Bởi vì có Trang Hồng vỗ tay, mọi người trong quán bar cũng vỗ tay rào rào, kèm theo là những lời “Thật là ngầu”, “Ngầu quá đi”.
Ngoại hình Trác Lương vốn xuất sắc, dẫn tới mấy cô gái nóng lòng muốn thử tiến lên làm quen.
Lục Mạn Huệ cũng nhận ra Trác Lương, hơi vui mừng, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, định tiến lên trò chuyện.
Nhưng tất cả mọi người đều không nhanh bằng một người.
Sau khi thấy “Ngầu” thì cơn tức giận ập đến, Nhuế Ngạn chạy đến bên người Trác Lương, khó thở đẩy anh một cái: “Cơ thể chú còn chưa hoàn toàn khoẻ lại, thể hiện cái gì?”
Từ khi cô bước vào Trác Lương đã nhìn thấy, chẳng qua không định quấy rầy cô cho nên khi cô xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không ngạc nhiên.
“Việc nhỏ thôi mà, không sao đâu.” Trác Lương cười với cô, trong giọng nói mang theo vẻ lấy lòng.
Nhuế Ngạn cúi đầu sờ chân anh, giọng điệu nôn nóng: “Chú có bị va vào đâu không? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Đi, đi bệnh viện xem…”
Nhuế Ngạn túm lấy cánh tay anh định đi ra ngoài, Trác Lương vội kéo tay cô, đứng im tại chỗ: “Vừa rồi anh không dùng chân, không sao đâu.”
“Không dùng chân cái gì, em vừa rồi rõ ràng nhìn thấy chú đá mấy tên đó.” Nhuế Ngạn trừng anh.
“Đó là kỹ xảo.” Trác Lương trấn an cô: “Anh tự cân nhắc được mà, em đừng lo lắng.”
“Chú tự cân nhắc?” Nhuế Ngạn tức đến mức muốn đánh người, quát anh: “Chú thì cân nhắc cái gì?”
Trác Lương: “……” Vào lúc này nếu anh hôn cô liệu có thể bị đánh hay không?
“Đúng vậy, con thì cân nhắc cái gì?”
“Đúng vậy, em thì cân nhắc cái gì?”
Sau lưng truyền đến hai tiếng nói sâu kín, Nhuế Ngạn bỗng thấy căng thẳng, bấy giờ mới phát hiện toàn bộ người trong quán bar đều đang nhìn cô, mà người phát ra âm thanh lại đang ngồi phía sau cô.
Nhuế Ngạn xoay người sang chỗ khác, cơ thể cứng đờ.
Trên ghế dài trong góc có ba người đang ngồi, hai nam một nữ, trong đó một người Nhuế Ngạn đã từng gặp là Trác Khiêm, hai người còn lại tuổi tác có vẻ…
Nhuế Ngạn hy vọng bản thân mình đoán sai.
Trác Lương ôm lấy hông cô từ phía sau: “Giới thiệu với em, đây là bố, mẹ và anh trai anh.”
“Bố mẹ, đây là Nhuế Ngạn.”
……
Nhuế Ngạn nháy mắt muốn hành hung Trác Lương.
Trang Hồng đến xử lý, quán bar nhanh chóng khôi phục bình thường, Trác Lương ôm cô đi tới, nói nhỏ bên tai cô: “Ngạn Ngạn, chào ông bà đi.”
“Chào ông…” Tuy đầu óc Nhuế Ngạn đang chết máy, nhưng miệng vừa nói kịp dừng lại, cũng coi như phản ứng nhanh, tháo mũ và khẩu trang ngoan ngoãn chào hỏi: “Con chào chú dì ạ.”
Sau đó lại gật đầu với Trác Khiêm: “Chào Trác tổng.”
“Ơ kìa, sao tới anh lại thành Trác tổng rồi?” Trác Khiêm cười trêu ghẹo, khác một trời một vực với người nghiêm túc hôm trước.
Không gọi Trác tổng thì gọi là gì?
“Gọi anh.” Trác Lương lại nhắc khẽ bên tai cô.
Nhuế Ngạn thật sự không nhịn được nghiêng đầu hung hăng trừng anh một cái.
Tiếng “Anh” này Nhuế Ngạn thật sự không có mặt mũi gọi trước mặt bố Trác, mẹ Trác.
Bố Trác, mẹ Trác quan sát Nhuế Ngạn một lượt từ trên xuống dưới, cô gái này trông còn xinh đẹp hơn trên TV, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ngời, tướng mạo khiến người khác rất thích.
