Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 52: Yu gui wan





Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

-----------

Ngày tiếp theo Ngu Quy Vãn ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, vẫn như bình thường Phó Trầm đã đi làm từ sớm còn để lại tờ giấy ở nơi rất dễ nhìn thấy, dậy thì phải nhớ ăn gì đấy nhé!

Sau khi cô lấp đầy bụng mới nhớ ra đã chuyện đồng ý với người khác, trong lòng cảm thấy chột dạ, chậm chạp mãi mới gọi điện thoại cho Lục Hoàn.

Hai người từ lần đầu gặp nhau xong thì liên hệ thường xuyên, Lục Hoàn đề cử cho cô rất nhiều tiểu thuyết hay, cô lại qua tay đề cử cho Thịnh Hoan, từ lúc quen nhau Thịnh Hoan đã là người rất mê đọc tiểu thuyết, thời gian rảnh rỗi cô nàng mê mẩn mà đọc xong mấy quyển tiểu thuyết.

Ngay khi điện thoại được kết nối, cô đánh đòn phủ đầu ngại ngùng nói "Lục Hoàn chị gái tốt."

"À" Lục Hoàn trêu ghẹo hỏi: "Cuối cùng cũng xong rồi?"

Ngu Quy Vãn: "......" Chuyện này là sao chứ?.

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng cười to rồi Lục Hoàn hỏi: "Về Thịnh Thành rồi?"

Ngu Quy Vãn nói: "Đúng vậy."

"Chuyện lúc trước em nói muốn đến Pháp có thật không? Gần đây chị đang thích một quyển tiểu thuyết, hay lắm ! Thật đấy! Không lừa em đâu!! Rất muốn mua bản quyền để quay phim truyền hình."

Ngu Quy Vãn đặt chiếc bát bẩn vào trong máy rửa bát, cúi đầu nghiêm túc đọc hướng dẫn rồi ấn nút Power, tay kia cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bếp tới ghế sô pha, vừa đi vừa nói chuyện: "Chị cho rằng em nói đùa à, em không có rảnh như vậy, ngay cả không đóng phim thì cũng không thể ở nhà làm sâu gạo được, dần dần sẽ bước vào hãng ngũ của các bà thím già mất, nếu ngày nào đó Phó Trầm tìm được cô gái xinh đẹp trẻ trung hơn em thì em biết tìm ai mà khóc đây?"


Lục Hoàn: "Tới tìm chị."

"Cẩn thận đấy." Ngu Quy Vãn nói xem thường, lại hỏi tiếp: "Hôm qua chị gọi cho em có chuyện gì?"

Lục Hoàn: "Chị vừa mới nói còn gì, nếu đến lúc đó em muốn sang Pháp học ngành đạo diễn, chờ em về chúng ta sẽ hợp tác quay một bộ phim được không? Em làm đạo diễn chị là biên kịch, để Trần Thượng làm nhà sản xuất, quá hoàn mỹ."

Ngu Quy Vãn cười nói: "Có thể." Có Trần Thượng trấn cửa sao lại không được chứ, quả thật mong còn không được.

Lục Hoàn: "Vậy quyết định như thế nhé."

Ngu Quy Vãn bắt đầu dụ dỗ cô: "Hay chúng ta cùng nhau đi du học ở Pháp?"

"Đừng, em đừng đưa ra chủ ý xấu như vậy cho chị." Lục Hoàn cẩn thận nói: "Nếu như bị Trần Thượng biết, tuyệt đối sẽ nhốt chị lại, hơn nữa chị không rời khỏi tâm can bảo bối của chị được đâu." Chờ mong mãi mới có được đứa con gái bảo bối.

Ngu Quy Vãn cười mắng một câu, "Nữ nhi nô (nô lệ của con gái)." Hiện giờ trẻ con đối với cô mà nói vẫn hơi xa vời, không biết lúc mình có sẽ thế nào.

Nói không chừng còn hơn Lục Hoàn ý chứ.

Hai người nói chuyện hơn một tiếng mới cúp điện thoại, có hai cuộc gọi nhỡ của Phó Trầm với hai tin nhắn.

【 Em dậy chưa? Ăn sáng chưa đấy? 】

【 Hay đến công ty ăn cơm với anh, tối anh phải tăng ca nên về nhà hơi muộn. 】

Ngu Quy Vãn đọc xong rồi trả lời cho anh: "Không tới đâu, em phải tới phòng làm việc, rất bận, em dậy lâu rồi cũng ăn xong rồi, anh cứ coi em như trẻ con thế à, đói còn không biết tìm đồ ăn."

Cô vừa mới rời khỏi màn hình tin nhắn thì điện thoại rung rung hai cái, có hai tin chưa đọc, Phó Trầm gửi tới.

Mặt trời bên ngoài quá nóng, Ngu Quy Vãn kéo rèm cửa màu xám lên, thở dài, bất đắc dĩ mà mở ra, "Không coi em như đứa trẻ thì chăm sóc thế nào được."

