiên hào hứng nói: “Cậu nghĩ có khi nào bên đoàn sẽ liên hệ với xe của nhà anh chàng đẹp trai đó không?”
Sư Nhạc ngửa mặt ra sau, tựa vào đầu giường nhướng mày nhìn cô ấy.
Đồng Lâm ‘xí’ một tiếng: “Tớ không có ý gì khác đâu nha, chỉ là nhìn cho bổ mắt thôi.”
Sư Nhạc không bày tỏ ý kiến.
Đối với việc sẽ cùng ai đi mua thức ăn, Sư Nhạc cũng không quá quan tâm, cô không muốn ở nơi này phát sinh nhiều điều thị phi tai tiếng, khiến người khác phải phiền lòng.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ rằng, xe mà trong đoàn liên hệ đi mua thức ăn lại chính là xe của cậu Thích Yến.
Khi thấy xe chạy tới, Sư Nhạc vô thức nhìn về vị trí cửa xe ở giữa, nhưng lần này người cậu ngồi trên ghế lái lại đích thân bước xuống.
Lâm Thái cũng rất có ấn tượng với Thích Yến, anh ấy nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Cậu bạn nhỏ bữa trước bán vé đâu rồi ạ?”
“Hôm nay có họp chợ nên thằng bé bận đến đó rồi.” Tiếng phổ thông của người cậu không được tốt cho lắm, nhưng lại rất niềm nở, không có Hổ Tử đứng giữa phiên dịch cũng có thể nói chuyện: “Hôm đó là đúng lúc thằng bé từ trên trường về nhà, chứ bình thường không đi chung.”
Lâm Thái kinh ngạc: “Cậu ấy vẫn còn đi học ạ?”
“Còn chứ.” Người cậu vỗ vỗ vào tay lái, “Đang theo học trên trường huyện ấy.”
Sư Nhạc ngồi ở vị trí phó lái. Người cậu khá có ấn tượng với cô, mặt mũi thì xinh xắn, lại còn say xe, chắc hẳn là tiểu thư thành thị đến đây để trải nghiệm cuộc sống nông thôn.
Thế là người cậu bèn mở hộp đựng đồ trước ghế lái phụ, lấy một chiếc túi ni lông màu đen ra: “Cô gái, nếu muốn nôn thì dùng cái này, hoặc gọi chú dừng xe cũng được.”
Trạng thái của Sư Nhạc lúc này vẫn còn khá tốt, chắc có lẽ sẽ không bị say xe, nhưng cô vẫn nhận chiếc túi ni lông. Thấy trong hộp đựng đồ có một ít nước và xylitol, Sư Nhạc không khỏi nghĩ đến hộp kẹo mà hôm đó bị say xe Thích Yến đã đưa cho mình.
“Trong xe của chú cũng chuẩn bị đầy đủ nhỉ.”
Người cậu đáp: “Uầy, đây là Tiểu Yến, chính là thằng bé mà các con hỏi thăm chuẩn bị đấy. Người trong thôn đa số cũng không đi xe được, nhà chú lại mở siêu thị, nên thường chuẩn bị sẵn một ít, đặng khách bị say xe thì cũng có cái mà dùng.”
Lâm Thái nghe vậy cũng gật đầu tán thành: “Cậu nhóc này cũng rất chu đáo.”
“Chu đáo lắm.” Người cậu dường như rất tự hào, “Trong gia đình thằng bé là người có tiền đồ nhất.”
“Các cậu đi mua thức ăn biết đâu cũng gặp được thằng bé đấy, nó đang trông quầy hàng cho mẹ nó.”
Người cậu thoạt nhìn như muốn giới thiệu mọi thứ trong gia đình mình với người khác, ông ấy lấy điện thoại di động ra, vừa lái xe vừa kêu Sư Nhạc ngồi ghế lái phụ quét mã QR: “Đây, cháu thêm thằng bé vào đi, nhà nó bán rất nhiều thứ, giá cả lại rẻ nữa.”
Sư Nhạc nhìn mã QR, thoáng sững sờ vài giây, sau đó thấp giọng nở một nụ cười: “Dạ.”
Bởi vì gặp buổi họp chợ nên hai con đường chợ Diêu Sơn rất sôi nổi, tấp nập người qua lại.
Sư Nhạc đi bên cạnh Lâm Thái, đối với những chỗ chen chúc đông người này cô cũng không mấy hứng thú, nhưng xung quanh vẫn có người nhìn qua đây, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng huýt sáo.
Cô đè thấp vành mũ, lấy di động ra xem để phân tán sự chú ý, rũ mắt nhìn bức ảnh đại diện trên Wechat.
Ảnh đại diện Wechat của Thích Yến rất đơn giản, một màu đen tuyền, cái tên cũng rất giản đơn, chỉ có mỗi một chữ Q lạnh lùng.
