Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 19: Lợi dụng



Edit by Shmily

------------------------------

Thanh âm của anh lẫn vào trong tiếng mưa rơi tí tách, trong lòng Mãn Nhập Mộng dâng lên một tầng gợn sóng, cô rũ mi, nhỏ đến không thể phát hiện thả lỏng cánh tay đang ôm lấy tay anh ra, nghiêng người đứng ở bên cạnh Lục Kiêu Hà.

Động tác này tuy nhỏ nhưng Lục Kiêu Hà vẫn phát hiện ra, nhướng mày, cũng không lên tiếng.

Những người còn lại nhìn thấy Lục Kiêu Hà cơ hồ là vừa kinh vừa sợ, bất quá đối với hai nữ sinh bị đánh mà nói, anh không khách nào là cọng rơm cứu mạng của họ, nữ sinh cơ linh ban nãy giãy giụa muốn bò dậy từ trên đất, đầu gối bị thương, đứng lên vô cùng gian nan, Tiếu Hạ cách cô ta gần nhất, thuận tay đỡ cô ta một cái, nữ sinh kia cảm kích thấp giọng nói cảm ơn.

Trần Viên thấy vậy lập tức trừng cô ta một cái, ý bảo cô ta đừng nói lung tung gì, nữ sinh kia bị Trần Viên dọa sợ tới mức run lên, cắn răng, chịu đựng tiếng khóc đem tiền căn hậu quả nói lại một lần, cuối cùng đưa ánh mắt mong đợi nhìn về phía Lục Kiêu Hà: "Học trưởng Lục, có thể giúp em... giúp chúng em một chút không?"

Lục Kiêu Hà lại không nhìn cô ta, giống như cũng hoàn toàn không để bộ dạng đáng thương này của cô ta vào trong mắt, thậm chí vừa rồi cũng không nghe mấy lời kể lể đáng thương của bọn họ, trong mắt trước sau vẫn chỉ có trào phúng, nhìn không rõ là anh có ý gì.

Anh ngược lại lại liếc nhìn Mãn Nhập Mộng, bàn tay vuốt ve tóc cô, nhận thấy thân thể Mãn Nhập Mộng hơi cứng lại, Lục Kiêu Hà híp híp mắt, ý vị châm chọc trong mắt ngày càng đậm, quả nhiên, Mãn Nhập Mộng lại lặng lẽ cách xa anh một chút.

Chậc, tiểu nha đầu vô ơn này.

Anh cũng không quan tâm ở đây có những ai, túm lấy cánh tay cô kéo qua đây, trên mặt vẫn là bộ dáng nhu tình mật ý như cũ, nhưng Mãn Nhập Mộng có thể thấy rõ ràng trong mắt anh là sự nguy hiểm không cho phép từ chối.

Tiếu Hạ thấy tình cảnh này, cau mày đi qua đứng ở bên cạnh Mãn Nhập Mộng, cô ấy cũng phát giác, Lục Kiêu Hà có chút không vui, chắc là bởi vì Mãn Nhập Mộng từ chối anh sao?

Đối với việc Tiếu Hạ tới gần, Lục Kiêu Hà chỉ liếc qua một cái, ánh mắt lạnh như băng vẫn đặt ở trên sườn mặt Mãn Nhập Mộng: "Em nói đi?"

Nói cái gì?

Đương nhiên là muốn cô cầu anh giúp một lần nữa rồi.

Đây là Lục Kiêu Hà, người vĩnh viễn có thể đem lại lợi ích lớn nhất, anh muốn Mãn Nhập Mộng học cách tới gần anh, ỷ lại vào anh, nhưng tuyệt đối không cho phép cô lùi lại một bước nào, anh thật ra có thể chậm rãi chờ, chậm rãi dạy cô, dù sao cũng có rất nhiều kiên nhẫn, chuyện của người khác anh cũng không quan tâm, không quan tâm ai bắt nạt ai, càng không quan tâm người kia bị bắt nạt như thế nào.

Cái anh quan tâm chỉ có Mãn Nhập Mộng, bởi vì có cô ở đây, cái tính tình không quan tâm tới mọi chuyện của anh mới có thể buông lỏng một chút, nhưng nếu như vai chính cũng phủi tay mặc kệ, anh cũng không có tâm tư tiếp tục chơi làm gì.

Nữ sinh cầu cứu kia tựa hồ cũng nhìn ra ý tứ của Lục Kiêu Hà, đối tượng khẩn cầu lập tức đổi thành Mãn Nhập Mộng: "Bạn học, chúng ta đều là tân sinh viên, ban nãy cậu cũng đã cứu chúng tôi một lần rồi, cậu có thể đại phát từ bi cứu chúng tôi thêm một lần nữa có được không, tôi với bạn của tôi nhất định sẽ cảm kích cậu rất nhiều."

Trần Viên siết chặt nắm tay, oán hận nhìn chằm chằm nữ sinh kia, cũng không biết tại sao lại có loại hận ý lớn như vậy, tức tới mức lồng ngực cũng phập phồng lên rất nhiều, Tiếu Hạ biết tính tình của Trần Viên, tuy rằng cô ta là kẻ ngang ngược không nói lý, nhưng lại rất ít khi đem một số người không liên quan để ở trong lòng, bắt nạt người khác cũng chỉ là kiểu như bắt nạt mèo con chó con, chưa từng thực sự tức giận giống như bây giờ.

Cô ấy lặng lẽ kéo áo của Mãn Nhập Mộng, thấp giọng: "Hay là mình cứ hỏi rõ lai lịch của hai người này đi, nếu chọc phải Trần gia thì sau này chúng ta ở trường cũng sẽ không có quả ngọt để ăn đâu."

