Cố An đã tưởng tượng ngày kết thúc kỳ thi này ở vô số thời khắc cô không kiên trì được nữa.
Tưởng tượng mình sẽ nhảy nhót chạy ra khỏi trường, không muốn nán lại thêm một phút nào trong "địa ngục" này. Tưởng tượng mình sẽ không cần tranh thủ từng giây từng phút để học, mà sẽ thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ hè. Tưởng tượng mình sẽ lập một kế hoạch hoàn hảo để biến nam thần thành bạn trai của mình.
Nhưng khi khoảnh khắc này thật sự đến, lý trí biết rằng cấp ba đã kết thúc, nhưng tiềm thức vẫn cảm thấy đây chỉ là một kỳ thi bình thường.
Cô nghĩ rằng mình vẫn phải quay lại trường học, giáo viên chủ nhiệm sẽ xách một đống bài kiểm tra lên bục giảng và phân tích, các bạn học sẽ so sánh điểm số với nhau và đoán vị trí của mình, người vui vẻ, người u sầu.
Cô và Giang Ninh cùng ngồi xe buýt về trường trường trung học số Một.
Trên bảng đen của lớp 7 có một ai đó viết đơn xin nghỉ phép:
Lý do xin nghỉ phép: Tốt nghiệp rời trường, chưa định ngày về.
Góc phải dưới cùng, giáo viên chủ nhiệm đã ký tên.
Cố An nắm chặt quai ba lô, lần cuối cùng đi qua con đường từ trường trung học số Một về nhà, con đường cô đã đi đi về về suốt hai năm qua.
Anh hai không có ở nhà, Giang Nghiễn có việc buổi tối, cô nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác xép của mình.
Cho đến khi điện thoại tắt hết tất cả các báo thức, cô mới đột nhiên cảm thấy thật sự kỳ thi đại học đã kết thúc.
Cô không ngủ được, mở mắt nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ. Mặt trăng thanh lãnh và dịu dàng, xa không thể với tới, chỉ có thể ngắm từ xa, giống hệt như người cô thích.
Cố An bật dậy, mở to mắt đăng lên Weibo:
[@MộcAnMộcAn: Tôi! Thi đại học xong rồi! Làm sao để theo đuổi người mình thích đây? Đang online chờ, rất gấp!!!]
[Hu hu hu bà ơi! Người cháu thích đã thi đại học xong rồi! Mau cập nhật đi!]
[Kinh nghiệm của người đi trước: Phải hấp dẫn và tán tỉnh, để anh quay lại theo đuổi bạn nhé]
Lúc này, âm báo tin nhắn điện thoại vang lên, có người gửi tin nhắn riêng cho cô.
[An An chào bạn, mạo muội gửi tin nhắn này cho bạn.
Mình là một sinh viên y khoa, người mình thầm thích cũng là cảnh sát, rất thích truyện tranh của bạn ^_^.
Với tư cách là một chị gái lớn hơn bạn vài tuổi, về việc theo đuổi cảnh sát J, mình muốn nói một chút ý kiến của mình, không nhất thiết phải đúng.
Việc này cần suy tính lâu dài, nhất là khi đối phương đã tốt nghiệp đại học, thậm chí đã làm cảnh sát nhiều năm.
Điều đầu tiên bạn cần làm là bảo vệ bản thân.
Ngoài ra, giả sử vị trí đổi lại, bạn đã tốt nghiệp bốn năm, đã thấy nhiều hiểm ác trên đời mà người bình thường cả đời chưa từng thấy.
Có một em trai vừa tốt nghiệp trung học đột nhiên muốn theo đuổi bạn, nói rằng thích bạn, bạn sẽ làm gì?
Tin rằng người bạn thích rất dịu dàng và có chừng mực.
"Tất nhiên mình sẽ không cố gắng hái mặt trăng, mình muốn mặt trăng tự đến với mình."
Chúc bạn tốt lành ^_^]
Nếu cô là Giang Nghiễn, cô sẽ làm gì?
Em gái của người bạn mà cô luôn chăm sóc đột nhiên nói rằng thích mình.
Không nói đến chuyện thích hay không, đối mặt với khoảng cách tuổi tác và kinh nghiệm sống lớn như vậy, đồng ý chính là vô trách nhiệm.