Sư Nhạc tiện tay phóng to bức hình lên, dùng bàn tay chắn ánh nắng mặt trời, lúc này cô mới nhìn thấy giữa màu đen tuyền đó có vài chấm ánh sáng, giống như vài ngôi sao ẩn hiện giữa bầu trời đêm.
Ngón tay Sư Nhạc dừng lại trên nút thêm bạn bè, nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống.
Thấy cô nãy giờ không nói gì, Lâm Thái quay lại hỏi: “Đang xem gì vậy?”
Sư Nhạc lật màn hình lại, nhàn nhạt đáp: “Không có gì.”
Lâm Thái mỉm cười: “Chúng ta đi dạo một vòng rồi quay lại mua thức ăn nhé, dù sao cũng đã ra ngoài rồi. Chắc là em chưa từng đi hội chợ đúng không? Có muốn đi dòng dòng xem thử không?”
“Không muốn xem lắm.” Nhìn thấy trước mặt có quầy bán rau, Sư Nhạc cất điện thoại, lấy danh sách mua đồ ăn ra, nhiệt tình đề nghị, “Hay là để em đi mua thức ăn một mình cũng được, đàn anh cứ đi dạo đi.”
Lâm Thái trầm mặc giây lát rồi đáp lại: “Thôi đi mua thức ăn đi.”
Trên con đường này có rất nhiều quầy bán rau, sau khi đi qua vài quầy, Lâm Thái mới sực nhớ ra: “Nhạc Nhạc, không phải vừa nãy chú tài xế kia có cho em Wechat sao? Chúng ta có thể đến đó mua mà.”
Sư Nhạc đang khom lưng lựa ớt, nghe nói vậy thì khựng lại.
Lâm Thái lại nói: “Nhà bọn họ có vẻ không mấy khá giả, chúng ta giúp được chừng nào thì giúp, biết đâu cậu ấy cũng rất vui.”
Anh ấy vừa nói xong, chợt thấy người trước mặt vốn dĩ đang khom lưng lựa ớt đứng thẳng người dậy, vẻ lười biếng trong ánh mắt cũng nhẹ đi mấy phần, thậm chí còn có chút lãnh đạm.
Lâm Thái hơi sửng sốt.
Trong trường đều truyền tai nhau rằng nữ thần tân sinh viên này rất khó tiếp cận, là một đóa hoa có gai, nhưng sau khi Sư Nhạc gia nhập vào đoàn, anh ấy vẫn cảm thấy khá ổn, tính tình cô khá là dễ gần, cũng rất dễ bắt chuyện.
Nhưng lúc này anh ấy mới chợt nhận ra, hình như mình đã hiểu lầm gì đó về cô rồi.
Đóa hoa có gai này thật ra còn biết đâm người, nhất thời làm cho anh ấy có chút không nói nên lời.
Xung quanh người qua lại đông đúc, Sư Nhạc nhìn anh ấy hai giây rồi ngoảnh mặt sang chỗ khác, lấy một túi ni lông đựng ớt.
Một câu cũng không đáp lại, như thể cái liếc mắt đó thay cho câu trả lời.
Lâm Thái có chút không thoải mái: “Làm sao vậy?”
Chỉ mới bắt đầu được vài ngày, sắp tới còn phải ở chung cả một kỳ nghĩ hè, Sư Nhạc nghĩ vậy nên tính khí cũng kiềm chế lại đôi chút.
Nhưng cô vẫn lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
“Đàn anh, người khác nghe anh nói câu này xong cũng chưa chắc đã vui vẻ.”
Lâm Thái nghẹn lời.
Sư Nhạc đưa ớt cho người ta cân, bổ sung thêm một câu: “Em không add cậu ấy.”
Mua ớt xong, Sư Nhạc tiếp tục đi về phía trước, cúi đầu nhìn danh sách.
“Thầy cô đến mua thức ăn à?”
Tiếng phổ thông rất trúc trắc, Sư Nhạc ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ.
“Đúng rồi này, là thầy cô đến từ đại học A đây mà.” Người đàn ông vỗ vai người bạn bên cạnh, nháy nháy mắt, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói: “Nào, chào hỏi thầy cô giáo đi chứ.”
“Nhìn trẻ thế.” Người đàn ông bên cạnh mỉm cười, đưa tay ra: “Chào cô, chào thầy, bắt tay cái nào. Tôi lớn tới chừng này rồi mà vẫn chưa được gặp sinh viên đại học A đấy.”
“Ai thèm bắt tay với mày.” Người đàn ông đầu tiên kéo dài giọng, đẩy tay người bạn của mình, cười hì hì nói: “Người ta chụp tấm hình mà còn không cho, kiểu cách hơn cả minh tinh nữa đấy.”
Sư Nhạc khẽ híp mắt lại, nghe đến đây mới nhớ ra người đàn ông này chính là người đã chụp lén cô trên xe.