Rốt cuộc, Lục Kiêu Hà có thể bảo vệ cô nhất thời nhưng không thể bảo vệ được thời thời khắc khắc.

Mãn Nhập Mộng cũng nhìn về phía nữ sinh cầu cứu kia, cô ta rất cơ linh, cũng rất biết nói chuyện, càng biết nhìn sắc mặt của người khác, bất quá...

Mãn Nhập Mộng lại đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, đầu óc tán loạn cùng quần áo, trên mặt còn có vết xanh tím đan xen, cánh tay lộ ra cũng bị trầy xước, lại nhìn qua bạn học kia, tình hình còn thảm hơn cả cô ta, bất quá khác biệt chính là, bạn học kia tựa hồ như rất sợ hãi, bị Mãn Nhập Mộng liếc một cái liền càng thêm sợ mà co rúm lại ở góc tường.

Trần Viên thấy Mãn Nhập Mộng tựa hồ như đang suy xét, khó có khi chịu thua: "Học muội Mãn, chuyện này coi như là tôi nợ cô một nhân tình, người kia cô có thể mang đi."

Cô ta chỉ vào nữ sinh đang sợ hãi co rúm ở trong tường, lại hướng tay xuống, chỉ vào người kia, giọng nói lại lạnh như băng: "Nhưng người này! Cô phải để lại cho tôi!"

Mãn Nhập Mộng khẽ nhướng mày, bình tĩnh nhìn về phía nữ sinh ở góc tường: "Cậu nói xem, tôi phải cứu cả hai người? Hay là chỉ cứu một mình cậu?"

Hai người bị đánh liếc nhau, nữ sinh trước mặt cúi đầu không thấy rõ thần thái, bất quá người ở góc tường lại bỗng nhiên rũ mắt xuống, tựa hồ như đang trốn tránh, Mãn Nhập Mộng nhíu mày.

"Tôi biết rồi." Mãn Nhập Mộng nhìn về phía Trần Viên: "Quấy rầy Trần học tỷ rồi, tôi đưa một người đi, để lại một người cho chị."

Trần Viên nghe thấy lời này, sắc mặt mới thoáng chuyển biến tốt đẹp hơn, lại ý thức được thái độ ban nãy của mình quá mức băng lãnh, lo rằng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt ở trong lòng học trưởng Lục, vì thế liền trộm liếc nhìn Lục Kiêu Hà, anh lại giống như không có việc gì, mệt mỏi dựa vào tường xem kịch, ngẫu nhiên liếc Mãn Nhập Mộng một cái, tựa hồ như đang đợi cô ra kết luận.

Ở trong vòng tròn giới thượng lưu của Vĩnh Chiết lâu như vậy, cô ta cũng biết Lục Kiêu Hà nhiều năm rồi, cô gái có thể làm cho một người không gần người khác như anh tự mình che chở, hành động ấy, có phải có nghĩa là, anh... thích cô hay không?

Trần Viên rất không cam lòng, Lục Kiêu Hà vẫn luôn là người bạn trai trong mộng của nhóm thiên kim tiểu thư nhà giàu, các cô gái thỉnh thoảng ngồi với nhau là lại ảo tưởng tới viễn cảnh mình được yêu đương thậm chí là gả cho anh, nhưng chưa có một nữ sinh nào có thể tới gần anh. Ngay cả Lâm Khả Khê có thể làm được nhưng bất quá cũng chỉ là dựa vào da mặt dày mà thôi, tại sao Mãn Nhập Mộng lại có thể làm được?

Bất quá...

Trần Viên hít sâu thở ra một hơi nặng nề, việc này sau này sẽ thanh toán với Mãn Nhập Mộng sau, hôm nay phải giải quyết con tiểu tiện nhân kia đã.

Mọi người đều chờ Mãn Nhập Mộng làm ra lựa chọn, nhưng Mãn Nhập Mộng tựa hồ cũng đang lưỡng lự: "Chọn ai đây?"

Cô vươn một ngón tay ra, chỉ vào trên mặt một người, lại hoang mang cúi đầu hơi lắc, chỉ về một người khác, ngay ở thời điểm cô do dự, nữ sinh vừa rồi vẫn luôn không nói chuyện đã bắt đầu mở miệng: "Bạn học, tôi tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bạn bè của tôi, bạn của tôi cũng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ tôi, tôi tin là cậu cũng có bạn, sao có thể ở lúc khó khăn liền vứt bỏ bạn bè của mình lại chứ? Chẳng lẽ... cô sẽ làm thế sao?"

Lời này rất có ý tứ.

Mãn Nhập Mộng cong môi, nhàn nhạt nói: "Đừng so sánh tôi với cậu."

Cô đương nhiên sẽ không vứt bỏ bạn mình vào thời điểm khó khăn, nhưng đó là với điều kiện người kia thực sự là bạn bè của cô.

Bất quá người này khá thú vị, Mãn Nhập Mộng hỏi: "Cậu tên gì?"

Ánh mắt đối phương sáng lên, hỏi tên, chứng minh là bản thân mình có cơ hội?

"Thư Dao, tôi tên Thư Dao."

"Ừ." Mãn Nhập Mộng tựa hồ là đã quyết định được rồi, nhưng sau đó lại đột nhiên chỉ vào cô gái ở góc tường: "Cậu đi, cậu theo chúng tôi đi."

Nữ sinh ở góc tường tựa hồ là không thể tin được, ngây ngẩn nhìn Mãn Nhập Mộng, lại nhìn qua Thư Dao, vào lúc Thư Dao nhìn mình bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô ấy chậm rãi đứng lên, đi về phía Mãn Nhập Mộng.