Cố An nắm chặt điện thoại, đánh chữ cảm ơn, tâm trạng thật lâu cũng không thể bình tĩnh, không kiềm chế được chụp màn hình gửi cho Giang Ninh:
[Bạn cùng bàn iu quí nhìn xem!!! Chị gái này thật là dịu dàng và tốt bụng hu hu hu!!!]
Cách đó vài chục km, sân vườn riêng của nhà họ Giang đèn đuốc sáng trưng, nhà họ đang tổ chức bữa tiệc gia đình, chỉ để chúc mừng Giang Ninh thi đại học xong, cho nên bầu không khí không nghiêm túc như thường lệ.
Giang Ninh ngồi trên sofa ăn trái cây, đánh chữ lách cách: [Thật đó! Dịu dàng thật! Người có học thức!]
Cô nghĩ theo lời của người bạn dịu dàng này, khoảng cách tuổi tác này là một khái niệm như thế nào?
Đó là đặt Cố An và chú út lạnh lùng của cô ấy cùng một chỗ!
Nếu Cố An gặp Giang Nghiễn, thì phải gọi theo mình là "chú út"!
Cách cả một thế hệ đó!
Nhưng nghĩ lại…
Một người cao 1m87, một người cao 1m61.
Một người lạnh lùng, một người đáng yêu.
Chiều cao khác biệt, tính cách bù trừ.
Chính là một cặp nữ vô tri, nam vô cảm.
Mình có tội. Giang Ninh tự nhủ trong lòng, Cố An, xin lỗi cậu, mình thật sự thấy cp ông chú x bé loli này có chút… ngon!
Trong hệ thống cảnh sát thành phố Kinh, có rất nhiều người tên bắt đầu bằng chữ cái "J", cô không nghĩ rằng người bạn đáng yêu ngồi cùng bàn với mình, cả ngày chỉ nghĩ đến việc trở thành thím út của mình.
Mà người bạn đáng yêu cũng không biết rằng cô sẽ là cháu gái nhỏ của cậu ấy.
“Thi đại học thế nào.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, ký ức từng bị người nào đó châm chọc lập tức ùa về, Giang Ninh run lên thấy rõ.
Sao mà nghĩ đến Tào Tháo là Tào Tháo đến vậy?
Giang Nghiễn chân dài cao ngất, đứng trước mặt cô, làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn, dù có vẻ đẹp như tượng đá cẩm thạch nhưng tự nhiên lại mang theo sự lạnh lùng, tự động làm mát không khí...
Giang Ninh sờ tay lên da gà vừa mới nổi: "Cũng ổn, đều nhờ năm đó chú út dạy tốt, hihi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Nghiễn cười nhẹ, ngồi xuống bên cạnh cô, tùy ý cầm một cuốn tạp chí quân sự để đọc.
Dựa vào sofa, hàng mi dài rủ xuống, thực sự giống một cậu ấm cao cao tại thượng.
Cố An không gửi thêm tin nhắn nữa, có lẽ đang lập lại kế hoạch theo đuổi nam thần của mình. Giang Ninh tiện tay mở một thương hiệu cao cấp chuyên về váy tiên nữ.
Sắp vào đại học rồi!
Nên mua cho mình một món quà!
Wow! Đồ mới đẹp quá!
“Mẹ ơi, con muốn mua váy, váy đẹp!” Trái tim thiếu nữ của Giang Ninh cháy bỏng, mẹ cô - Triệu Như nhìn màn hình điện thoại của cô, cười lạnh: “Váy mấy chục triệu, đợi khi con có khả năng tự mua thì mua.”
Bố Giang Ninh là quân nhân, mẹ là giáo sư đại học, ông bà nội làm kinh doanh, gia cảnh giàu có, nhưng gia giáo rất nghiêm khắc.
Ban đầu cô không có hứng thú với đồ hiệu, nhưng không thể cưỡng lại sự quyến rũ của những chiếc váy đẹp.
“Váy đẹp biết bao, mặc vào là tiên nữ nhỏ, là con gái đều sẽ rung động, đã vào đại học rồi, con không có lấy một chiếc váy đẹp đẽ nào…”
Giang Nghiễn gập tạp chí lại đặt vào chỗ cũ.
Trong đầu hiện lên hình ảnh người nào đó ốm nhom nhỏ nhắn. Giang Ninh có thể tùy tiện đòi bố mẹ mua váy hàng chục triệu, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô đòi Cố Trinh mua quần áo mới, cũng chưa từng thấy cô mua.
