Đoàn tàu sắp vào ga, Cố An dựa vào cửa sổ ngủ gật, bất ngờ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cùng lúc đó loa phát thanh vang lên.
"Kính thưa quý hành khách, tàu sắp đến nhà ga thành phố Kinh, những hành khách xuống tại nhà ga thành phố Kinh hãy chuẩn bị kỹ càng hành lý của mình và xuống tàu."
Cố An ngồi thẳng dậy, xoa xoa mắt. Khóe mắt cô xếch lên lại tròn, con ngươi đen láy long lanh, giống như chú nai nhỏ lạc vào nhân gian, ngơ ngơ ngác ngác, hiền lành vô hại.
Cô nghe điện thoại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Anh hai ơi, em đến ga rồi!"
Rõ ràng vài giờ trước cô còn ở miền Giang Nam sông nước, vài giờ sau đã đến thành phố miền Bắc này, nghe nói nơi đây có bốn mùa rõ rệt, mùa đông có tuyết, khí hậu khô ráo, không có mùa mưa liên miên không ngớt.
Mấy tháng trước, anh trai Cố Trinh chuyển công tác từ biên giới Tây Nam đến đội cảnh sát hình sự thành phố Kinh, định cư ở thành phố này.
Cha mẹ ly hôn, hai anh em một người theo mẹ, một người theo cha, bây giờ Cố Trinh đã ổn định mọi thứ, việc đầu tiên là đưa cô đến sống cùng để lên trung học bên này.
"Anh hai đang bận vụ án tạm thời chưa thể rời đi được, anh sẽ gửi địa chỉ cho em, tự bắt xe đến, đừng tiếc tiền nhé."
Cố An lấy hành lý từ khoang hành lý bên trên, hòa vào dòng người ra ngoài, không nhịn được nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh: "Anh hai yên tâm, em tự đi được mà!"
—
Cục công an thành phố Kinh, tầng một, cuối hành lang.
Giọng người già nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia: "Trước đây, cháu mất tích mấy năm liền, cả nhà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bây giờ công việc ổn định rồi, có phải nên nghĩ đến chuyện lớn cả đời rồi không?"
"Ông nội cháu đã định hôn ước cho cháu, trước đây cháu làm việc ở nơi khác nên không nói cho cháu biết, bây giờ nói cho cháu biết trước để cháu chuẩn bị tâm lý..."
"Đợi vài năm nữa cô gái nhỏ lớn hơn chút, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ, cháu thấy thế nào?"
"Bà nội, xin hãy hủy bỏ hôn ước." Người đàn ông nghe điện thoại cao ráo, mặc đồng phục cảnh sát nghiêm trang, giọng nói ấm áp, chỉ có điều hàng mi hơi cụp xuống, thần thái ngang tàng.
Đầu dây bên kia ngập ngừng một chút, tiếp tục nhẹ nhàng thuyết phục: "Nghe nói cô gái nhỏ giống như búp bê sứ, đặc biệt đáng yêu, biết đâu cháu gặp người ta một lần lại thích ngay thì sao?"
Nét mặt Giang Nghiễn vẫn điềm nhiên như đang tổng kết tình tiết vụ án: "Không có khả năng đó."
"Cháu nhìn bản thân mình đi, bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, tháng trước Lão Lý đã bế đứa chắt thứ hai rồi đấy..."
Hơn mười phút sau, bên kia mới cúp điện thoại.
Màn hình điện thoại tắt đi, Giang Nghiễn mở khóa, nhấp mở khung chat với đồng nghiệp Cố Trinh.
Hai người là bạn học cảnh sát, giao tình vào sinh ra tử.
[Giang Nghiễn: Nhà cậu còn phòng khách không?]
[Giang Nghiễn: Dạo này không muốn ở nhà.]
[Cố Trinh: Chừa lại gác xép, còn lại chọn phòng nào cũng được!]
Đúng lúc này, một giọng nói nghẹn ngào vang lên từ phía sau: "Cảnh sát, tôi muốn, muốn báo án!"
Cô gái khóc đến mức không thở nổi, nói chuyện đứt quãng không có logic, sau khi được nữ cảnh sát xoa dịu cảm xúc mới dần dần bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam cảnh sát ngồi đối diện.
