Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Chương 87: Được người khác tỏ tình thì ra không phải là chuyện ngọt ngào



(-’๏_๏’-)

Trở về tổ ấm nhỏ Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu làm đề cương luận văn của mình, thay vì nói tự nguyện không bằng nói bị Nghiêm Ngôn thúc ép, Tô Tiểu Mễ không thích đi học hay làm mấy chuyện nghiêm túc, thế nhưng người yêu Tô Tiểu Mễ lại thích những việc này.

Trên khung lịch bàn khoanh vòng tròn ngày mình tốt nghiệp, Tô Tiểu Mễ hy vọng sớm đến ngày mà Nghiêm Ngôn thực hiện hứa hẹn. Sau đó hăng ngái ngồi vào xe Nghiêm Ngôn đến chỗ làm, vừa tới công trường đã thấy được Tôn Diệu, Tôn Diệu cũng nhìn thấy Tô Tiểu Mễ liền tiến đến chào hỏi: “Tô Tiểu Mễ, thằng nhóc cậu chạy đi đâu đó”

“Không phải chỉ ra ngoài chơi mấy ngày, à, sao cậu lại tới đây”

“Đi ngang qua nơi này thuận tiện tới đây xem, công việc chỗ cậu thế nào?”

“Bình thường thôi” Tô Tiểu Mễ thấy được người bạn ngồi cùng bàn Tôn Diệu thì vô cùng cao hứng, hơn nữa công việc hiện tại của cậu cũng do hắn tìm, bất quá có một việc quan trọng cần nhắc đến, kể từ ngày Nghiêm Ngôn nói ra hứa hẹn của mình, cậu nhìn chuyện gì cũng trông thấy rất tốt đẹp, dù có là phân chăng nữa cũng thấy tạo hình rất đặc biệt.

“Sau khi tan việc cùng đi uống vài ly với tớ được không ?” Tôn Diệu choàng lên vai Tô Tiểu Mễ .

“Chuyện này. . . . . .” Tô Tiểu Mễ do dự một lát rồi đẩy ra bàn tay Tôn Diệu.

“Bao giờ cậu đã trở nên lề mề thế này rồi, đi thôi, dù thế nào cũng phải cảm ơn tớ giúp cậu tìm công việc này” Tôn Diệu mặt dày đưa ra ý định trước.

Nghĩ ngợi một chút, Tô Tiểu Mễ len lén gửi một tin ngắn đến chỗ Nghiêm Ngôn báo cáo, nhận được Nghiêm Ngôn chấp nhận mới đồng ý với Tôn Diệu. Tan việc, cả hai người tìm đến tiệm ăn nhỏ trước đó hai người thường xuyên đến, Tô Tiểu Mễ khống chế tốc độ uống rượu bản thân, ở bên cạnh Tôn Diệu vẫn huyên thuyên kể lại chuyện còn trong trường.

Thời gian từng chút một trôi qua, Tô Tiểu Mễ nhìn đồng hồ trên tay thời gian không còn sớm, nhìn lại gương mặt Tôn Diệu, ánh mắt lờ mờ, miệng nói nhảm, xem ra say mất rồi, Cậu đẩy đẩy Tôn Diệu vài cái: “Này, trễ rồi, trở về thôi” Nói xong cũng đứng dậy thanh toán tiền, kéo Tôn Diệu muốn đỡ hắn đi, nào ngờ Tôn Diệu một phát bắt được bàn tay Tô Tiểu Mễ kéo cậu ngồi xuống vị trí bên cạnh.

“Mẹ nó, cậu lại muốn quấy phá gì đây” Tô Tiểu Mễ giãy dụa muốn thoát khỏi vòng kìm của Tôn Diệu, hắn nắm tay cậu đau quá.

“Tiểu Mễ, nói cho biết một chuyện” Tuy đang khoe khoang giọng Tôn Diệu lại không có vẻ như vậy.

“Cậu mà có chuyện gì để nói, nhanh lên, tớ đón taxi đưa cậu về nhà” Giờ phút này Tô Tiểu Mễ lại bắt đầu nhớ nhung người đang ở nhà, một lòng chỉ nghĩ nhanh xong việc rồi về nhà, hôm nay cậu không có nấu cơm cho Nghiêm Ngôn không biết hắn sẽ ăn ở đâu ? Ăn món gì? Không phải ăn mì gói ở nhà chứ, đang lúc trong đầu Tô Tiểu Mễ đầy ngập bóng hình Nghiêm Ngôn thì một câu nói của Tôn Diệu hoàn toàn đem Tô Tiểu Mễ rời khỏi thế giới ảo tưởng.