Mà câu Cố Trinh nói với cô nhiều nhất là: "Đừng tiếc tiền."
“Để chú mua cho con.”
Giang Ninh gần như trợn tròn mắt, không thể tin được câu này phát ra từ miệng chú út của mình.
Giây tiếp theo, cô cười nịnh nọt, không thể tin: “Thật sao?”
Chẳng trách người ta nói đàn ông khi quẹt thẻ là đẹp trai nhất!
Huống chi đàn ông quẹt thẻ còn có khuôn mặt tuyệt sắc!
Dù lạnh lùng nhưng giá trị nhan sắc này không sứt mẻ tí nào!
Giang Nghiễn lạnh mặt nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút mềm mỏng khó nhận ra:
"Chọn hai cái."
"Một cái để chú tặng người khác."
---
Kỳ nghỉ hè cuối cùng của thời trung học, Cố An tìm được một công việc gia sư bán thời gian. Cô giống như anh trai và Giang Nghiễn, sống cuộc sống đi sớm về muộn.
Khi hai người đó biết chuyện này, họ đồng loạt phản đối, nhưng đều bị cô lạnh lùng bác bỏ: Phản đối vô hiệu.
Cô quá muốn tự lập kiếm tiền, muốn giảm bớt gánh nặng cho Cố Trinh.
Khi Cố An kiếm đủ học phí cho một học kỳ, kỳ nghỉ của cô đã gần kết thúc, ngày nhập học đại học cũng sắp đến.
Đêm trước khi rời nhà, Cố An thu dọn hành lý trong căn gác nhỏ của mình. Khi thu dọn, mũi cô bắt đầu cay cay.
Lúc này, cửa phòng bị gõ.
Cô lê dép nhỏ lạch bạch chạy ra mở cửa.
Giang Nghiễn đứng trước cửa, mặc áo thun dài tay trắng và quần đùi thể thao đen, trông rất bảnh bao và mang nét thanh xuân tươi mát. Đến gần, mùi sữa tắm bạc hà từ anh càng rõ ràng.
Anh đưa chiếc hộp quà trắng cho cô, thản nhiên nói: "Chúc mừng."
Cố An ngơ ngác nhận lấy, chiếc hộp quà thật tinh xảo... Dải ruy băng sáng bóng buộc thành hoa tinh tế, cầm trong tay thật có trọng lượng. Cô ôm nó như báu vật, ngước mặt hỏi: "Đây là gì vậy?"
Giang Nghiễn cao hơn cô hơn hai mươi cm, khi nhìn cô luôn phải hơi cúi xuống. Hai tay anh đút túi, lười nhác đáp: "Quà nhập học."
Cô gái trước mặt, đôi mắt tròn tròn trở thành hình trăng khuyết, tràn đầy những ngôi sao nhỏ, sáng rực. Khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong, răng khểnh nhỏ dễ thương.
Anh đã từng đối mặt với vô số kẻ ác độc, bắt giữ nhiều tội phạm truy nã toàn quốc, khoảnh khắc lên đạn và bóp cò súng chưa từng biết đến thấp thỏm là gì, nhưng bây giờ lại cảm nhận được.
Trước một sinh vật nhỏ loài người chỉ cao đến vai anh.
Chắc là thích rồi...
Giang Ninh nói không có cô gái nào là không thích.
Dưới ánh đèn tường mờ nhạt, đôi mắt Giang Nghiễn trở nên ấm áp và thanh tú, hàng mi dày dính ánh sáng lấp lánh.
Tim nhỏ của Cố An, khi thấy anh liền nhảy lên không ngừng, tay cô run lên khi mở hộp quà.
Khi cô thấy bên trong chiếc hộp, váy thêu tinh tế như có tiên khí, hơi thở của cô như ngừng lại, kỹ năng nói lắm của cô lập tức về số 0.
"Thích không?" Giang Nghiễn giọng điệu lạnh lùng, không mang theo cảm xúc nào.
"Ừm!" Đôi mắt Cố An sáng rực, như một đứa trẻ được tặng một đống kẹo: "Đẹp quá! Em chưa từng thấy chiếc váy nào đẹp như thế này!"
"Sao tự nhiên tặng em vậy?" Cô cẩn thận đóng nắp hộp lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Giang Nghiễn nhẹ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi.
Đôi mắt đó yên lặng nhìn cô gái trước mặt.