Đi tới bên cạnh Thư Dao, liền bị Thư Dao giữ chặt lấy cánh tay: "Tân Ni, cậu thật sự bỏ mặc tớ?"

Nữ sinh gọi là Tân Ni kia ngẩn ra, chậm rãi đối diện với cô ta, rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, muốn đi về phía Mãn Nhập Mộng, nhưng cánh tay vẫn bị Thư Dao gắt gao giữ chặt.

Mãn Nhập Mộng lẳng lặng nhìn hai người, cũng không thúc giục, bất quá Trần Viên lại có chút mất kiên nhẫn, cũng may ngại Lục Kiêu Hà ở đây, chỉ lạnh mặt, không mắng lời thô tục: "Thư Dao, mày cũng đừng lôi kéo nó, tao đã nói mà, loại người như mày sao có thể có bạn được chứ."

Thư Dao vẫn cố chấp giữ chặt Phó Tân Ni, nhẹ nhàng nói chuyện: "Cậu... thực sự muốn đi một mình sao?"

Âm cuối của cô ta mang theo chút nức nở cùng ủy khuất, ai nghe xong đều sẽ cảm thấy mềm lòng, quả nhiên, biểu tình của Phó Tân Ni đã buông lỏng, thật cẩn thận nhìn Mãn Nhập Mộng, mấp máy môi: "Bạn học Mãn, có thể... có thể đem theo bạn của tôi không?"

"Bạn của em?" Tiếu Hạ vừa mới nhìn một màn kia, giống như cũng nhìn ra điểm không thích hợp: "Hai đứa thật sự là bạn bè?"

"Lời này của học tỷ là có ý gì, em với Tân Ni đã quen nhau từ hồi cấp ba, hiện tại vừa là bạn cùng lớp lẫn bạn cùng phòng, sao có thể không phải là bạn?" Thanh âm của Thư Dao nghe vào muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu, còn cố tình siết chặt tay, cắn răng, vẻ mặt cứng cỏi bất khuất, bộ dáng không sợ cường quyền, chỉ là nước mắt trong hốc mắt một giọt lại một giọt lăn xuống, thêm dung mạo xinh đẹp kia, dưới tác dụng một cương một nhu, rất có ý tứ khiến người khác phải nhìn thêm vài lần.

Không đơn giản nha...

Tiếu Hạ cũng bị cô ta làm cho ngây người, mày nhíu lại có chút không kiên nhẫn: "Em khóc cái gì mà khóc."

Đây là lần đầu tiên Trần Viên đứng cùng chiến tuyến với Tiếu Hạ: "Cô ta vẫn luôn như vậy, trà xanh tâm cơ kỹ nữ! Nhìn thấy cô ta là tao lại khó chịu."

Tiếu Hạ cười: "Trần Viên, tôi chưa từng thấy cô hận người nào như vậy đấy, cô ta với cô có thù oán lớn gì mà đến nỗi cô phải như vậy?"

"Không liên quan tới mày, bớt quản đi!" Trần Viên hừ một tiếng: "Dù sao con tiểu tiện..." Lời thô tục tới được một nửa, cô ta lại nhớ tới Lục Kiêu Hà vẫn còn ở đây, không thể phá hỏng hình tượng thiên kim đại tiểu thư của mình, lập tức sửa miệng: "Dù sao Thư Dao, hôm nay tuyệt đối không thể đi."

"Nếu tôi muốn đưa cậu ta đi thì sao?" Mãn Nhập Mộng nói xong, những người còn lại đều kinh ngạc, cô nói rất nghiêm túc, ngữ khí cũng chân thật đáng tin, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười nắm chắc thắng lợi, không khác nào đánh thẳng vào mặt Trần Viên.

Lục Kiêu Hà nhẹ cười, cầm điếu thuốc nghễnh ngãng ngậm ở trong miệng, nghiêng đầu bật lửa, sương mù trắng xóa dày đặc làm khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, sương khói bị gió thổi về phía sau, hiện ra gương mặt không mấy hứng thú của anh, ngón tay anh đáp ở trên ban công hứng mưa, đốt ngón tay hơi ướt, anh vẫn không lên tiếng, lại vô hình trung khiến cho người khác cảm thấy có một áp lực rất lớn, Trần Viên biết, có Lục Kiêu Hà ở đây, cô ta sẽ không thể làm gì Mãn Nhập Mộng.

Nhưng mà, cô ta vẫn không cam lòng...

"Cô mơ đi!"

Mãn Nhập Mộng cười, ngữ khí thế nhưng còn mang theo chút ý tứ dỗ dành: "Không bằng so một chút?"

"So cái gì?"

"Ừm..."

Mãn Nhập Mộng suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra được là nên so cái gì, liền hỏi: "Trần học tỷ am hiểu cái gì nhất?"

Tiếu Hạ thấy biểu tình của cô cũng không giống như nói đùa, nói: "Trần Viên là thành viên của đội bóng rổ, các giải đại hội thể thao cô ta đều sẽ được tham gia, còn đạt được giải thưởng."

Vậy sao? Mãn Nhập Mộng nhìn về phía Trần Viên, đúng là không lãng phí cái thân thể cao gần một mét tám của cô ta, chỉ là tay dài chân dài, thấy thế nào cũng có dáng người của người mẫu, chẳng có tý liên quan gì tới vận động viên thể thao cả.