“Tiểu Mễ, tôi thích cậu ”

Bị giáng một câu kinh thiên động địa, Tô Tiểu Mễ loay hoay muốn nhìn rõ vẻ mặt Tôn Diệu lại phát hiện hắn tuy say nhưng vẻ mặt vô cùng chân thật ngó chừng Tô Tiểu Mễ. Tô Tiểu Mễ hoảng loạng ngồi xuống bên cạnh, động não suy nghĩ, hắn đang nói cái gì? Hắn yêu thích mình? Thích loại nào đây? Không thể nào? Không phải đâu? Không thể nào đâu?

“Cậu, cậu uống say rồi, nói nhảm, nói nhảm gì đấy” Tô Tiểu Mễ bắt đầu nói cà lăm.

Nhưng Tôn Diệu không tỏ vẻ gì, biểu tình chân thành nhìn Tô Tiểu Mễ: “Tôi không có say”

“Tớ, tớ là đàn ông mà, cậu, cậu đừng có giỡn nữa, vả lại cậu cũng đâu phải dạng thích mấy thứ đó?” Tô Tiểu Mễ lúng túng muốn thay đổi không khí, như một người anh em tốt vỗ vỗ bả vai Tôn Diệu.

“Giống cậu thích Nghiêm Ngôn vậy thôi”

Hắn làm sao biết được! ! Tô Tiểu Mễ sắc mặt tái nhợt đứng dậy, cuống quýt tìm đại lý do rời đi: “Tớ không hiểu cậu nói gì nữa, tớ có việc, đi trước”

“Nếu cậu không hiểu vậy tớ nói cho cậu hiểu” Đôi mắt Tôn Diệu đỏ như lửa giữ lại Tô Tiểu Mễ không cho cậu rời đi: “Cậu biểu hiện rất rõ ràng, cậu cho tớ là thằng ngu hả? Tưởng tớ không biết chuyện cậu và Nghiêm Ngôn? Tớ nói cho cậu biết, Tiểu Mễ, không phải tớ không biết gì cả, tớ biết cậu cùng Nghiêm Ngôn vẫn ở cùng một chỗ, tớ biết hai người sống chung, tớ biết cậu thích đàn ông, đổi lại cậu có biết tớ thích cậu bao lâu rồi không, nếu không tại sao đi học tớ luôn ngồi bên cạnh cậu, giúp cậu tìm việc làm, tớ chuyện gì cũng muốn san sẻ cùng cậu, đối tốt với cậu, tại sao tớ ở bên cạnh cậu bao lâu, cậu đã thích đàn ông tại sao không chú ý tới tớ, hiện tại sắp tốt nghiệp, tớ còn không mở miệng, nói không chừng. . . . . .” Trong mắt Tôn Diệu đều là bi thương, khi nói ra lời này giọng đã nghẹn ngào.

Ở bên cạnh Tô Tiểu Mễ nghe đến ngơ ngác hé miệng lại không biết nói gì, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đầu cậu căn bản không kịp phản ứng, chuyện này thật kỳ quái, kỳ quái quá đi, Tôn Diệu thích cậu? Luôn luôn thích cậu? Nhưng ngoại trừ được Nghiêm Ngôn tỏ tình ra đối với Tô Tiểu Mễ mà nói mấy chuyện khác không ngọt ngào.

Tôn Diệu kéo tay Tô Tiểu Mễ đi ra ngoài, tới một nơi vắng người, giơ hai tay giữ vai Tô Tiểu Mễ bắt cậu nhìn thẳng vào hắn, Tô Tiểu Mễ đờ đẫn theo dõi người trước mắt, Tôn Diệu lại nói tiếp: “Tớ thích cậu còn nhiều hơn Nghiêm Ngôn, loại người lạnh lùng kia có cái gì tốt, chẳng qua có vóc người đẹp, tiền nhiều thôi có gì to tát, tớ sẽ đối với cậu tốt thật tốt, tớ sẽ dịu dàng với cậu hơn hắn” Dứt lời Tôn Diệu cúi người muốn hôn môi Tô Tiểu Mễ.