Lâm Thái đứng bên cạnh ôn tồn nói: “Anh trai này, không cho chụp ảnh là quy định của nhà trường chúng tôi rồi.”
Ngoại trừ những bức ảnh do nhiếp ảnh gia trong nhóm đăng lên trang web chính thức của nhà trường, thì những nguồn khác đều không được chụp.
“Tưởng mình ghê gớm lắm không bằng.” Có thể do cảm thấy ở đây là địa bàn của mình, hoặc có thể vì bên cạnh có đồng bọn, nên người đàn ông kia rất là ngạo mạn: “Một đám nít ranh vắt mũi chưa sạch mà muốn làm thầy người ta?”
Sư Nhạc một tay đang cầm rau, tay còn lại siết chặt tờ danh sách. Bây giờ cô đang mặc áo phông có logo đại học A, mọi hành vi cử chỉ đều đại diện cho đại học A, dĩ nhiên không thể để cho nhà trường bị mất mặt.
Từ sáng sớm đến giờ chẳng gặp được chuyện gì tốt lành, rõ là bức bối ngột ngạt.
Mấy người này chết tử tế không muốn, một hai cứ phải đâm đầu vào nòng súng của cô, nếu không phải bận tâm đến nhà trường thì cô đã chửi cho một trận tan tác.
Sư Nhạc: “Không phải đang chào hỏi sao? Chào xong chưa?”
Người đàn ông này vì muốn lấy lại thể diện nên mới tìm đến đây, nhưng thấy đối phương không hề tỏ ra lo lắng hay tức giận, anh ta nhất thời nghẹn lời không biết phải nói gì.
Có một số người, bạn càng để ý tới anh ta, anh ta lại càng hung hăng hơn. Thấy người đàn ông không nói được lời nào, Sư Nhạc gật gù: “Vậy có nghĩa là đã chào hỏi xong rồi.”
Cô quay đầu nhìn Lâm Thái: “Đi thôi.”
Người đàn ông phản ứng lại: “Con bé này sao lại…”
“À, có phải chúng tôi cũng nên chào hỏi ngài đây không?” Sư Nhạc giả vờ bừng tỉnh, cười nói: “Đó cũng là điều nên làm mà.”
“Để tôi nghĩ xem, vậy dựa theo cách mà ngài đây chào hỏi bọn tôi nhé.”
Sư Nhạc nâng vành mũ, khóe miệng khẽ giương cao, miệng cười nhưng lại có chút lạnh lùng: “Vừa rồi tôi không nghe rõ, ngài đây dạy lại cho tôi được không? Trường hợp này nên chào hỏi thế nào? Chúng tôi dù sao cũng chỉ là mấy đứa nít ranh vắt mũi chưa sạch, không có kinh nghiệm gì.”
Người đàn ông lập tức đen mặt.
“Thôi bỏ đi, để chúng tôi chào hỏi theo cách thức đại học A vậy.”
Cô cất giọng khe khẽ: “Chào buổi sáng, tạm biệt.”
Thấy người đàn ông đã hoàn toàn cứng họng, khóe miệng Sư Nhạc khẽ rướn lên, vòng qua bọn họ đi thẳng về trước.
Vừa đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại.
Bên cạnh là cậu thiếu niên đang buộc một chiếc tạp dề màu đỏ in hình chú gà rất lớn, trên tay cầm điện thoại di động, đứng dựa vào cây cột bên cạnh quầy hàng nhìn cô.
Lúc này người đàn ông kia cũng đang tức tối quay đầu lại, định nói gì đó, nhưng lại bị giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên cắt ngang.
Tầm mắt cậu thiếu niên nhàn nhạt quét qua anh ta, sau đó nhìn về phía cô nữ sinh, mỉm cười nói: “Chị.”
Sư Nhạc nhìn chiếc tạp dề của cậu, rồi lại nhìn cậu, nhướng mày: “Thích Yến.”
Thích Yến đứng thẳng người dậy, đôi chân dài thoải mái bước qua cái sọt tre trước mắt, tiến về phía trước hai bước, khẽ gật đầu: “Không ngờ lại gặp chị ở đây, muốn chào hỏi một tiếng.”
Rồi cậu cười nói: “Chị, chào buổi sáng.”
Ngữ khí rất ôn hòa, nhưng nói năng rất có khí phách.
Đúng lúc này, Sư Nhạc dường như nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng vả mặt rất giòn giã, cậu thiếu niên trước mặt lại cười đến xán lạn, khiến cho một buổi sáng tồi tệ cũng tốt lên rất nhiều.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cậu thiếu niên khẽ chớp mắt với cô.
Sư Nhạc cụp mi, hai giây sau lại giương mắt lên cười khẽ: “Chào buổi sáng.”