Có ý gì chứ?

Những lời này là có ý gì?

Vì sao đọc những lời này cô lại có cảm giác ngọt như mật chứ, là nói cô không khác gì trẻ con sao? Không đến mức thế chứ, ít nhất hơn hai mươi năm trước không có anh cô vẫn sống rất dễ chịu nhá.

Ngu Quy Vãn nghĩ ngợi rồi kiêu ngạo nhắn lại cho anh, "Không chấp nhặt với anh."

Cô ngồi trên ghế sofa đợi ba bốn phút, không thấy bên kia nhắn tin lại, dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đến phòng làm việc xem thế nào, trước khi đi còn kiểm tra lại điện thoại và túi tiền xem có bị quên cái nào không, sau khi xác nhận không có thì mới đi ra thang máy xuống gara tùy tiện chọn một chiếc xe khiêm tốn nhất ra ngoài.

Bộ phim gần đây của Ngu Quy Vãn rất hot, mọi người đều háo hức muốn xem.

Phòng làm việc nắm lấy cơ hội để đẩy người mới đi ra ngoài, dù sao những bộ phim truyền hình vừa và nhỏ không thiếu vai phụ, các bộ phim mạng vẫn tung cành oliu về nam nữ chính cho phòng làm việc vì dù sao còn có tuyên truyền sống Ngu Quy Vãn ở đây.

Vạch xuất phát của phòng làm việc khá cao, vận hành trơn tru, tài chính không hề thiếu hơn nữa có cây đại thụ để dựa vào quá thừa lương nên không có gì phải lo lắng, Ngu Quy Vãn đi dạo quanh một vòng, không tìm thấy việc gì để làm, Thành Vi không ở đây cô ngồi văn phòng quá nhàm chán, nên đành phải đi.

Lái xe lang thang không có mục tiêu khắp nơi, cuối cùng tìm chỗ dừng lại lấy điện thoại ra gọi cho Phó Trầm.

Phó Trầm đang có cuộc họp nhỏ với các giám đốc, điện thoại trên bàn rung lên rất rõ, anh nhìn rồi cầm lấy, ra hiệu cho mọi người im lặng, tựa lưng vào ghế nhận điện thoại.

"Anh đang bận sao?"


Nghe giọng điệu rầu rĩ không vui ở bên kia, anh bật cười, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hình như bây giờ em quá rảnh."

"Em bây giờ không phải hình như nữa mà thật sự rảnh." Độ cong khóe miệng của Phó Trầm vô thức mở ra, cười làm đuôi mắt cong lên, lại hỏi: "Tới công ty không?"

Lời còn chưa dứt, mấy vị lãnh đạo ở dưới nghe thấy kinh ngạc khóe mắt đều nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Phó Trầm.

Ông chủ! Đại Boss a! Sao lại có thể đứng cùng mặt trận với những người bé nhỏ như chúng tôi được, thê nô là cái động không đáy.

Ngu Quy Vãn dừng lại ấp úng mãi rồi mới rụt rè mà nói: "Vậy...... Đợi lát em tới." Giọng điệu miễn cưỡng không thể miễn cưỡng hơn.

Phó Trầm: "Anh bảo Lâm Khoa xuống dưới đón em."

Ngu Quy Vãn: "...... Được rồi."

Trên thực tế trước khi gọi điện cô đã có quyết định rồi chỉ tìm cho mình cái bậc thang để xuống mà thôi.

Hiện tại bậc thang đã tìm xong cô cúp điện thoại khởi động xe chạy về phía tập đoàn Phó thị.

Tháng 9 thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, từ cửa sổ xe nhìn thấy người bên ngoài đi lại vội vàng, thậm chí có người còn dùng tay để quạt.

Thời gian vào 3-4 giờ chiều nên xe chạy thông suốt cả đường, Ngu Quy Vãn chỉ đi một lát đã tới dưới tầng Phó thị.

Cô đỗ xe, vừa bước xuống đã bị sự oi nóng làm cô dừng lại, đi xuyên qua khí nóng bước nhanh vào đại sảnh quả thực như từ địa ngục đến thiên đường, cô nhẹ nhàng thở ra.

Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô, cúi người đúng chuẩn 90 độ rồi đứng thẳng người lên nói: "Chào Ngu tiểu thư, tôi là Lâm Khoa, ông chủ bảo tôi xuống đón cô, mời đi bên này."

Ngu Quy Vãn bị hành động nghiêm túc của ông làm cho ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại cô mới cười rồi nói "Cảm ơn".

Đi xa, phía sau vang lên tiếng bàn luận.

"Wow wow wow!!! Mọi người nhìn đi, đó là Ngu Quy Vãn đấy, tôi rất thích cô ấy, nếu không phải thấy cô ấy đi cùng trợ lý Lâm, tôi muốn xông lên nhờ ký tên cho mình."