Bất quá trong lòng cô cũng có vài phần tán thưởng, tuy rằng Trần Viên này tính tình ngày thường không tốt lắm, nhưng thứ cô ta thích cũng không tệ, vừa lúc, ở nhà cô thường xuyên xem bóng đá, tuy bóng rổ với bóng đá không quá giống nhau, nhưng Mãn Nhập Mộng nghĩ, đều là bóng cả, chắc là sẽ không quá khác biệt.

"Vậy so bóng rổ có được không?" Ngữ khí Mãn Nhập Mộng thành khẩn, phảng phất như đang thương lượng với cô ta.

Trần Viên cười nhạo: "Cô xác định?"

"Ừm."

***

Việc này liền quyết định như vậy, Lục Kiêu Hà ngồi dậy, đem tàn thuốc ném vào thùng rác: "Anh tới sân vận động trước."

Đại lão muốn tham chiến?

Trần Viên với Thư Dao nghe xong liền cảm thấy khẩn trương.

Thư Dao bất động thanh sắc nhìn thân ảnh Lục Kiêu Hà đi xa, nhỏ nhẹ nói chuyện với Mãn Nhập Mộng: "Cảm ơn cậu, bạn học Mãn, thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào."

Cho dù dung mạo của cô ta không so được với Mãn Nhập Mộng, nhưng giữa hai người thật trùng hợp là có vài phần tương tự, đều có tính tình ôn nhu mảnh mai, thậm chí ngữ khí nói chuyện của Thư Dao còn khá giống với Mãn Nhập Mộng, cho dù cô ta một thân bị thương, lại còn vừa mới trải qua nỗi khuất nhục khi bị đánh, nhưng bộ dáng bây giờ vẫn có thể trấn định tự nhiên, hoàn toàn khác biệt so với Phó Tân Ni đang chật vật sợ hãi.

Nhưng...

Tiếu Hạ có chút không hiểu rõ, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Mãn Nhập Mộng có thứ gì đó mà Thư Dao không thể có được.

Nghe Thư Dao nói lời cảm ơn xong, Mãn Nhập Mộng đột nhiên cười quỷ dị: "Không cần cảm ơn tôi, là cậu với Trần học tỷ so bóng rổ, nếu cậu thua thì mặc cho Trần học tỷ xử lý, nếu thắng thì tôi mới cứu cậu."

Mấy chữ cuối cùng, cũng không biết có phải những người khác gặp ảo giác hay không, Mãn Nhập Mộng dường như mang theo vài phần trào phúng, ngữ khí nói chuyện cũng chậm, làm người ta không nắm rõ ý tưởng của cô.



Trần Viên sửng sốt, Thư Dao kinh ngạc, vấn đề Tiếu Hạ tích tụ từ nãy cũng đã nghĩ thông suốt.

Thư Dao đúng là có chút tương tự với Mãn Nhập Mộng, nhưng Mãn Nhập Mộng so với cô ta lại giảo hoạt nhiều tâm tư hơn! Cô không phải là một cô gái nhỏ nhu nhược, cho dù là bình thường đều tỏ ra ngây ngô vô hại, thế nhưng bản chất của cô kỳ thật xấu vô cùng, so sánh như vậy, hai người quả thực là một bầu trời, một mặt đất.

Thư Dao có loại cảm giác như Mãn Nhập Mộng đang chơi mình, nhưng mà tại sao? Rõ ràng cô ta đã ngụy trang không chê vào đâu được.

Mà Trần Viên lại có cảm tưởng như Mãn Nhập Mộng đang giúp mình, nhưng cô tại sao lại phải làm vậy? Muốn khoe mẽ? Muốn mượn sức của mình? Bất luận là cái gì, Trần Viên đều cảm thấy quyết định này quả thực rất tốt, hôm nay cô ta nhất định phải làm cho Thư Dao bại trận dưới chân mình trước mặt người khác.

Càng nghĩ càng khoe khoang, Trần Viên cũng chờ không kịp nữa: "Vậy nhanh chóng tới sân vận động thôi."

Cô ta mang theo tiểu tùy tùng nghênh ngang rời đi, lúc lướt qua Thư Dao còn cố tình đụng vào bả vai của cô ta, mười phần khiêu khích, Thư Dao cúi đầu không hé răng, tựa như một quả hồng mềm mặc người dày xéo.

Chờ Trần Viên đi được một khoảng cách xa, cô ta mới ngẩng đầu nhìn Mãn Nhập Mộng: "... Bạn học Mãn, tôi không biết chơi bóng rổ."

Mãn Nhập Mộng chắc chắn mỉm cười: "Cậu biết."

Sao cô ta biết được!?

Thư Dao nhíu mày, thanh âm khiếp nhược khó xử: "Tôi thật sự không biết, hơn nữa tôi còn đang bị thương, sao có thể chơi được?"

"Ý của cô là để Mãn Mãn của chúng tôi chơi thay à?" Tiếu Hạ lạnh lùng liếc cô ta.

Thư Dao vội vàng lắc đầu: "Không có, chỉ là Trần học tỷ lợi hại như vậy, nghe nói đánh với đội bóng nam cũng có thể thắng, như thế thì sao em có thể thắng được chứ, ngay cả quy tắc chơi bóng rổ em cũng không biết."

Thật là một cô gái đáng thương.

Nhưng rõ ràng cô ta có bộ dáng đáng thương như vậy, thế mà Phó Tân Ni bên cạnh lại lặng lẽ cách xa cô ta vài bước, ngược lại còn tới gần Mãn Nhập Mộng.

Thư Dao thầm mắng Phó Tân Ni, trên mặt lại là vẻ ôn nhu: "Hay là, nhờ một nam sinh chơi giúp em?"

