Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 16: Tô Tiểu Mễ là “Trâu già”



~~~

P.S: Ý “Trâu già” ở đây là “Trâu già gặm cỏ non ý” *cắn khăn* =))

***

Một lát sau Tô Tiểu Mễ mới hậm hực lấy ra điện thoại gọi cho Nghiêm Ngôn, vừa gọi vừa đi về hướng đối diện nơi đó có một cửa hàng bán bánh ngọt.

“Alo ?” Tô Tiểu Mễ có chút buồn bực.

“Sao..?”

“Nhà anh ở đâu thế, em đang ở phi trường, lạc đường rồi.”

Đối phương trầm mặt một hồi mới rống to: “Tô Tiểu Mễ, em muốn anh nói thế nào mới nghe lời? Em tưởng mình đang đóng phim truyền hình à, đơn thuần, si tình, ngốc nghếch là đủ sao.”

“Em. . . . . .” Tô Tiểu Mễ không phản đối, vung chân đá tuyết trên mặt đất.

“Anh lập tức đến đón em, đứng im tại chỗ không được nhúc nhích cho anh.”

“Nhưng mà……?”

“Nhưng mà cái gì?”

“Em đang đứng giữa đường, anh bảo em đứng yên chẳng phải bị đụng chết.” Tô Tiểu Mễ thật ủy khuất.

Nghiêm Ngôn tức giận nói tiếp: “Mẹ nó, em đứng giữa đường còn gọi điện thoại làm gì! !” Dứt lời liền không chút lưu tình dập điện thoại, Nghiêm Ngôn cầm lên áo khoác, chưa chào hỏi người trong nhà đã lấy chìa khóa xe bố hắn chạy ra ngoài, trong lòng lại trách cứ Tô Tiểu Mễ. Nếu điện thoại hắn hết pin hoặc không nghe thấy, ngu ngốc kia không biết sẽ đợi ngoài phi trường bao lâu, người này làm việc quả thật không chịu suy nghĩ.

Hơn nửa tiếng sau, Tô Tiểu Mễ thấy Nghiêm Ngôn vội vã xuống xe, mặt tối sầm đi đến trước Tô Tiểu Mễ: “Em không ở bên trong ra đây đứng làm gì.”

Lỗ mũi Tô Tiểu Mễ bị tuyết đông lạnh ửng đỏ, tay cầm bánh ngọt, tay khác cầm lấy cây nến, đáng thương nhìn Nghiêm Ngôn: “Không phải sợ anh không nhìn thấy em sao?”

“Người nhỏ con như em, anh chỉ cần liếc sơ qua đám đông liền có thể nhận ra anh.” Nghiêm Ngôn nhận lấy bánh ngọt, kéo bàn tay lạnh cóng của Tô Tiểu Mễ đi về hướng xe. Ngồi trên xe, vì có hệ thống điều hòa Tô Tiểu Mễ dần dần thấy ấm trở lại, ôm lấy bánh ngọt trong lòng sợ nó bị hỏng.

“Em, em chỉ muốn anh vui vẻ thôi mà.” Tô Tiểu Mễ cúi đầu không dám nhìn Nghiêm Ngôn.

“Không phải đã nói với em mấy ngày nữa sẽ trở về ?”

“Em chỉ muốn cùng nhau mừng sinh nhật.”

Nghiêm Ngôn nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Tiểu Mễ : “Quả nhiên đã định làm tiểu thụ, đàn ông quan tâm sinh nhật làm cái méo gì?”

Tô Tiểu Mễ nghe nói thế trong lòng không thoải mái, hét lên: “Em thấy chỉ có anh là không cần.”

“Thế em muốn theo anh về nhà hay mướn phòng?” Nghiêm Ngôn đem hai chữ “mướn phòng” nói vô cùng mập mờ. Tô Tiểu Mễ chỉ biết nghĩ đến nữa vế đầu còn nữa vế sau cậu căn bản chẳng quan tâm: “Đánh chết em, em cũng không đến nhà anh, anh tùy tiện ném em tại phòng trọ nào cũng được .”

“Anh sẽ ném em dưới bánh xe.”

“Đồ không có lương tâm, ông đây tốt bụng tới thăm anh muốn cùng anh trải qua một sinh nhật vui vẻ, anh xem từ lúc đến đây tới giờ có thái độ gì, đưa em đến phi trường, em muốn về nhà, mẹ em đang chờ em ăn bánh chẻo đây?” Tô Tiểu Mễ trút hết một hơi.

Nghiêm Ngôn không để ý cậu đang nháo loạn xạ bên cạnh, ngừng xe trước khách sạn quốc tế. Nghiêm Ngôn đi tới quầy đăng ký mướn phòng, Tô Tiểu Mễ đi theo phía sau, tay cầm cái bánh ngọt nhỏ cùng nến. Sau khi đến gian phòng, Tô Tiểu Mễ đem bánh ngọt cẩn thận đặt lên bàn, nhìn quanh bốn phía căn phòng này lớn thật, một cái giường thật to, một TV thật to, một phòng tắm thật to, một ghế salong thật to. Thứ lỗi cách đánh giá đơn giản của Tô Tiểu Mễ vì vốn từ của cậu vô cùng có hạn. Quay đầu nhìn lại, Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong híp mắt nhìn cậu, bĩu môi nói: “Anh có phải không vui chuyện em tới đây tìm anh?”