"Cô nói nhỏ một chút, bị nghe được cẩn thận trừ điểm đấy nhưng người thật đẹp quá, không biết dùng loại mỹ phẩm dưỡng da nào mà bảo dưỡng tốt thế, nhìn ngực kìa, eo kìa, chân kìa, đến phụ nữ nhìn còn miệng khô lưỡi khô nữa là Đại Boss của chúng ta."

"Mọi người đừng nhìn nữa, có người sinh ra đã thành con cưng của trời rồi, hâm mộ cũng không được, cứ thành thật đi làm mới là đúng đắn."

"...... Tôi có thể nằm mơ mà!"

Tới tầng 15, Lâm Khoa đẩy cửa phòng tổng tài ra, thân sĩ mà lui sang một bên làm động tác mời, thái độ cung kính, "Phó tổng còn đang họp, phải phiền Ngu tiểu thư tự mình giết thời gian, Phó tổng nói Ngu tiểu thư có thể lên mạng xem phim."

Ngu Quy Vãn lại cười nói cảm ơn lần nữa, lần đầu tiên cô vào văn phòng của Phó Trầm.

Lâm Khoa: "Có đồ uống, nước trái cây, cà phê, trà sữa, nước có ga, xin hỏi Ngu tiểu thư cần gì ạ?"

"Vậy trà sữa đi." Ngu Quy Vãn nghĩ rồi bổ sung thêm: "Nhớ thêm đá, cảm ơn."

Lâm Khoa: "Vâng." Tiếp theo kéo cửa ra.

Phòng Phó Trầm rất lớn, nhiều ánh sáng, đồ đạc bầy biện cũng gọn gàng, có thể quan sát phong cảnh đường phố phía dưới.

Lâm Khoa sau khi mang cốc trà sữa cho cô thì không xuất hiện nữa.


Ngu Quy Vãn nhíu mày cắn ống hút như đang nghĩ gì đấy, cô đứng sát cửa sổ thưởng thức phong cảnh phía dưới, bỗng thấy rảnh rỗi thực sự quá chán, mấy năm nay đóng phim không nghỉ, chẳng phân biệt ngày đêm, mệt thì mệt thật nhưng thấy cuộc sống phong phú.

Nghĩ để giành thời gian ra để bồi dưỡng tình cảm, cho cuộc sống nhưng anh ấy cũng vội.

Cho nên, phải tự tạo việc cho mình làm, cô càng quyết định chắc chắn suy nghĩ của mình, nhưng phải nói với Phó Trầm như thế nào đây ?

Nó trở thành một vấn đề lớn.

Sau một lúc lâu, Phó Trầm vẫn chưa về, Ngu Quy Vãn đi lại xung quanh rồi không dám chạm vào đồ của anh, dù sao đây cũng là công việc, nếu chẳng may cô không biết lại chạm vào cái gì cơ mật thì chết, về chuyện này cô hiểu rất rõ.

Đột nhiên muốn đi WC, cô hít sâu một hơi, đẩy nhẹ cửa ra thò đầu ra trước nhìn bốn phía, dường như rất an tĩnh chỉ thỉnh thoảng có tiếng bước chân vội vàng, cô cân nhắc rồi mới ra ngoài.

Đi được hai bước, lại ngước lên nhìn xung quanh, giống nhau như đúc sợ lát nữa không tìm được đường quay lại

Chỉ là cô không biết trong phòng tổng tài không chỉ có buồng vệ sinh mà còn có phòng nghỉ.

Ngu Quy Vãn đi theo bảng hướng dẫn, rẽ vào một góc cuối cùng tới phòng vệ sinh công cộng.

Đang đi vệ sinh.

Có tiếng bước chân càng lúc càng gần bên ngoài, kèm thêm tiếng nói chuyện.

"Tôi vừa nhìn thấy Ngu Quy Vãn tới công ty, người thật còn đẹp hơn trên hình, rất xứng với Đại Boss."

"Tất nhiên rồi, tình cảm hai người quá tốt, đợt trước phim của Ngu Quy Vãn trình chiếu, Phó tổng phát vé cho mọi người trong công ty để đi cổ vũ, thì cổ vũ không nói còn phải viết bài cảm nghĩ đưa cho chủ quản kiểm tra, không vấn đề gì mới có thể bình luận trên Weibo ......"

"Show tình yêu này quá lớn rồi, tôi đã cầu nguyện ông trời để tôi ở trong mơ thể nghiệm cái cốt truyện lãnh mạn này, cuộc sống chỉ cần thế."

"Vậy buối tối cô nên lót gối cao hơn......"

"......"

Nghe vậy, Ngu Quy Vãn sửng sốt.

Những cái đó là thủy quân Phó Trầm mời cho cô???

Ô ô ô, sót tiền quá, khoản nợ này tính thế nào đây.






— QUẢNG CÁO —