Đầu tóc anh ta rất ngắn, ngũ quan sắc nét, viền môi thẳng, khuôn mặt quá mức anh tuấn, vừa lạnh lùng vừa tàn khốc. Chỉ là lông mi dài và dày, khi anh mím môi, khóe miệng lại hiện lên một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cô nhìn ngây người, cho đến khi anh hơi nhướn đôi lông mày sắc bén, cô mới đỏ mặt mở miệng: "Hôm nay tôi ở nhà ga thành phố Kinh, gặp phải bọn buôn người..."
Ngày nhập học đại học, người báo án hôm nay đi tàu cao tốc từ nhà đến. Khi ra khỏi ga, cô bị một bà lão bắt chuyện, khi nhận ra có điều không ổn, cô bị đồng bọn của bà lão là một người đàn ông trung niên bao vây, nói rằng cô là vợ anh ta, trốn ra ngoài mấy ngày không về nhà.
Người qua đường xung quanh nghe thấy vậy, lập tức tưởng tượng ra một vở kịch luân lý gia đình máu chó chiếu lúc tám giờ, không ai muốn can thiệp vào chuyện nhà người khác.
"Khi họ chuẩn bị kéo tôi lên xe tải van, tôi đập điện thoại của chủ quầy ven đường, lúc này mới, mới thu hút được sự chú ý của mọi người..."
Người báo án làm xong biên bản, chần chừ ở cửa sảnh không chịu rời đi. Quay người lại, cô thấy cảnh sát mặt lạnh ban nãy đã thay thường phục, áo khoác đen đơn giản và quần dài đen, hai tay đút túi quần đi xuống cầu thang.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Anh cao gầy, trắng nõn, vai lưng thẳng tắp, không mặc đồng phục cảnh sát trông như sinh viên trường cảnh sát hai mươi tuổi, một thân khí chất thiếu niên không hề có cảm giác không hài hòa.
"Cảnh sát Giang, có thể thêm WeChat không?"
Má cô gái hơi đỏ, đúng là tái ông thất mã, yên tri phi phúc (*), báo án lại gặp được một anh chàng đẹp trai cực phẩm như vậy, làm nghề cảnh sát hình sự nhưng lại có vẻ ngoài như một thư sinh trắng trẻo, bị anh nhìn một cái, không biết về nhà sẽ nhớ nhung bao lâu…
(*) tái ông thất mã, yên tri phi phúc: nói về một ông lão ở biên giới có một con ngựa quý, một hôm con ngựa đi mất. Những người quen biết đến nhà hỏi thăm, ông nói với họ: “Mất ngựa biết đâu lại là điềm may”. Quả nhiên, mấy hôm sau con ngựa nọ trở về, lại “rủ” thêm mấy con tuấn mã nữa đi cùng. Thành ngữ “tái ông thất mã” để chỉ sự họa, phúc xoay vần, khó biết trước được, trong họa có phúc, trong phúc có họa.
Giang Nghiễn rủ mắt, cô ngẩn ngơ nhìn vào lông mi anh, giơ mã QR mà má đỏ bừng: "Chỉ, chỉ là nếu có manh mối, có thể liên lạc với anh..."
"Có việc gì có thể gọi điện cho tôi."
Mắt cô gái tràn ngập kinh ngạc vui mừng.
"110." Giang Nghiễn gật đầu, xoay người rời đi.
Chiếc SUV màu đen rời khỏi sân đồn cảnh sát, những chàng trai của đội hình sự dù bận rộn nhưng vẫn tụ lại thành nhóm, ngọn lửa buôn chuyện cháy hừng hực.
"Giang Nghiễn, còn có Cố Trinh cùng đến đây, rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Không chỉ nhảy dù (*) vào đội cảnh sát hình sự, mà còn được Sở tỉnh đặc biệt đánh tiếng quan tâm..."
(*) nhảy dù: ẩn dụ việc đi cửa sau hoặc được đặc cách.
"Nghe nói mấy năm trước người anh em này ở tuyến đầu chống ma túy biên giới Tây Nam, từng nghe qua vụ án kinh thiên động địa 711 mà trong Bộ hối thúc không? Tôi đoán đây là chính sách bảo vệ từ cấp trên, đưa đại công thần (*) nhét vào chỗ chúng ta."
(*) Đại công thần: người có công lớn, có đóng góp lớn.
"Giống như có người cả đời mặc áo xanh cũng không lên nổi áo trắng (*), cũng có người, ba năm đầu sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát đã đạt được thành tích mà người khác cả đời không với tới..."
