Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 67: Hải miên cục cưng



Mới đặt chân vào nhà, Dương Huy liền gửi lời mời đến Nghiêm Ngôn: “Ngôn, ngày mai tớ có mở một party hóa trang, cậu có muốn tới không?”

“Không muốn”

Dương Huy đã quen với việc Nghiêm Ngôn cự tuyệt, năm nào hỏi hắn thì câu trả lời vẫn như vậy. Năm nay lại khác, có Tô Tiểu Mễ rất dễ dụ dỗ không sợ Nghiêm Ngôn không đi, mà Nghiêm Ngôn tham dự nhất định hấp dẫn một đoàn mỹ nữ, bọn họ sẽ được lợi không ích. Bởi vậy Dương Huy đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng sang Tô Tiểu Mễ đang cau mày suy nghĩ.

“Tiểu Mễ, cậu có muốn đi hay không?”

“Party hóa trang là thế nào?”

“Lễ hội đó cậu muốn mặc cái gì thì mặc, nam nữ đều được hết, Vampiro này, Trinh Tử này, Bá Tước này, tóm lại cậu có thể mặc những bộ đồ thường ngày cậu không dám mặc, hơn nữa……” Dương Huy liếc mắt nhìn Nghiêm Ngôn một cái, len lén kề sát tai Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng nói: “Còn có rất nhiều rượu cùng thức ăn ngon, chơi cũng rất vui”

Đầu Tô Tiểu Mễ từ từ tiếp nhận, Dương Huy vỗ vỗ vai cậu: “Cái này gọi là thể nghiệm cá tính biết chưa? Chứ cậu ngày ngày cùng Nghiêm Ngôn chui rú trong nhà, không thấy nhàm chán ”

“Dương Huy, cậu đừng dạy Tô Tiểu Mễ mấy thứ lung tung đó” Lúc Nghiêm Ngôn nói ra lời này, Tô Tiểu Mễ đã nghĩ ra điều kỳ diệu bên trong, hưng phấn nhảy loạn trong phòng: “Em muốn đi, em muốn đi, em muốn đi, em muốn đi”

Gian kế được như ý, Dương Huy nhanh chóng lùi về phía cửa, nhìn Nghiêm Ngôn mặt đen thui, nói: “Tớ đây đi trước” Sau đó lại cho Tô Tiểu Mễ một cái nháy mắt nhờ hết vào cậu. Ở góc độ Nghiêm Ngôn nhìn không thấy Tô Tiểu Mễ giơ tay làm tư thế chiến thắng với Dương Huy.

Chờ Dương Huy đi rồi, Tô Tiểu Mễ muốn lấy lòng tình tứ từ phía sau lưng ôm lấy Nghiêm Ngôn làm nũng: “Ngôn~~~~”

“Tránh ra!” Thanh âm không chút tình cảm nào

“Ngôn, đến tận bây giờ em vẫn chưa biết nơi đó thế nào, đưa em đi đi”

“Anh không muốn”

“Chẳng lẽ anh không nghĩ thử tạo hình mới mẻ sao?”

“Không”

“Anh đừng có như vậy, nói với em đi, vợ chồng chúng ta đã ở chung nhiều năm, em không biết bộ dạng khác của anh trông thế nào”

“Tránh ra”

“Không phải anh thích mặc quần áo phụ nữ chứ?”

“Nếu như muốn chết cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng”

Chiến thuật ôn nhu tuyên cáo vô hiệu, dĩ nhiên cũng không thể chọn lựa chiến thuật bạo lực được, Tô Tiểu Mễ còn chưa ngốc đến tình trạng đó. Xem ra chỉ có một cách cuối cùng.

Tô Tiểu Mễ buông ra Nghiêm Ngôn ngã trên mặt đất, duỗi chân oa oa kêu to: “Em muốn đi, em mặc kệ, em muốn đi, em mặc kệ, anh không đưa em đi em sẽ không đứng lên”

“Đứng lên!”

“Đưa em đi?”

“Đứng lên!”

“Đưa em đi?”

“Đứng lên”

“Đưa em đi?”

“Anh sẽ suy nghĩ”

Những lời này đại biểu Nghiêm Ngôn thỏa hiệp, Tô Tiểu Mễ từ trên mặt đất nhảy dựng lên: “Quả nhiên Dương Huy đem nhiệm vụ gian khổ này giao cho em là chính xác”

“Em đừng có đắc ý vênh váo với ông”

Tô Tiểu Mễ nào quan tâm đến lời cảnh cáo Nghiêm Ngôn, đã sớm phóng đi gọi điện thoại: “Alô, xong xuôi hết rồi”

“Giỏi lắm, Tô Tiểu Mễ, anh biết có cậu mọi chuyện sẽ thành công”

“Lần này coi như anh tinh mắt, biết ‘tiểu thí nhỏ xíu’ của Nghiêm Ngôn bị tôi ‘ép’ đến chết ” Những lời này càng về sau càng nhỏ, sợ bị Nghiêm Ngôn nghe được.