Tô Tiểu Mễ thấy khuôn mặt Tôn Diệu ngày càng gần mới kịp phản ứng, mở to hai mắt dùng sức đem Tôn Diệu đẩy ra: “Cậu tránh ra, cậu uống say rồi, cậu căn bản không rõ tình cảm giữa tớ cùng Nghiêm Ngôn, một người ngoài cuộc như cậu không có tư cách để nói, đó là chuyện của hai người chúng ta” Tô Tiểu Mễ gầm thét.

Tôn Diệu sửng sốt một lát, cuối cùng tỉnh táo buông ra Tô Tiểu Mễ: “Tôi đưa cậu về”

“Không, không cần, tôi có thể tự về”

“Tới muốn đưa cậu” Tôn Diệu kiên trì.

Trên đường về hai người đều bảo trì không khí yên lặng, đến khi tới dưới nhà trọ Tô Tiểu Mễ mới quay sang nói nói cùng Tôn Diệu: “Tớ sẽ coi như cậu uống rượu say, bản thân nói gì cũng không biết, tớ sẽ quên hết mấy lời tối nay, tạm biệt”

“Tô Tiểu Mễ, tớ là thật lòng, cậu tốt nhất suy nghĩ kỹ những lời tớ nói, giữa tớ và Nghiêm ngôn so ra cậu chọn tớ vẫn thích hợp nhất, cậu không cảm thấy bất kỳ phương diện nào cả hai cũng xê xích quá nhiều sao?”

“Tạm biệt” Tô Tiểu Mễ không muốn nghe nữa, trực tiếp chạy vào thang máy. Ở trong lòng cậu, cậu chỉ đem Tôn Diệu làm bạn tốt, tới bây giờ vẫn chưa có ý nghĩ khác.

Tô Tiểu Mễ vội vàng chạy khỏi thang máy, mở cửa, sau đó vọt vào trong ngực Nghiêm Ngôn đang ngồi xem TV, ôm siết vòng eo Nghiêm Ngôn, ngửi mùi vị quen thuộc trên người hắn.

“Có chuyện gì?”

Tô Tiểu Mễ lắc đầu: “Không có gì, chẳng qua trong đầu tất cả đều là hình bóng của anh, anh thật đáng ghét, chiếm cứ tâm trí em khiến em không thể dung nạp thêm bất kỳ thứ khác” Tô Tiểu Mễ không muốn vào lúc này đem chuyện Tôn Diệu kể lại với Nghiêm Ngôn, cậu không muốn xảy ra chuyện bất trắc nào hết, cậu chỉ muốn yên lặng chờ Nghiêm Ngôn thực hiện lời hứa của hắn, tốt nhất đừng có ai đến quấy rầy, về phần Tôn Diệu có lẽ hôm nay hắn uống quá nhiều.

“Anh thấy dung lượng não em chắc không có bao nhiêu rồi, nhanh lên đi tắm.”

“Ừ” Tô Tiểu Mễ từ trong ngực Nghiêm Ngôn chui ra, cầm đồ ngủ chạy tới phòng tắm, trước khi đóng cửa cậu còn lò đầu ra: “Ngôn ~ phải chờ em cũng ngủ đó”

“Chờ em cái rắm, anh lập tức đi ngủ đây” Nghiêm Ngôn lạnh lùng đốp lại.

Nhưng đến Tô Tiểu Mễ ra ngoài Nghiêm Ngôn vẫn ngồi trên ghế salong xem TV, Tô Tiểu Mễ đem mái tóc ướt nhẹp tóc cọ cọ lên vai Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ biết ngay anh nhất định chờ em mà”

“Tránh ra, đầu tóc ướt nhẹp kia kìa, người nào chờ em, anh chỉ muốn xem TV thôi”

“Rõ ràng đang chờ em, đừng có mạnh miệng nữa”

“Ít tự sướng đi”

“Ngôn ~ nói anh yêu em đi?”

“Không nói”

“Nói đi mà à hà, nói cho người ta nghe đi”

“Không nói”

“Nói điiiii”

“Không nói”

“Nói đi mà”

“Đã bảo không nói”