Anh cũng không biết.
Chỉ cảm thấy, những gì người khác có mà cô không có, đều muốn tặng cho cô.
---
Ngày 10 tháng 9, Cố An nhập học đại học.
Cô đăng ký vào Đại học A, một trường đại học tổng hợp. Giang Ninh có điểm thi đứng đầu thành phố, đăng ký vào khoa Toán, vài ngày trước đã được ba mẹ đưa đi nhập học, tiện thể chơi vài ngày.
Còn cô chờ đến ngày cuối cùng mới nhập học, Cố Trinh vẫn chưa đi công tác về, nên chỉ có Giang Nghiễn đưa cô đi.
Anh lái xe, cô ngồi ghế phụ.
Từ góc nhìn của cô, lông mi của Giang Nghiễn dài và mềm mại, nhưng đường viền môi lại thẳng và lạnh lùng, không có bất kỳ đường cong nào. Xuống dưới, yết hầu và đường viền cổ cấm dục, chìm vào cổ áo sơ mi màu nhạt.
Ngón tay đặt trên vô lăng thon dài, khớp xương rõ ràng, là kiểu tay đẹp mê người. Tay áo sơ mi cuộn hai nếp, lộ ra cánh tay dài và trắng lạnh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Có gì muốn nói với anh à?"
"Hửm?"
Đèn đỏ, anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đẹp sáng và yên tĩnh: "Sao cứ nhìn anh mãi thế?"
"Không có gì..." Cố An lắc đầu như cái trống bỏi, ôm chặt chiếc ba lô nhỏ, không thể bỏ qua đôi tai đỏ lên.
Dù bị bắt gặp, ánh mắt cô vẫn không chịu sự kiểm soát, cứ nhìn về phía người bên trái.
Nhìn một tí cũng không thiếu miếng thịt nào... Vậy mà còn không cho cô nhìn.
Cô muốn nói dù em không về nhà thường xuyên cũng không được quên em.
Không được có bạn gái khi em đi học đại học.
Tốt nhất là ngoan ngoãn đợi em lớn...
Chỉ là những lời này, Cố An chỉ dám nghĩ trong lòng.
Dù sao cô cũng chỉ là một trong rất nhiều người yêu thầm anh, rất nhỏ bé và không nổi bật, cô có tư cách gì đưa ra những yêu cầu ngang ngược như vậy...
Giang Nghiễn... Em sẽ rất nhớ anh đấy.
Nhưng anh có nhớ em không.
Nếu không thì có thể nào có một khoảnh khắc nào đó, bất chợt nhớ đến em.
Một giờ sau, chiếc xe Land Cruiser màu đen của Giang Nghiễn dừng ở bãi đỗ xe của Đại học A.
Đang là mùa khai giảng hàng năm, khuôn viên trường đại học náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Cố An vừa nãy còn có chút buồn bã nhỏ, giờ đã tạm thời biến mất, đây chính là nơi cô sẽ ở trong bốn năm tới!
Cô đeo ba lô nhỏ, tâm trạng phấn khởi nhảy nhót, cuối cùng bị Giang Nghiễn nắm dây ba lô kéo lại trước mặt, bất lực nói: "Trước tiên đi báo danh."
Cố An gật đầu, địa điểm báo danh được sắp xếp tại sân thể thao của trường. Cô tìm đến bảng hiệu của Học viện Mỹ thuật, chạy tới với giọng nói trong trẻo: "Chào các anh chị!"
Mọi người đón tiếp ngẩng đầu lên. Trước mắt họ là một cô gái nhỏ nhắn, không phải kiểu đẹp rực rỡ, nhưng làn da trắng trẻo và khuôn mặt tinh xảo như một viên gạo nếp, kết hợp với mái tóc ngắn hơi xoăn, trông giống như một búp bê sứ thuần khiết vô hại, dễ dàng khơi dậy sự bảo vệ trong lòng người khác.
Nhưng Cố An hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của mọi người, cô hết sức chăm chú tìm tên và số báo danh của mình trên danh sách sinh viên mới, cẩn thận ký tên.
Khi cô đứng thẳng dậy, không biết từ lúc nào đã có một đám đàn anh vây quanh.
"Em gái, hành lý đâu? Ký túc xá xa lắm, để anh đưa em đi!"