“Năm xưa chính con là người đưa A Lương đi phải không?” Bố Trác nhìn Nhuế Ngạn, trên mặt không rõ cảm xúc.
Trong lòng Nhuế Ngạn run lên, cô nên trả lời thế nào đây?
Bố mẹ anh nhất định rất tức giận khi cô đưa anh đi.
Nhuế Ngạn mím môi, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng ạ, con rất xin lỗi chú dì vì đã gây phiền phức cho mọi người ạ.”
Nhuế Ngạn vừa dứt lời, không gian nho nhỏ chợt yên lặng, Nhuế Ngạn cúi đầu đợi mãi cũng chẳng thấy ai nói gì, không khỏi ngẩng đầu đúng lúc chạm mắt với mẹ Trác.
Mẹ Trác vô cùng đẹp, tuy đã có tuổi nhưng năm tháng rất ưu ái bà, khuôn mặt trắng nõn, trên mặt gần như không có nếp nhăn, diện mạo Trác Lương giống mẹ nhiều hơn bố.
“Gây phiền phức gì chứ.” Mẹ Trác bật cười: “Chính con đã mang tên phiền phức nhất nhà dì đi chứ gây phiền gì.”
“Mau lại đây ngồi.” Mẹ Trác vỗ vỗ xuống vị trí bên người.
Nhuế Ngạn nhìn lướt sang Trác Lương, Trác Lương gật đầu với cô, Nhuế Ngạn thấp thỏm ngồi xuống cạnh bà, sống lưng thẳng tắp thậm chí còn hơi cứng.
Cô vừa ngồi xuống, Trác Lương cũng ngồi bên cạnh.
Sô pha có hình nửa vòng tròn, không quá lớn, Trác Khiêm ngồi một bên, bố Trác mẹ Trác ngồi bên còn lại, vốn dĩ bên cạnh mẹ Trác không còn chỗ trống, Nhuế Ngạn ngồi xuống còn được, đến Trác Lương chính là chen vào.
Mẹ Trác không còn cách nào khác đành dịch sang bên bố Trác, bố Trác lại nhích lại gần Trác Khiêm, Trác Khiêm dịch ra ngoài, người một nhà chuyển động thuận kim đồng hồ, cuối cùng cũng dành ra chỗ cho Trác Lương.
Người nhà họ Trác đều nhìn về phía Trác Lương, Trác Lương ra vẻ như không nhận ra, nhìn ngó khắp nơi, Nhuế Ngạn cúi đầu, cô muốn cắn người thì làm sao?
“Lớn thế rồi mà chẳng khác gì đứa trẻ con.” Mẹ Trác cười nói anh, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Sắp 30 rồi mà còn chưa có kế hoạch gì cả.” Bố Trác hừ một tiếng.
“Đúng vậy, cả ngày ăn không ngồi rồi.” Trác Khiêm cũng bồi thêm một câu.
Nhuế Ngạn: “……” Đây là đại hội nói xấu sao?
“Chân con thế nào rồi?” Rốt cuộc mẹ Trác vẫn lo cho Trác Lương, lại hỏi một câu.
“A khiêm đã gọi bác sĩ đến đây.” Bố Trác nói.
“Ngạn Ngạn à, con phải quản lý nó chặt vào, tính tình nó thế này…” Mẹ Trác nghĩ đến chuyện gì đó, oán trách: “Từ nhỏ đã có chính kiến riêng, ai nói cũng không nghe, ông nội nó suốt ngày bị nó chọc cho tức đến ăn không ngon.”
“Đúng, không ngoan bằng con.” Trác Khiêm thêm vào một câu.
“Con?” Mẹ Trác nghiêng đầu trừng Trác Khiêm một cái: “Hai đứa kẻ tám lạng người nửa cân, nó gặp rắc rối, con giải quyết hậu quả, thật sự nghĩ mẹ không biết đấy à.”
Trác Khiêm và Trác Lương đều nở nụ cười, Nhuế Ngạn cũng không kìm được cong môi.
Bố Trác mẹ Trác không nhìn cô chằm chằm, cũng không hỏi này hỏi nọ mà lại nói xấu hai anh con trai, Nhuế Ngạn thỉnh thoảng lại bật cười.
Tay Trác Lương để bên dưới nắm lấy tay cô, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô, Nhuế Ngạn không hề lưu tình hất ra.