“Đúng rồi hắn lại không có quần áo, biết tìm ở đâu”

“Cậu yên tâm, tôi đã sớm nhờ các nữ sinh may quần áo cho hắn, về phần cậu, sáng sớm ngày mai nghĩ kỹ muốn giả trang thành gì, tôi sẽ tìm giúp cậu, đạt đến một trình độ nào đó thôi nha”

“Hừ, vậy thì được” Tô Tiểu Mễ vênh váo cúp điện thoại.

Sau lưng cùng lúc truyền đến giọng nói lạnh run của Nghiêm Ngôn: “Tô Tiểu Mễ, em mau giải thích với anh câu ‘tiểu thí nhỏ xíu’ của Nghiêm Ngôn bị tôi ‘ép’ đến chết” những lời này là có ý gì? Còn nữa chuyện lần trước anh còn chưa tính sổ với em, em dám nói với bọn người Chu Cương, nói cái gì ta, em nói một anh không dám nói hai đúng không?” Vừa nói vừa vươn tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Tiểu Mễ: “Thế nào, mất trí nhớ rồi hả?”

“Ngônnnnnn ~~~~” Tô Tiểu Mễ đem âm cuối kéo dài thật dài, không ngờ thế lực bóng tối Nghiêm Ngôn thật lớn mạnh, nanh vuốt đã với tới bọn người Chu Cương, mấy đứa kia đúng là đồ không có lương tâm, đâm lén sau lưng cậu, nhưng bây giờ không phải lúc tính toán mấy chuyện đó.

“Sao?” Nghiêm Ngôn chờ Tô Tiểu Mễ đưa ra giải thích hợp lý.

“Anh cũng biết thỉnh thoảng em cũng gặp xui xẻo, quỷ nhập vào người, ngay cả bản thân nói gì cũng không biết, hơn nữa hoàn toàn không phải ước nguyện ban đầu của em”

Nghiêm Ngôn giơ tay véo mặt Tô Tiểu Mễ: “Em đừng có quên nhà này do ai làm chủ”

Tô Tiểu Mễ đẩy ra bàn tay Nghiêm Ngôn nhéo mặt cậu đến biến dạng: “Em biết, anh luôn là chủ trong gia đình”

Lúc này Nghiêm Ngôn mới thả Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ xoa bóp hai má bị véo đau nhói: “Ngôn, chúng ta đừng bàn mãi vấn đề nặng nhọc này nữa, anh nói xem ngày mai em nên hóa trang thành ai”

“Giả thành phân đi” Nghiêm Ngôn ném lại một câu liền đi về phía phòng ngủ chuẩn bị tắm.

“Khẩu vị của anh thật là..” Tô Tiểu Mễ tức giận lẩm bẩm, xem ra hỏi xú nam nhân Nghiêm Ngôn vĩnh viễn cũng không có kết quả, không bằng mình tự nghĩ. Nhưng chờ Nghiêm Ngôn tắm rửa xong ra ngoài Tô Tiểu Mễ vẫn chưa nghĩ ra, Nghiêm Ngôn dùng chân đá đá Tô Tiểu Mễ : “Nhanh giúp anh giặt quần áo”

“Nhưng em đang suy nghĩ chuyện quan trọng”

“Chuyện quan trọng nhất chính là hầu hạ anh cho tốt”

Tô Tiểu Mễ bĩu môi đi hướng phòng tắm ôm lấy quần áo bẩn của Nghiêm Ngôn bỏ vào trong máy giặt quần áo, vừa xoay đầu lại đem vấn đề lần nữa ném cho Nghiêm Ngôn: “Ngôn, anh thử nghĩ giúp em đi, anh thông minh hơn, em cần anh bày kế”

“Anh từ chối suy nghĩ vấn đề thấp hơn thông minh của mình”

“Cuộc sống của anh chẳng chút thú vị, mới hai mươi tuổi đầu mà cứ giống như người trung niên, sao không thừa dịp trẻ tuổi tìm chút niềm vui ”

“Em không có tư cách dạy dỗ anh”

Tô Tiểu Mễ quyết định lần nữa không để ý tới Nghiêm Ngôn, ở phía trước máy giặt quần áo lầm bầm lầu bầu đứng lên: “Giả Vampiro, quá bình thường, còn Trinh Tử? Bình thường nốt, tiểu miêu tiểu cẩu còn hơn cả sự bình thường. Thích nhất cái gì nhỉ, hải miên cục cưng? Đúng đúng, giả cái đó, nhất định không ai giống mình, đặc biệt quá mà” Tô Tiểu Mễ âm thầm tự khen bản thân, khoảng thời gian sau đó cậu đắc ý hừ hừ ngân nga lời ca : “Tôi là một 囧囧 tiểu Phương văn, tiểu a tiểu Phương văn” Đang hừ hát ca, Nghiêm Ngôn hút thuốc đi ngang qua nghe được ngừng lại: “Thế nào? Rốt cục chịu nghe ý kiến của anh, giả trang thành phân 囧囧?”

Tô Tiểu Mễ tức giận quay nhìn Nghiêm Ngôn rống to: “Phân cái gì, anh không nghe rõ em hát gì sao? 囧囧 tiểu Phương văn, mà phân có hình dạng sao?”