Thấy Nghiêm Ngôn không nói lời nào, Tô Tiểu Mễ nghĩ rằng mình đã đoán đúng, giậm mạnh chân lên mặt thảm trong phòng: “Anh nhất định không vui, nhìn bộ dạng anh thôi đã biết không vui, anh xem từ lúc đến đây tới giờ có thái độ gì, đưa em đến phi trường, em muốn về nhà, mẹ em đang chờ em ăn bánh chẻo đây?.”

“Sao em nói đi nói lại vẫn mấy câu đó.” Nghiêm Ngôn buồn cười nhìn phản ứng của Tô Tiểu Mễ. Sau đó nhìn cái người tức đến thở phì phì quắc quắc tới: “Tới đây, để anh ôm một cái.”

Tô Tiểu Mễ từ từ đi đến trước mặt Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn nắm bàn tay Tô Tiểu Mễ giật mạnh một cái cậu đã vào lòng ngực. Nghiêm Ngôn nhẹ đem đôi môi áp lên trán Tô Tiểu Mễ hôn một cái. Tô Tiểu Mễ không muốn giãy dụa, Nghiêm Ngôn tăng thêm lực đạo ôm chặt cậu vào lòng, ở bên tai cậu cọ cọ qua lại nhỏ giọng nói: “Đừng động, anh chỉ ôm một lát thôi.”

Một lúc sau, Tô Tiểu Mễ vẫn đang đắm chìm trong lòng ngực ấm áp của Nghiêm Ngôn, bỗng nhiên người nọ đứng phắt lên, cái mông Tô Tiểu Mễ vừa vặn tiếp xúc thân mật với mặt đất.

“Anh đưa em ra ngoài đi dạo.”

Tô Tiểu Mễ kêu thảm một tiếng, xoa xoa cái mông từ trên mặt đất đứng lên, căm hận nhìn Nghiêm Ngôn: “Mẹ nó, anh đứng lên sao không nói một tiếng.”

Nghiêm Ngôn kéo Tô Tiểu Mễ bị té mà quần áo nhăn nhúm, làm bộ như không nghe thấy đi về hướng cửa, Tô Tiểu Mễ đi theo phía sau không ngừng chỉ vào lưng Nghiêm Ngôn mắng: “Anh là người qua sông rút cầu, bạch nhãn lang. . .”

Nguyên vẹn cả ngày Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn đưa đến nhiều nơi tham quan, cả thành phố A bị tuyết bao phủ trông đẹp tựa mộng ảo, nơi Tô Tiểu Mễ sinh sống không có tuyết rơi, nên nhìn thấy quang cảnh trước mắt cậu rất là hưng phấn. Kéo Nghiêm Ngôn hết chạy Đông lại chạy Tây. Đến khi sắc trời tối sầm, Tô Tiểu Mễ mới chợt nhớ tới có điểm không đúng, nghiêng đầu hỏi Nghiêm Ngôn: “Anh không cần về nhà?”

“Không cần, anh mới gọi điện nói với bọn họ.”

“Sinh nhật anh không ăn mừng cùng cả nhà?”

Nghiêm Ngôn phủi phủi lớp tuyết trên đầu Tô Tiểu Mễ: “Không phải tất cả mọi người đều đã định trước làm tiểu thụ, bọn họ không quan tâm quá đến mấy ngày này.”

Châm chọc, tuyệt đối châm chọc, rõ ràng đang vũ nhục nhân cách của cậu, Tô Tiểu Mễ vỗ lên bàn tay Nghiêm Ngôn đặt trên đầu mình, mới mở miệng Nghiêm Ngôn đã chen vào: “Có phải em định nói đưa em tới phi trường, em muốn về nhà, mẹ em đang chờ em về ăn bánh chẻo?”

Lời Tô Tiểu Mễ muốn nói đều bị Nghiêm Ngôn nói quỵt toẹt, thẹn quá thành giận trừng mắt ngược lại, trong đầu không ngừng tìm tòi từ mới. Nghiêm Ngôn nhẹ kéo lấy tay Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ tránh ra nhìn đám người chung quanh : “Đừng, bị thấy đấy. . .”

“Sợ cái gì, nơi này đâu có ai biết em.”

“Nhưng người khác sẽ cảm thấy kỳ quái.” Tô Tiểu Mễ vẫn thấy không được thoải mái.

Nghiêm Ngôn nắm lấy tay Tô Tiểu Mễ siết thật chặt: “Người khác nghĩ gì liên quan gì đến chúng ta, Tô Tiểu Mễ, chúng ta về ăn bánh ngọt.” Ở trong đám người Nghiêm Ngôn không ngại ngùng nắm tay Tô Tiểu Mễ kéo đi, dưới ánh đèn ấm áp phản chiếu khuôn mặt Tô Tiểu Mễ tràn ngập hạnh phúc.