"Em đã làm thẻ sinh viên chưa? Làm hơi phức tạp đấy, đúng lúc anh tiện đường..."
Cố An ngoan ngoãn, ngẩng đầu nghe họ nói đủ thứ chuyện về ăn uống, huấn luyện quân sự, chỗ ở, nghiêm túc không kém gì học sinh tiểu học ngày đầu đi học, chỉ thiếu quyển sổ nhỏ để ghi chép.
Cô mặc chiếc váy liền thân bánh bèo màu vàng nhạt, đôi má vẫn còn chút bầu bĩnh của trẻ con, trông như một con thỏ nhỏ sắp rơi vào bẫy, ngây ngây ngô ngô, trên mặt rõ ràng viết bốn chữ "tôi rất dễ lừa".
Trông cô như một đứa trẻ, chưa trưởng thành.
Liệu có dễ dàng bị những chàng trai dẻo miệng lừa gạt không.
Trong khoảnh khắc đó, Giang Nghiễn bỗng hiểu được tâm trạng của Cố Trinh trước đây.
Tại sao khi bạn của cậu ấy nói sẽ chờ Cố An lớn lên, cậu ấy lại đánh bọn họ không thương tiếc.
Anh nhìn thấu ý đồ sau sự ân cần của những chàng trai đó, hiểu rõ ánh mắt họ nhìn Cố An mang theo điều gì.
Anh từng rất khinh thường những trận ẩu đả thời học sinh, nghĩ chúng trẻ con và lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ, anh lại có cảm giác kích động như Cố Trinh.
Cố An lịch sự cảm ơn các anh chị, chỉ nói rằng mình đã có người đưa đón, không muốn làm phiền họ.
Lúc này, vài chị khóa trên nhìn qua cô rồi nhìn về phía sau cô.
"Nam sinh đó là ai vậy... Trường mình à?"
"Ai cơ? Á đù! Đẹp trai quá!"
Cố An theo ánh mắt họ nhìn lại, thấy Giang Nghiễn đứng dưới gốc cây, áo sơ mi màu nhạt và quần jeans dài, đôi chân dài cực kỳ thu hút, cao ráo và gầy.
Làn da anh là màu trắng lạnh, còn lông mày kiếm, hàng mi và đôi mắt đều là màu đen thuần khiết. Ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ai đó cũng đủ để người ta xao xuyến trong lòng rất lâu.
Cố An phồng má nhỏ đánh giá: "Thật sự rất đẹp trai!"
Cô mím môi, cảm thấy vô cùng tự hào.
Đẹp trai chứ? Đẹp trai chứ?
Nhưng biết đâu một ngày nào đó sẽ là của mình!
Nếu sau này anh ấy trở thành của cô, thì nhất định phải giấu anh ấy như báu vật.
Chỉ để mình mình thấy thôi, trừ khi làm việc.
Ý nghĩ này... Thật là quá xấu xa.
"Thủ tục xong chưa?" Trung tâm của cuộc trò chuyện bước đến bên cô.
Cố An gật đầu: "Xong rồi!"
"Cố An, năm nay em bao nhiêu tuổi?"
"Hửm?"
Cố An không hiểu tại sao Giang Nghiễn lại hỏi vậy, nhưng chỉ cần nhìn anh là cô đã thấy vui, không thể ngăn nổi nụ cười, khoe ra hàm răng trắng nhỏ, mắt sáng rực nhìn anh: "Mười tám tuổi! Sao vậy?"
Giang Nghiễn gật đầu, gương mặt cấm dục không chút cảm xúc, giọng nói như đang tổng kết một vụ án: "Mười tám tuổi, vẫn là trẻ con."
Cố An vừa nói chuyện với Giang Nghiễn, vừa bận rộn nhận các gói quà nhập học, nhỏ nhẹ cảm ơn: "Cảm ơn đàn anh."
Chàng trai mặt hơi đỏ, lúng túng lấy điện thoại ra quét mã QR: "Không có gì, chúng ta kết bạn WeChat nhé, có gì cần giúp thì..."
Đúng lúc này, cô bị ai đó kéo lùi lại một bước, lưng đột ngột đụng vào lòng anh.
Mùi hương trên người Giang Nghiễn bao trùm quanh cô, như làn không khí lạnh giữa mùa hè.
Tim Cố An ngừng lại một nhịp, Giang Nghiễn bất ngờ cúi xuống, ghé vào tai cô nói nhỏ: