Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 105: Phiên ngoại 8



“Ông nội nhất định là đi đánh bài” Tô Tiểu Mễ không cần nghĩ cũng biết ông nội nhất định đi đánh bài, bất quá chẳng qua cậu tự cho thông minh.

“Hôm nay là tiết thanh minh, ông con mới vừa vào trấn mua giấy vàng bạc trở về, hiện tại đang ở trong phòng dọn dẹp. Mấy con cũng mệt rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi”

Bà nội đưa Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ vào phòng mình, ông nội vừa thấy hai người tới, cười híp mắt đem tiền vàng bạc đưa cho bọn họ: “Hai chúng ta ở nhà, chuyện như vậy để vãn bối làm tốt hơn”

Nghiêm Ngôn đi đến nhận lấy tiền vàng bạc: “Dạ”

Tô Tiểu Mễ thả người trên ghế salong, bắt chéo chân, miệng cắn hạt dưa: “Mới vừa tới còn chưa kịp nghỉ ngơi đã đi, cho con nghỉ một chút, dù sao tổ tiên cũng không nôn nóng đợi một chút hẳn không sao, leo núi mệt chết đi được” Phần mộ tổ tiên nhà họ Tô nằm tít trên đỉnh núi chứ đâu phải đùa.

Nghiêm Ngôn một cước đạp vào bàn tay Tô Tiểu Mễ cầm hạt dưa: “Cậu ta còn không hiểu chuyện, mới nói mấy lời nhàm chán đó”

Tô Tiểu Mễ đau đến nhếch miệng: “Đau, đau quá, em đi là được, có cần thiết dùng vũ lực giải quyết vậy không, cẩn thận tổ tiên em trông thấy giúp em báo thù”

Đổi lấy chân Nghiêm Ngôn càng dùng sức nhấn, đến khi Tô Tiểu Mễ nước mắt doanh tròng xin khoan dung Nghiêm Ngôn mới buông ra, cậu ôm tiền vàng bạc oán hận đi theo Nghiêm Ngôn, thật vất vả mới có thể bò lên đỉnh núi, Tô Tiểu Mễ đã sớm đầu choáng mắt hoa, quan sát chung quanh, trên đỉnh núi có vài phần mộ tuy nhiên đều dùng đá xếp thành, căn bản không có viết tên hay bất cứ cái gì.

Nghiêm Ngôn quay đầu hỏi: “Em biết được là cái nào sao?”

“Giọng nói hoài nghi của anh là thế nào, anh nghĩ em là thằng ngốc chắc, ngay cả phần mộ tổ tiên của nhà mình cũng không biết. Tại anh không biết, khi còn bé em là vua của ngọn núi này, trên núi mọc bao nhiêu cọng cỏ em tường tận như lòng bàn tay” Lại một mớ lời nhảm nhí.

“Ông đây hỏi em phần mộ đó là của ai” Vấn đề chính một câu cũng không nhắc tới.

“Chỗ đó….” Tô Tiểu Mễ chỉ vào mộ phần đầu tiên nằm ở phía Bắc, lẩm bẩm: “Mộ phần nhà chúng ta nằm ở nơi không khí trong lành, cũng dễ nhận biết nhất ” Nhìn mộ phần này rồi so sánh với mấy cái chung quanh quả thật tốt hơn rất nhiều.

Tô Tiểu Mễ chạy tới, rầm một tiếng quỳ rạp trước mặt tổ tiên: “Tổ tiên của con ơi, xin người phù hộ con được Nghiêm Ngôn cho thêm chút tiền tiêu vặt”

“Cuộc sống của em chỉ có điểm ấy tiền đồ?”

“Có điểm đó không tốt sao”

Không tiếp tục nói dông dài, Tô Tiểu Mễ quỳ vô cùng đoan chánh, đoạn lấy ra giấy tiền vàng bạc bắt đầu đốt, trong miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì, bộ dáng quả thật cứ như vu bà làm phép, nguyện vọng nhất định đủ thứ trên đời. Tô Tiểu Mễ đem tất cả tiền giấy đốt cho tổ tiên, nghĩ ra cái gì, chợt quay đầu hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn, sau này em chết, anh nhớ không phải chỉ đốt tiền cho em thôi đâu nha, còn nữa, còn nữa anh phải đặt người ta làm người giấy giống hệt anh rồi đốt xuống cho em ” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Mễ bị lửa hun đỏ bừng.

Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi: “Em còn nói những lời xui xẻo đó, anh lập tức đem em đốt cho tổ tiên”

“Không phải em chỉ muốn chuẩn bị trước hậu sự cho mình”

Nghiêm Ngôn hậm hực quay đầu đi không muốn nói, Tô Tiểu Mễ tủi thân bặm môi, không biết cậu nói sai điểm nào khiến hắn tức giận đến vậy, rõ ràng những lời cậu nói đều hợp tình hợp lý, có sai điểm nào, vì thế Tô Tiểu Mễ lại ở trong lòng lẩm bẩm oán trách tổ tiên: "Tổ tiên ơi, Nghiêm Ngôn này mỗi lần có chuyện là tính tình lớn lắm, người thay đổi tính cách hắn cho con đi, thân thể con cũng chỉ bằng xương bằng thịt, làm sao chịu nổi hành hạ kia.” Nói xong còn len lén nhòm Nghiêm Ngôn một chút, khuôn mặt kia vẫn lạnh tanh.

“Tô Tiểu Mễ ”

“Chuyện gì?”

“Anh chỉ muốn nói, em chết rồi, anh sống không nổi” Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh bình thản đem giấy tiền thả vào trong chậu lửa.

Tô Tiểu Mễ ngây ngốc đứng chết lặng, những lời này mang đến rung động quá lớn, đầu nhỏ của cậu nhất thời phản ứng không kịp, cậu cảm thấy rất ngọt ngào, ngọt ngào đến chỉ muốn dùng hành động để chứng minh hết thảy, bởi vậy cậu thừa dịp Nghiêm Ngôn không chú ý, bổ nhào vào người hắn, khóe miệng cong lên chuẩn bị cho hắn một nụ hôn thật cuồng nhiệt, lại bị Nghiêm Ngôn đẩy trở lại: “Mẹ nó, em muốn như vậy trước mặt tổ tiên à”

“Không sao, tổ tiên sẽ không để ý, ai bảo anh nói những lời mùi mẫn đó câu dẫn em”

“Đừng làm loạn cho anh”

“Em nào có làm loạn, nói không chừng tổ tiên ở dưới mặt đất quá lâu không được xem hiện trường kịch tính, hiện tại muốn xem thì sao”

Nghiêm Ngôn túm lấy Tô Tiểu Mễ bám dính trên người kéo ra: “Đừng nói mấy lời ngốc đó”

“Nhưng em. . . .” Tô Tiểu Mễ còn muốn nói thêm lại bị Nghiêm Ngôn trừng mắt, đành ngoan ngoan nuốt trở lại. Sau đó quỳ xuống ngay ngắn khấn vái, trong lòng tiếp tục oán trách tổ tiên: Tổ tiên ơi, người nhìn thấy chưa, haizzz, có người chồng không được tự nhiên như Nghiêm Ngôn thật làm con nhức đầu.

(T/g: Tôi thì thấy Tô gia có hậu nhân như cậu mới khiến cho người ta nhức đầu >_<)

Chờ tất cả giấy tiền vàng bạc đốt xong, Tô Tiểu Mễ cầm lấy cái chén giả vờ uống một hớp, sau đó té trên mặt đất, nhìn Nghiêm Ngôn giải thích: “Bà nội em nói, uống loại rượu này sẽ không đau bụng”

“Chỉ cần em ngưng ăn đồ vặt bụng sẽ không còn đau”

“Lại nói đến chuyện ăn vặt, anh có thể đừng ở trước mặt tổ tiên nhắc đến chuyện này hay không, thật mất mặt”

“Vừa rồi cũng đã mất mặt còn gì”

Tô Tiểu Mễ không tính cùng Nghiêm Ngôn tiếp tục đấu võ mồm, dù có đấu cũng không lại, vì vậy cậu lập tức chuyển đề tài: “Tiết thanh minh chuyện nên làm cũng đã làm, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian, chúng ta làm gì nữa đây”

“Em dọn lại đống cỏ dại bên kia đi”

“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, chỉ có mình em dọn dẹp, tại sao, không phải anh đã cưới em, anh bây giờ cũng coi như là một phần tử Tô gia, nói lời cay đắng như vậy thật tổn thương người ta”

“Đây là tổ tiên của em chứ không phải của anh.” Tên Nghiêm Ngôn này, phủi sạch quan hệ cũng nhanh quá đi.

“Anh không giúp em sẽ không dọn dẹp” Tô Tiểu Mễ ôm tay.

“Coi chừng tổ tiên sẽ không phù hộ em, hơn nữa nguyện vọng em mới cầu cũng không cho nốt”

Những lời này của Nghiêm Ngôn quả nhiên rất có hiệu quả, ngay sau đó là hình ảnh Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh hút thuốc vung tay múa chân, còn Tô Tiểu Mễ cặm cụi mặt nhìn đất lưng đưa lên trời nhổ cỏ dại, miệng lẩm bẩm không ngớt: “Tổ tiên, xem đi, chỉ có con đối với người tốt nhất, người sau này chỉ phù hộ con thôi, ngàn vạn đừng phù hộ người họ Nghiêm kia. Hắn là người xấu.”

“Đừng có ở đó dông dài, nhanh tay rồi chúng ta trở về”

“Em biết rồi.”

Dùng hết một canh giờ thu dọn, giờ đây mộ phần tổ tiên Tô gia đã thay đổi hoàn toàn, Tô Tiểu Mễ vỗ vỗ tay hài lòng nhìn thành quả của mình, ngoài ra còn có cảm giác thành tựu.

Nghiêm Ngôn nhìn trời dần chuyển đen, nói: “Đi thôi, trở về”

“Được rồi”

Dứt lời liền đưa bàn tay thật bẩn ôm lấy bàn tay Nghiêm Ngôn, lần này Nghiêm Ngôn không trốn tránh, để mặt Tô Tiểu Mễ làm cho lấm lem. Chờ đến khi về nhà, thức ăn đã sớm chuẩn bị xong, bà nội thân thiết đi đến: “Mệt mỏi lắm đúng không, hai đứa rửa tay, rồi cả nhà cùng ăn cơm.”

“Cảm ơn bà nội”

Đề phòng bất trắc, Nghiêm Ngôn cẩn thận hỏi: “Bà nội, mộ phần tổ tiên Tô gia có phải nằm vị trí đầu hướng phía Bắc?”

“Mộ tổ tiên Tô gia làm gì có được vị thế tốt như vậy, nằm thứ hai hướng Bắc đấy, phần mộ đầu tiên là của ông Vương nhà cách vách” Bà nội mới nói xong, Tô Tiểu Mễ cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt.

Ngay bây giờ Nghiêm Ngôn thật muốn bóp chết Tô Tiểu Mễ, để hai người có thể sống thoải mái.