"Nhờ ai? Cô nói chút xem nào." Tiếu Hạ hứng thú hỏi.

"Em không biết..."

"Tôi biết cậu biết chơi bóng rổ."

Mãn Nhập Mộng tới gần cô ta, ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Thư Dao, sau đó, ngón tay mảnh dài lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô ta: "Đừng giả vờ với tôi, bằng không..."

Cô đột nhiên siết chặt hai má cô ta, rõ ràng là vô cùng ôn nhu, nhưng lời nói phát ra lại là châm chọc: "Tôi sẽ không khách khí đâu."

Tiếu Hạ thấy nhiều rồi nên không có phản ứng, nhưng Phó Tân Ni lại sợ tới mức lui về phía sau một bước, vì sao mà đại học Nam Khánh ai cũng là yêu quái, ai cũng không dễ chọc như vậy chứ?

Một màn này xuyên thấu qua màn mưa lọt vào trong tầm mắt Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch, mặt ngoài bọn họ nhìn thấy chính là bộ dáng cực kỳ thân mật của Mãn Nhập Mộng với Thư Dao, nhưng trên thực tế thì sao? Đinh Khải Trạch cười lạnh một tiếng: "Em gái tiểu Mãn của chúng ta lại đang chơi người rồi."

"Đi thôi, Kiêu Hà bảo chúng ta tới sân vận động, nói là có kịch hay để xem."

"Xem cái con khỉ, nguyên lý kinh tế Marx của ông đây còn chưa có xem xong đâu."

"Cả ngày cứ Marx Marx, Marx là vợ mày à, có đi hay không thì bảo?" Hạ Bỉnh Hàn nhẹ nhàng trừng mắt, Đinh Khải Trạch nhanh chóng đi theo.

Ở khu dạy học, Mãn Nhập Mộng cuối cùng cũng buông tay, nhìn Thư Dao mỉm cười: "Nghe hiểu không?"

Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, Thư Dao sẽ quyết đấu bóng rổ với Trần Viên, cho dù cô ta không đánh thì Mãn Nhập Mộng cũng không quan tâm lắm. Kỳ thực cô là đang lấy Thư Dao với Trần Viên ra để thỏa mãn niềm thú vị xấu xa của mình mà thôi, chỉ là... Trần Viên với Thư Dao đều đang cho rằng cô muốn giúp bọn họ.

Thư Dao thông minh hơn Trần Viên một chút, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, trực giác nói cho cô ta biết, Mãn Nhập Mộng vô cùng hiểu Trần Viên, thậm chí là hiểu cả mình, nhưng mà tại sao chứ? Chẳng lẽ cô thật sự là người của Trần Viên? Thế nhưng trước đó cô ta đã thăm dò qua rồi, con nhóc này bất quá chỉ là một con nhóc nhà quê, hẳn là không có kiến thức gì nhiều, vì cái gì mà còn biết giả bộ hơn cả cô ta chứ, hay là... cô căn bản không có giả bộ! Cô vốn chính là như vậy.

Thư Dao không nhịn được nghĩ tới một từ, bạch thiết hắc*...

*Ý chỉ người vẻ ngoài trong trắng, ngây ngô (bạch) nhưng tâm hồn lại phúc hắc, xấu xa (hắc)

Đệch! Thế mà cô ta lại gặp phải một người khó đối phó như vậy.

Thư Dao cũng không giả bộ nổi nữa, nói: "Được, tôi đã biết."

Nói ra, nếu hôm nay thật sự bị Trần Viên nắm trong tay thì có lẽ cái mạng nhỏ của cô ta sẽ không giữ được, chi bằng cứ đắc tội Trần Viên tới cùng đi, sau đó lại tính luôn một thể.

Lời đã định, mọi người cũng chuyển hướng tới sân vận động, hẳn là bên ngoài trời mưa cho nên những bạn học thích vận động đều chuyển vào trong nhà thi đấu để luyện tập, vừa tiến vào, nhà thi đấu ngoài ý muốn có rất nhiều người, bốn phía ngồi đầy ắp các học trưởng học tỷ từ khắp các khoa viện, đương nhiên cũng có không ít tân sinh, bên trong còn có cả học trưởng khoa thể dục đang chơi bóng rổ.

Mọi người thấy bọn họ đi vào, đều không hẹn mà cùng nhau nhìn qua, một trận xì xầm to nhỏ, Tiếu Hạ không hổ là người đã lăn lộn một năm trong Nam Khánh, lập tức lôi điện thoại ra vào diễn đàn của trường học xem, sau đó liền đưa điện thoại cho Mãn Nhập Mộng: "Xem này."

Mãn Nhập Mộng cúi đầu, mấy tiêu đề bắt mắt đập thẳng vào mặt cô: [Nhà thi đấu sắp diễn ra trận thi đấu bóng rổ giữa tân sinh viên và thành viên đội bóng rổ, nhanh chóng tới xem!!]

Thật đúng là e sợ thiên hạ không loạn.

Mãn Nhập Mộng cho Thư Dao một ánh mắt tỏ vẻ sẽ rửa mắt mong chờ, sau đó nhìn về phía Tiếu Hạ với Phó Tân Ni: "Chúng ta tìm chỗ ngồi đi."

Kỳ thật lúc vừa mới vào cô đã nhìn thấy Lục Kiêu Hà, anh với Đinh Khải Trạch và Hạ Bỉnh Hàn ngồi ở một chỗ, bên người còn có mấy chỗ trống, chắc là để lại cho bọn cô, bất quá Mãn Nhập Mộng lại không có đi qua, dưới ánh mắt lạnh như băng của Lục Kiêu Hà, thản nhiên ngồi ở đối diện anh.

