Như lời đã hứa, sáng chủ nhật hàng tuần Thượng Quan Diên Dịch sẽ đến đón Bối Tư Thành đi chơi bóng rổ.
Bối Tư Thành đã có niềm đam mê với bóng rổ từ khi còn rất nhỏ, một lần nọ cậu vô tình nghe được Thượng Quan Trạch nói rằng đội bóng rổ của Thượng Quan Diên Dịch đã giành được chức vô địch trong một cuộc thi cấp thành phố, vậy nên Bối Tư Thành đã bỏ ra rất nhiều công sức để thuyết phục Thượng Quan Diên Dịch dạy mình chơi bóng rổ.
Hôm nay là buổi học đầu tiên của Bối Tư Thành, tối hôm trước Liễu Thu Nương đã chuẩn bị xong bánh ngọt và nước giải khát để con trai mang đến sân bóng rổ.
Đúng tám giờ sáng, Thượng Quan Diên Dịch đã có mặt ở tòa nhà phía tây của Bối gia, mặc dù là ngày nghỉ nhưng Liễu Thu Nương vẫn chịu khó dậy sớm để chuẩn bị mọi thứ cho con trai, riêng Bối Nguyệt Sương đã dậy từ lúc năm giờ, chỉ là không dám bước ra khỏi phòng.
“Tiểu tử này phải biết nghe lời anh Diên Dịch đấy nhé.” Liễu Thu Nương dặn dò con trai của mình xong mới quay sang nói với Thượng Quan Diên Dịch: “Tiểu Dịch à, phiền con trông chừng thằng bé giúp bác nhé.”
Thượng Quan Diên Dịch lễ phép đáp: “Bác gái không cần khách sáo đâu ạ.”
Lúc này Bối Tư Thành bất chợt đưa mắt về phía cầu thang, sẽ chẳng có gì đáng nói nếu cậu không phát hiện chị gái mình đang nấp ở đó nhìn trộm bọn họ.
Bối Tư Thành lập tức vạch trần cô: “Mẹ, hình như chị cũng muốn đi.”
Liễu Thu Nương khó hiểu nhìn con trai: “Sao thế?”
Bối Tư Thành chỉ tay về phía cầu thang: “Mẹ nhìn xem.”
Liễu Thu Nương và Thượng Quan Diên Dịch đồng thời đưa mắt về phía đó nhưng chẳng thấy gì cả, bản thân Bối Tư Thành cũng bất ngờ: “Không phải chứ? Vừa rồi con còn thấy chị trốn ở đó mà.”
Ánh mắt của Liễu Thu Nương bỗng lóe lên một tia sáng, bà mỉm cười xoa đầu con trai: “Vậy lần sau để chị con đi theo nhé?”
Vấn đề này Bối Tư Thành không thể tự mình quyết định, vì vậy cậu quay sang hỏi ý kiến của Thượng Quan Diên Dịch: “Anh Diên Dịch, cho chị em đi theo có được không ạ?”
Thượng Quan Diên Dịch không chút do dự đáp: “Không được.”
Liễu Thu Nương nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Giọng điệu của Thượng Quan Diên Dịch cực kỳ điềm tĩnh: “Không thích ạ.”
Liễu Thu Nương khẽ mím môi, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía cầu thang, bà thở dài một tiếng rồi khoát tay bảo: “Được rồi, hai đứa đi đi, nhớ chú ý an toàn đấy.”
Trở về phòng, Liễu Thu Nương lập tức đánh thức chồng mình, sau đó bà thuật lại đầu đuôi câu chuyện, Bối Hoàng Sâm nghe xong liền đưa ra một đề xuất: “Chuyện này đơn giản mà, lát nữa anh gọi người đến làm cho bọn trẻ một sân bóng rổ là được rồi.”
Liễu Thu Nương hơi lo lắng: “Như vậy cũng không ổn, con gái của chúng ta không thể mất giá được.”
Bối Hoàng Sâm nghiêm túc nhìn vợ: “Mất giá gì chứ? Con gái của anh là bảo vật vô giá.”
Cuối cùng Liễu Thu Nương cũng nghe theo ý chồng: “Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi.”
...
Ngày sân bóng rổ được hoàn thành, Thượng Quan Trạch cũng tò mò muốn xem độ chịu chi của bạn mình, quả nhiên Bối Hoàng Sâm không làm ông thất vọng.
"Hoành tráng thật đấy."
Khi bị bạn mình trêu chọc, Bối Hoàng Sâm chỉ đáp lại một câu: “Tôi đầu tư cho con trai và con gái của tôi, bao nhiêu cũng không tiếc.”
Thượng Quan Trạch cố ý hỏi: “Cậu đầu tư gì cho Tiểu Sương hả?”
Bối Hoàng Sâm nở nụ cười thần bí: “Không biết nữa, việc này giống như gieo một hạt giống vậy, nhưng hạt giống đó có thể nảy mầm và phát triển tốt hay không còn phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác.”
“Hiểu rồi.” Thượng Quan Trạch nhìn về phía sân bóng: “Cậu đúng là một người cha tuyệt vời.”
Vẫn là tám giờ sáng tại tòa nhà phía tây của Bối gia, Thượng Quan Diên Dịch luôn đến rất đúng giờ, Bối Tư Thành nôn nóng đến mức ôm quả bóng rổ ra sân đợi anh. Thượng Quan Diên Dịch vốn định vào trong chào hỏi người lớn một tiếng không ngờ đã bị Bối Quân Ninh chặn giữa lối đi.
Trước mặt anh lúc này không phải là một quý cô mặc váy dạ hội toát ra vẻ kiêu sa diễm lệ, mà là một cô gái mặc đồ thể thao, bên người còn mang theo một quả bóng, từ đầu đến chân đều tràn đầy năng lượng.
Hai người đứng đối diện với nhau, hai biểu cảm hoàn toàn đối lập.
Liễu Thu Nương cùng chồng đứng trước cửa kính âm thầm quan sát, Liễu Thu Nương đã không còn nhiều thiện cảm với Bối Quân Ninh giống như trước kia, bà cảm nhận được sự thay đổi của cô ta, đặc biệt là đối với con gái mình.
“Xem ra con bé Quân Ninh vẫn chưa muốn từ bỏ.”
Bối Hoàng Sâm khẽ cười: “Để anh xem xem tiểu tử kia rốt cục có phải là con trai của lão Trạch hay không?”
Bối Hoàng Sâm không giải thích gì thêm, ông chỉ chú tâm quan sát động tĩnh bên dưới, tầm vài giây sau ông đã có thể đưa ra kết luận: “Hai người họ đúng thực là cha con của nhau.”
Liễu Thu Nương thực sự không hiểu chồng mình đang muốn nói đến vấn đề gì, nhưng nghĩ đến việc Bối Quân Ninh bị người mình thích phũ phàng từ chối bà lại cảm thấy có chút an ủi.
Tiểu Sương của bà đúng là hơi nhút nhát một chút, nhưng ít ra cô cũng chưa từng để bản thân phải chịu nhục nhã như Bối Quân Ninh.
Phụ nữ biết chủ động là một lợi thế, tuy nhiên nếu không biết dừng đúng lúc thì sự chủ động kia sẽ biến thành một con dao hai lưỡi.