Trở lại phòng, Nghiêm Ngôn đi tắm còn Tô Tiểu Mễ cẩn thận cắm nến lên bánh. Nghiêm Ngôn vừa ra khỏi phòng tắm nhìn đám nến liền đen mặt: “Em có định cho anh ăn bánh không, lúc này mà còn cắm? Lát nữa nếu em dám hát mừng sinh nhật anh lập tức ném em từ đây xuống dưới.”

Tô Tiểu Mễ định chút nữa sẽ hát chúc mừng, nghe vậy lập tức ngậm miệng.

“Đó là tâm ý, anh biết cái gì, tâm ý đó!” Tô Tiểu Mễ liên tục cường điệu.

Nghiêm Ngôn căn bản không lĩnh tình, nhìn thế nào cũng thấy mấy thứ này không vừa mắt. Chịu ăn bánh ngọt đã là giới hạn lớn nhất của hắn, giờ còn bày vẻ cắm nến như các cô gái mới lớn thà một đao giết hắn còn thống khoái hơn.

“Không có tâm ý, không có phẩm chất.” Tô Tiểu Mễ lẩm bầm.

“Ơ, em gắm nhiều đèn cày thế này làm gì.”

“Không phải anh 21 tuổi ư, đúng rồi.” Tô Tiểu Mễ lần nữa đếm lại số nến.

“Người nào nói em biết anh 21?” Nghiêm Ngôn cầm lấy hộp điều khiển mở ra TV.

Tô Tiểu Mễ kinh ngạc: “Chẳng lẽ 22 tuổi? May thật, ban nãy chủ quán còn tặng thêm một cây nến, không thì không tốt chút nào.” Tô Tiểu Mễ tìm trong túi lấy ra một cây nến.

“Không phải .”

Tô Tiểu Mễ khổ sở nhăn nhó: “23 rồi? Không có nhiều nến vậy đâu.”

Ánh mắt Nghiêm Ngôn chuyển từ TV sang vẻ mặt vẫn chưa hiểu của Tô Tiểu Mễ, đứng lên, đi tới nhổ ra hai cây nến rồi ngồi trở lại. Tô Tiểu Mễ nhìn một loạt hành động của Nghiêm Ngôn, lại lần nữa đếm nến, sau đó gào to: “19, hôm nay tròn 19, 19? Anh có chắc không 19? Không có đếm sai đấy chứ?”

Nghiêm Ngôn lườm cậu một cái, lần đầu mới thấy được phản ứng này của cậu.

Tô Tiểu Mễ dán mắt vào đám nến, biểu tình ngây dại, cuối cùng lúng túng thốt ra: “Làm hồi lâu, em là trâu già gặm cỏ non!”

Nghiêm Ngôn ôm bụng cười sặc sụa ngã xuống giường, bị ánh mắt giận giữ của Tô Tiểu Mễ trừng mất một lát mới phục hồi như cũ: “Lão ngưu à, chúng ta lúc nào mới được ăn bánh ngọt đây.” Dứt lời lại ngã xuống giường cười ha hả, Tô Tiểu Mễ rút ra con dao cắt bánh ngọt hung hăng đem chiếc bánh ngũ mã phanh thây: “Có gì mà buồn cười, cứ như đồ ngốc, cười đi, cười đi, coi chừng ông đây đem sinh nhật 19 của anh biến thành ngày giỗ.”

Tô Tiểu Mễ cắt cắt lại chợt nhớ, tay chân luống cuống đem nến lần nữa cắm vào: “Còn chưa cầu nguyện? Đều tại anh hại em quên mất.”

Nghiêm Ngôn đi tới từ phía sau ôm lấy Tô Tiểu Mễ: “Nguyện vọng bí mật.” Tiếp theo bàn tay phủ lên tay Tô Tiểu Mễ quết miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, còn vô cùng mập mờ liếm ngón tay Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ đỏ mặt cảm nhận ngón tay truyền đến ẩm ướt.

Nghiêm Ngôn chỉ ăn một chút còn lại bảo Tô Tiểu Mễ ăn, ăn xong đi tắm, rồi nằm rên giường tiếp tục xem TV.

Ở trong phòng tắm Tô Tiểu Mễ nghĩ đây là lần đầu tiên cậu cùng Nghiêm Ngôn đi mướn phòng, trong đầu có ý nghĩ kỳ quái dùng sức xoa xoa thân thể, tận lực tắm sạch một chút, xong rồi đứng trước gương ngắm nghía một hồi mới ra khỏi phòng tắm, đập vào mắt là Nghiêm Ngôn ngủ quên tự lúc nào. Tô Tiểu Mễ vốn đang hăng hái lập tức xụi lơ, đi đến phía trước nhìn khuôn mặt Nghiêm Ngôn lúc ngủ giống như đứa bé, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn: “Thằng nhóc này lúc ngủ anh tuấn thật.” khi tỉnh lại thì thật lưu manh, vế sau đương nhiên cậu không dám nói, tiếp theo tìm một vị trí thoải mái trong ngực Nghiêm Ngôn, trên người hắn có mùi thơm nhàn nhạt khiến cậu rất thoải mái nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.