Vừa nhấc mắt, cô tựa hồ nhìn thấy anh đang nhíu chặt mày, con ngươi lười biếng liễm diễm thể hiện rõ sự khó chịu, ngay cả điếu thuốc đang thưởng thức ở trong tay cũng bị anh đột nhiên bẻ thành hai đoạn.

Mãn Nhập Mộng cười nhìn anh, điện thoại rung lên, cô vừa lấy ra liền thấy tin nhắn WeChat của Lục Kiêu Hà gửi tới, có chút ý tứ: [Bé con không nghe lời?]

Cô có thể tưởng tượng được bộ dáng nghiến răng nghiến lợi cười lạnh của Lục Kiêu Hà, chỉ là biểu tình trên mặt cô vẫn không đổi như cũ, bình tĩnh cất điện thoại, không trả lời anh.

Lục Kiêu Hà cười âm lãnh, làm Hạ Bỉnh Hàn ngồi bên cạnh sợ tới mức lặng lẽ cách anh xa một chút, che miệng thì thầm với Đinh Khải Trạch: "Này người anh em của chúng ta gần đây càng ngày càng hỉ nộ khó lường..."

Mới vừa nói xong, lại nghe thấy Lục Kiêu Hà thấp giọng chửi bậy, khí tức âm trầm làm những nam sinh xung quanh nhịn không được cách anh rất xa, bất quá cũng có một số người tò mò nhìn về phía anh, Lục thiếu lười biếng nâng mí mắt, ý tứ đơn giản rõ ràng: "Làm sao, muốn bị đánh?"

"... Không phải."



Bởi vậy, một vòng người xung quanh anh đều tự động né xa.

Mãn Nhập Mộng cũng không quan tâm, từ sau khi ngồi xuống liền đem ánh mắt đặt ở trên người Trần Viên với Thư Dao, cả hai đều đã đổi đồ thể dục, Trần Viên tiếp được quả bóng mà người trong club ném qua, từng chút từng chút đập nhả bóng trên sàn nhà, thanh âm lộp bộp vang ở trong nhà thi đấu, thanh âm ồn ào xung quanh dần dần yếu xuống, cô ta nhìn Thư Dao: "Đánh thua thì cho dù mày có khóc chết cũng vô dụng."

Thư Dao không đáp lời, chỉ là chuẩn bị sẵn sàng, có học trưởng thấy bộ dáng này của Thư Dao, phỏng đoán cô ta khẳng định bị Trần Viên bắt nạt tới sắp không xong, chỉ là không nghĩ tới Trần Viên đã đánh rồi mà còn phải làm nhục cô ta trước mặt nhiều người như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cảm xúc thương tiếc giống như nước sông cuồn cuộn lan tràn, có người hô lớn: "Học muội cố lên!!"

Có một thì sẽ có hai, sau đó có một bộ phận học trưởng đều vì Thư Dao mà cổ vũ, các nữ sinh thấy tình huống như vậy tự nhiên là không vui, hợp thành một nhóm hò hét vì Trần Viên: "Trần Viên cố lên!!"

Thấy vậy, Mãn Nhập Mộng mím môi cười, cười vô cùng vui vẻ: "Thật thú vị."

Tuy là nói như vậy, nhưng Tiếu Hạ lại không tìm được một phân hào hứng cùng chờ mong ở trong mắt cô, hoàn toàn chỉ có bình tĩnh, giống y như nước lặng.

Có lẽ, trận bóng này chỉ là gia vị cho thú vui xấu xa của cô, cô chỉ là quá nhàm chán, muốn chơi người khác mà thôi...

Nghĩ như vậy, Tiếu Hạ với Phó Tân Ni liếc nhau, đều không nhịn được rùng mình.

Trên sân bóng rổ, thi đấu theo hình thức một chọi một đã bắt đầu, Trần Viên cao ráo, kinh nghiệm thi đấu phong phú, dễ như trở bàn tay đã vào được quả bóng đầu tiên, nữ sinh trong thính phòng vỗ tay hoan hô, các học trưởng cũng không ngừng cổ vũ cho Thư Dao.

Ba trận thắng hai, Thư Dao vẫn còn cơ hội, cô ta cũng không tỏ vẻ chán ngán thất vọng, dốc sức làm lại, cùng Trần Viên tiến vào trận đối kháng thứ hai.

Trần Viên có lần đầu chiến thắng dễ như trở bàn tay, đối với việc phòng bị cũng thả lỏng hơn, lúc có thể ném bóng vào rổ thì đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Thư Dao đập rơi bóng trong tay, Trần Viên sửng sốt, sau đó bóng nhanh chóng được cô ta khống chế, vào trước khi Trần Viên kịp ngăn lại thì cô ta đã nhảy lấy đà hoàn mỹ đưa bóng vào rổ.

Sân vận động an tĩnh vài giây, đột nhiên bùng nổ tiếng huýt sáo cùng vỗ tay kinh thiên động địa của các học trưởng, ngay cả Mãn Nhập Mộng cũng vỗ tay, Tiếu Hạ nhanh chóng đè tay cô xuống: "Em làm gì thế?"

"Vỗ tay nha." Bộ dáng nói chuyện của Mãn Nhập Mộng tựa hồ có chút ngốc, lại giống như không phải, cô nói: "Đánh hay thì sao lại không vỗ tay chứ?"

Nói xong, cô rút tay ra tiếp tục vỗ, chỉ là tần suất rất chậm, cùng biểu tình kích động của những người khác hình thành nên thế đối lập, người khác đều là chân tình thật cảm xem thi đấu, cô lại giống như quần chúng chỉ nhìn mà không liên quan, bình tĩnh lại thong dong.