(*) Áo xanh - áo trắng: bên trung có phân màu áo theo cấp bậc cảnh sát. Cảnh sát cấp 3 trở lên, thường là lãnh đạo, cục trưởng v.v… mới được phép mặc áo trắng.
Đường phía nam nhà ga, Cố An nhận ra mình đi nhầm hướng, đặt hành lý bên cạnh, mở lại bản đồ để xem đường đi.
Nhìn từ bên cạnh, đôi má cô đầy đặn căng mọng như chứa đầy collagen, thêm vào chiếc váy yếm và áo thun hoạt hình, trông chẳng khác gì một nữ sinh cấp ba ngây thơ yếu đuối, dễ bị lừa.
"Cô bé, đi một mình à?" Bà lão cười tủm tỉm tiến lại, bộ dạng như nói chuyện nhà: "Con định đi đâu vậy?"
Cố An nhìn màn hình điện thoại nhăn nhó vì tín hiệu kém: "Châu Tế Giai Uyển."
"Nghe giọng không phải người địa phương nhỉ? Bà cũng đi đến đó." Cố An vừa xoay người thì bị bà lão nắm chặt cổ tay: "Đi cùng nhé, đi chung xe rẻ hơn..."
Bản đồ vừa tải xong, tuyến xe buýt từ nhà ga có thể đến thẳng. Cố An mỉm cười: "Không cần đâu ạ, cháu đi xe buýt phía trước là được rồi."
Nghe cô nói vậy, bà lão vừa nãy còn cười tươi lập tức trở mặt, những nếp nhăn hằn lên gò má dữ tợn, cô cố gắng giật tay ra, nhưng bà lão càng nắm chặt hơn, móng tay cào vào tay cô để lại vết đỏ.
Một vài tiếng sấm rền vang, sắc trời lập tức tối sầm lại.
Đường phía nam nhà ga thưa thớt người qua lại, ai nấy đều vội vã, chỉ sợ nháy mắt mưa nặng hạt hơn.
"Xin bà hãy buông tôi ra..." Sự lạnh lẽo lan tỏa qua từng lỗ chân lông, sống lưng Cố An lạnh toát, cô giật tay ra định bỏ đi nhưng giọng đàn ông thô lỗ vang lên từ trên đầu.
"Tuổi còn nhỏ mà đã không học hành tử tế, ăn trộm tiền trong nhà ra ngoài chơi? Mày còn lương tâm không hả?"
Người đàn ông béo phệ, hói đầu chắn trước mặt cô, mùi thuốc lá kém chất lượng phả vào mặt: "Có chuyện gì thì về nhà nói, mẹ, đừng phí lời với nó ở đây."
"Tôi không quen các người, xin hãy thả tôi ra..."
Chiếc vali đổ xuống đất vang lên tiếng trầm thấp, Cố An bị người ta kéo đi, sợ hãi tột độ khiến chân tay cô bủn rủn, tim đập như muốn vỡ tung, giọng nói mềm mại pha lẫn tiếng khóc, khiến người đi đường liên tục ngoái lại.
Bà lão ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt đáng thương, lau nước mắt: "Đứa nhỏ nhà tôi trộm tiền ra ngoài chơi, gặp được chúng tôi còn không nghe dạy dỗ, nuôi con đúng là sai lầm mà! Tội lỗi!"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bên kia đường đậu chiếc xe tải van nhỏ màu đen, cửa xe mở rộng, tựa ác quỷ mở miệng to như chậu máu, chực nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Ánh đèn rực rỡ vừa sáng, mưa bắt đầu rơi dày đặc, sương mù bao phủ xung quanh.
Đường phố thưa thớt người qua lại, đèn vàng vài giây sau chuyển sang đèn đỏ, như cảnh trong phim. Lúc này, cô ngước lên, trông thấy người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện đường.
Anh ta không che ô, dáng cao gầy, rất trắng, ngũ quan đậm nét như tranh thủy mặc, cổ áo khoác jacket đen che kín cằm.
Ánh mắt bỗng chạm nhau, đèn xanh sáng lên, anh sải bước chân dài, hướng về phía cô. Tiếng tim đập và tiếng bước chân anh hòa làm một, từng khung hình như quay chậm cảnh trở về từ cõi chết.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, bàn tay vừa nãy nắm chặt cổ tay cô lập tức buông ra.