Trần Viên liếc mắt một cái liền tìm thấy Mãn Nhập Mộng trong thính phòng, dùng ánh mắt dò hỏi xem cô có ý tứ gì, Mãn Nhập Mộng câu môi, thấp giọng nói vài chữ với cô ta.

Trần Viên căn bản nghe không rõ, nhưng căn cứ vào khẩu hình miệng khá chậm của cô, vẫn có thể suy đoán lời nói của Mãn Nhập Mộng là: Chị sẽ thua.

Mãn Nhập Mộng còn chưa quên Trần Viên từng bắt nạt Tiếu Hạ, nói xong, cô tựa hồ cười còn tươi hơn, đôi mắt trong trẻo cong lên như vầng trăng non, không hề có tính công kích.

Ý chí chiến đấu của Trần Viên bị câu khích tướng này của Mãn Nhập Mộng làm cho tăng vọt dâng trào, trận thi đấu thứ ba, ở trước mặt Thư Dao cuối cùng cũng lấy ra sự bình tĩnh trăm phần trăm, cô ta một đường chạy về phía rổ, Thư Dao căn bản đuổi theo không kịp, lúc tới gần cột, quả bóng ở trong không trung lướt qua một quỹ đạo xinh đẹp, nhưng lại đập vào rổ rồi bắn xuống, đáng tiếc không có qua rổ.

Trong sân tức khắc vang lên tiếng thở dài liên tục của đám nữ sinh, cũng cho Trần Viên một áp lực vô hình, bóng rơi xuống đất, bóng người trước mặt nhanh chóng đảo qua, bóng rổ bị Thư Dao đoạt lấy, cô ta một đường chạy về phía rổ của đối phương, tuy Trần Viên đã kịp thời ngăn lại cô ta nhưng vẫn không thể cản Thư Da thực hiện đường bóng ba điểm.

Tiếng còi vang lên, thi đấu kết thúc, Thư Dao thắng.

Các nam sinh hoan hô nhảy nhót, các nữ sinh trợn trắng mắt, Trần Viên giận tới mức cởi áo khoác nện xuống đất, xoay người muốn đi ra ngoài, Thư Dao khống chế được bóng rổ trong tay, tùy ý hướng về một phía ném qua, quả bóng kia bắn trên mặt đất mấy lần liền thẳng tắp đập thẳng vào cái ót của Trần Viên.

Thính phòng kinh hô: "Trần Viên cẩn thận!"

Trần Viên không kiên nhẫn quay đầu lại, một hình ảnh vụt tới trước mặt cô ta, cô ta sợ tới mức giật mình tại chỗ, mắt thấy sắp đập lên mặt, không ít nữ sinh nhát gan đều che mặt lại không dám nhìn, bất chợt, quả bóng kia bị một cục đá bắn tới làm rơi sang bên cạnh.

Mọi người đều nhìn về phương hướng đó, Mãn Nhập Mộng vẫn còn duy trì động tác híp một bên mắt bắn súng (súng cao su), cô mở mắt ra, đem súng bỏ vào trong cặp, thanh âm quạnh quẽ vang lên: "Thư Dao, cô đánh lén Trần học tỷ sao?"

Thư Dao với Trần Viên đều nhíu mày.

Thư Dao nghĩ: Đúng là tàn nhẫn, cô ta đang gây thù chuốc oán cho mình!

Trần Viên lại nghĩ: Con Thư Dao tiểu tiện nhân này, thắng rồi mà còn muốn đánh lén tao, lại còn trộm học bóng rổ, mày cứ chờ đó!

Thư Dao rốt cuộc cũng có chút lung lay, lập tức cụp mi rũ mắt xin lỗi Trần Viên: "Xin lỗi Trần học tỷ, quả bóng này là em ném bừa, không biết sẽ đánh tới chị."

Lúc nói còn bất an túm ngón tay khẽ cắn môi, hai mắt đẫm lệ, rất giống như khi Trần Viên bắt nạt cô ta, trong nháy mắt liền sẽ sụp đổ.

Các nam sinh nhìn qua, học muội này nhu nhược lại kiều mị, tâm tức khắc tan nát đầy đất, chỉ hận không thể nhanh chóng ôm tiểu khải ái này vào trong mực mà dỗ dành.

Trần Viên cũng không quá phô trương, cô ta biết trường hợp này mà đối phó lại con tiện nhân kia thì sẽ làm cho mọi người thấy mình quá ác độc, hừ lạnh một tiếng rời đi.

Vai chính đi rồi, thính phòng cũng dần dần tan, Mãn Nhập Mộng từ trên khán đài đi xuống, lúc đi ngang qua bên người Thư Dao, đối phương rất khách khí nói lời cảm ơn: "Hôm nay cảm ơn bạn học Mãn."

Mãn Nhập Mộng dừng chân lại, mi nhẹ nâng lên nhìn cô ta từ đầu tới chân, khẽ mỉm cười: "Cậu đúng là nên cảm ơn tôi, có tôi mới có cậu ngày hôm nay, không chỉ khiến cậu hung hăng xả giận với Trần Viên mà còn làm cho đại đa số nam sinh trong trường đều quỳ gối dưới váy cậu."

"Tôi không biết cậu đang nói gì." Thư Dao nâng cằm, cũng hiện ra vài phần băng lãnh.

Mãn Nhập Mộng bật cười ra tiếng: "Bất quá cậu có nghĩ tới hay không, Trần Viên vốn là tương đối hận tôi, hiện tại lại càng hận cậu hơn, nữ sinh trong trường vốn là đang chán ghét tôi nhưng bây giờ thì sao, dường như đã quên mất tôi rồi. Cậu lấy lòng được không ít nam sinh, chắc chắn sẽ đưa tới nhiều nữ sinh ghen ghét, Thư Dao, là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng, cảm ơn cậu đã giúp tôi dời đi lực chú ý."

Thì ra là như vậy! Thì ra đây mới là dự tính của cô!

Đã trêu cợt được Trần Viên, lại có thể đả kích cô ta, thật đúng là tâm tư sâu thật!

Thẳng đến khi bị vạch trần, Thư Dao mới biết được bản thân bị lợi dụng, tức khắc cũng không giả bộ nữa: "Mãn Nhập Mộng, cô quả nhiên không đơn giản! Cô với tôi không thù không oán, vì cái gì mà muốn hại tôi?"

"Lời này hẳn là tôi nên hỏi cậu mới đúng." Mãn Nhập Mộng đến gần, híp mắt tới gần bên tai cô ta: "Đừng tưởng rằng lợi dụng tôi là có thể tiếp cận được Lục Kiêu Hà, anh ấy, cô còn không có tư cách mơ tưởng tới đâu."

Nói xong, Mãn Nhập Mộng lại khôi phục lại bộ dáng mềm mại ngày thường, liếc mắt nhìn Phó Tân Ni đang co rúm ở bên cạnh, không rõ ý tứ nâng mi, chậm rãi đi về phía cửa ra.

Thật sự cho là cô dễ lừa sao?

Trên đời này cơ duyên trùng hợp cũng không phải mỗi ngày đều có thể gặp được, nếu không phải trước đó có tìm hiểu qua, biết trong nhà Trần Viên có một đống thân thích hiếm có cùng bí mật hào môn thì có lẽ hôm nay thật sự sẽ bị Thư Dao lừa.

Thư Dào này, nghe nói là đứa con riêng do người phụ nữ được ba của Trần Viên nuôi ở bên ngoài sinh ra, vì tị hiềm, Trần Viên luôn đối với cô ta chửi mắng đòi đánh đòi giết, còn Thư Dao thì sẽ giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng tình của mọi người, dù sao thì hai người này đều đang ở thế như nước với lửa.

Đến ngay cả việc tại sao Thư Dao lại biết chơi bóng rổ, này đều phải nói tới người mẹ đua đòi của cô ta, phàm là việc Trần Viên biết làm thì bà ta đều sẽ bắt Thư Dao học.

Sự thật cùng với suy nghĩ của Mãn Nhập Mộng khớp tới tám, chín phần, Thư Dao vốn đúng là muốn lôi kéo Phó Tân Ni ra ngoài giải sầu, nhưng nhìn thấy Mãn Nhập Mộng với Tiếu Hạ đi ở dưới khu dạy học, lập tức liền nhớ tới lời đồn gần đây, đều nói Lục học trưởng rất che chở tân sinh viên này.

Nếu Mãn Nhập Mộng thấy người gặp chuyện ra tay tương trợ gây nên phiền toái thì Lục Kiêu Hà nhất định sẽ xuất hiện, cô ta có thể mượn cơ hội này nói vài lời với anh, đáp lên vài phần quan hệ.

Dù sao việc giả vờ đáng thương là sở trường của cô ta, có nam sinh nào mà chịu được chứ? Nhưng ngàn tính vạn tính, Thư Dao lại không ngờ tới Mãn Nhập Mộng là một người thâm tàng bất lộ, đến cuối cùng, lại là cô ta với Trần Viên bị cô chơi...

***

Bên ngoài đã hết mưa, Mãn Nhập Mộng cũng không còn tâm tư đi chơi cùng Tiếu Hạ nữa, Tiếu Hạ cũng đoán được cô không muốn ở lại, nếu không phải hôm nay ra ngoài thì sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy, trong lòng cô ấy có chút áy náy, cũng không ngăn cản Mãn Nhập Mộng nữa.

Xe của Tiếu gia dừng ở bên ngoài cổng trường, Tiếu Hạ lên xe rời đi, Mãn Nhập Mộng lấy điện thoại ra, vừa đi vừa gửi tin nhắn WeChat cho Lục Kiêu Hà: [Tiểu Lục gia đang ở đâu ạ?]

Cánh tay trái đột nhiên bị người ta túm lấy, Mãn Nhập Mộng vừa mới đứng ở đường lớn bỗng nhiên bị một nam sinh cao lớn kéo vào trong một cái góc nhỏ, Lục Kiêu Hà đem cô ấn lên tường, chỗ này vừa chật vừa hẹp, cũng không biết làm sao anh tìm được nó.

Mãn Nhập Mộng giương mắt nhìn người trước mặt, nhẹ cười: "Làm gì?"

Lục Kiêu hà cười lạnh vuốt ve môi cô, bàn tay dùng sức, nhiệt độ nóng bỏng dính lên trên đôi môi mềm mại của cô gái nhỏ, đôi mắt vốn âm lãnh dần dần hóa thành ám trầm, anh nâng bàn tay vừa mới xoa nắn cô đặt ở bên môi hôn một cái, nhướng mày: "Em nói anh muốn làm gì?"

Bầu không khí ái muội đè ép giữa hai người sắp nổ tung, Lục Kiêu Hạ lại bắt lấy ngón tay của Mãn Nhập Mộng, khẽ cắn đầu ngón tay cô, bộ dáng hư muốn chết, thanh âm đè nặng, từng tiếng bé con nỉ non vang lên, "Anh nên phạt em thế nào đây?"