Kẻ buôn người gương mặt vặn vẹo, cổ tay bị bẻ ngược ra sau, chó cùng rứt giậu định móc gì đó từ túi áo khoác thì bị người đàn ông hung ác đạp mạnh vào đầu gối, một cước trực tiếp ấn hắn lên mặt đất.
Góc nghiêng của người đàn ông tuấn tú, sống mũi thẳng như lưỡi kiếm.
Tay Cố An run không ngừng, cố giữ bình tĩnh để gọi 110, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ân cần: "Xin chào, trung tâm báo án thành phố Kinh xin nghe..."
Khuôn mặt kẻ buôn người vì đau đớn mà méo mó, lúc nhìn về phía cô càng thêm dữ tợn. Trí óc Cố An trải qua sợ hãi mãnh liệt đã hoàn toàn đứng máy, lời Cố An nói ra không còn mạch lạc: "Tôi... Tôi ở đây... Kẻ buôn người... Đường phía nam nhà ga..."
Cô nhìn thấy gì đó, mắt trợn to, hoàn toàn câm lặng.
Chiếc còng tay ánh kim loại lạnh lẽo xuất hiện, gọn gàng linh hoạt khóa lại cổ tay kẻ buôn người, cùng lúc đó, cô nghe thấy giọng của anh, trầm thấp và cuốn hút, mang theo ý lạnh rõ rệt.
"Cảnh sát."
—
Cục công an thành phố Kinh, Cố An làm xong biên bản, cảnh sát đối diện đưa giấy bút: "Nếu xác nhận không có sai sót, xin hãy ký tên."
Cố An nhận lấy, ngoan ngoãn như học sinh lớp một, từng nét từng nét viết tên mình, khớp ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, cảnh sát đối diện còn nói gì đó, nhưng đầu óc cô trống rỗng.
"Cô bé, em có thể đi rồi, lần sau phải cẩn thận hơn."
Cố An đứng dậy, nếu không gặp được cảnh sát đi ngang qua, tình cảnh cô bây giờ sẽ ra sao?
Lạnh lẽo từ xương cốt lan tỏa ra, giọng cô nhỏ nhẹ, trong âm thanh còn chút run rẩy: "Xin hỏi, anh cảnh sát vừa rồi đâu rồi ạ?"
"Ồ, em nói Giang Nghiễn à? Vội đi đâu mất rồi."
Chưa kịp cảm ơn anh ấy...
"Vậy anh có thể cho em xin cách liên lạc không?"
Lại thêm một người bị sắc đẹp làm mê muội?
Khi Giang Nghiễn vừa đến nhậm chức, cả hệ thống công an thành phố Kinh phải chấn động ba lần, người anh em này có lý lịch trong sạch nhưng đầy bí ẩn, sở tỉnh còn đặc biệt đánh tiếng quan tâm, lại sở hữu gương mặt lạnh lùng như ngôi sao mới nổi giới giải trí.
Chuyển về thành phố Kinh chưa được mấy tháng, những người theo đuổi anh ta không giới hạn bao gồm: con nhà giàu trong nhà có mỏ khoáng, hoa khôi được công nhận trong ngành cảnh sát, cháu gái lãnh đạo Sở Công an, và hàng chục cô gái trẻ được quần chúng nhân dân nhiệt tình giới thiệu...
"Anh trai cáu kỉnh kiểu này chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp thôi." Cảnh sát không đành lòng nhìn cô một cái: "Em biết hôm nay có cô gái hỏi số điện thoại của anh ấy, biết anh ấy nói gì không?"
Cố An ngây thơ, ngoan ngoãn lắc đầu.
"Anh ấy nói, có thể gọi tới 110."
Cố An cười đến mắt cong cong, hé ra răng khểnh nhòn nhọn đáng yêu: "Vậy xin anh nhắn giúp em một tiếng cảm ơn nhé!"
Đi ra sảnh lớn ngang qua cột tuyên truyền, cô nhìn thấy gì đó đột nhiên dừng bước.
Tấm ảnh thẻ lạnh lùng bên trong cột truyên truyền, đặt song song với hình ảnh của anh trai ruột Cố Trinh.
Người trong ảnh mặc bộ đồ cảnh sát, anh tuấn mạnh mẽ, đường nét khuôn mặt lạnh lùng kiên định, nhưng khóe môi nhếch lên một chút lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, mà lông mày sạch sẽ, nhìn thẳng tắp, khiến người ta tự dưng liên tưởng đến bầu trời xanh thẳm trong vắt sau cơn mưa.