“Thuở nhỏ hai đứa này chuyên gây rắc rối, về sau Hiểu Thiên lớn hơn một chút có thể chạy có thể nhảy, hai đứa liền bắt đầu đổ tội sang cho Hiểu Thiên, vì thế Hiểu Thiên luôn bị dạy dỗ.”
Nhuế Ngạn liếc anh một cái, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng, bọn họ cũng từng bắt nạt trẻ em.
Trác Lương nhìn ra vẻ trách cứ của cô, ghé sát vào cô khẽ nói: “Hiểu Thiên nhỏ, nếu phạm phải sai lầm thì ông nội cũng không đành lòng trách phạt, nhiều nhất cũng chính mắng hai câu, anh với anh trai thì sẽ bị đánh thật, hôm nào anh sẽ dẫn em đi xem cây roi mây trong nhà.”
Ánh mắt Nhuế Ngạn nhìn anh lập tức chứa sự đồng tình, bị đánh bằng roi mây nhất định rất đau.
Nhưng tại sao lại phải đi xem?
“Đúng rồi, ban nãy dì có nhìn thấy Hiểu Thiên, những người khác thì sao?” Mẹ Trác bỗng nhiên nhớ tới.
Lúc này Nhuế Ngạn mới giật mình nhìn về chỗ ngồi ban nãy, mọi người vẫn còn ở đấy, tầm mắt đều nhìn cô chằm chằm, người khác bọn họ không biết, Trác Khiêm là danh nhân họ còn biết, ánh mắt nhìn Nhuế Ngạn càng thêm sâu xa.
Song đã không còn bóng dáng Trác Hiểu Thiên.
“Nó sớm chạy đi rồi.” Trác Khiêm bưng ly rượu lên nhấp một ngụm: “Không chạy chẳng lẽ chờ bị bắt về nhà.” Trác Hiểu Thiên là một đứa trẻ nghịch ngợm, cả nhà đã quen rồi, cũng không định bắt anh ấy trở về.
“Con cũng bớt thời gian về nhà thăm ông nội đi, dù sao không nên trốn tránh chuyện này.” Bố Trác nhìn về phía Trác Lương: “Nếu rảnh thì dẫn Nhuế Ngạn về nhà ăn cơm, ông nội con cũng muốn gặp con bé.”
“Vâng ạ.” Trác Lương trả lời.
Nhuế Ngạn lại cảm thấy có gì đó không đúng, dường như toàn bộ người nhà họ Trác đều biết đến sự tồn tại của cô, còn rất quen thuộc.
Triệu Khanh Nho bị cuộc điện thoại của Trác Khiêm đánh thức, mơ màng chạy tới quán bar, chưa thấy rõ có những ai, vừa trông thấy Trác Lương đã chửi ầm lên, nói rằng Trác Lương là tên phiền phức, dính mãi không vứt đi được.
Còn nói kiếp trước nhất định bản thân đã nợ anh cho nên kiếp này mới bị anh sai bảo như vậy, nếu có thể lựa chọn, anh ấy nhất định sẽ không quen biết Trác Lương.
……
Triệu Khanh Nho mắng xong mới phát hiện ra bố Trác mẹ Trác đang hiền từ nhìn mình.
Triệu Khanh Nho suýt nữa sặc nước bọt rồi chết.
Kiểm tra chân Trác Lương một lúc, không có gì đáng ngại, Trác Lương xuất thân từ quân nhân, thân thủ lợi hại, gần như chỉ dùng lực từ tay, thật sự không sử dụng đến chân.
Triệu Khanh Nho vừa mới ngủ đã bị gọi dậy, mắng một lúc vẫn không hài lòng, e ngại bố Trác mẹ Trác đang ở đây nên không dám mắng Trác Lương, đành trừng Nhuế Ngạn: “Cô có thể quản lý được không, có quản lý được hay không hả?”
Nhuế Ngạn: “……”
Bố Trác mẹ Trác thấy Trác Lương không sao bèn chuẩn bị về nhà, hôm nay họ tới là vì muốn xem thử quán bar mới mở của con trai, nào biết lại gặp bất ngờ, không chỉ xem quán bar, còn gặp được Nhuế Ngạn.
Nhưng nghĩ đến trong nhà chỉ còn ông cụ Trác là chưa được gặp Nhuế Ngạn, nếu để ông biết nhất định sẽ không vui, do đó mọi người bàn bạc lại, quyết định giả vờ chưa từng gặp Nhuế Ngạn trước mặt ông cụ.
Lúc gần đi mẹ Trác tháo vòng ngọc trên cổ tay đưa cho Nhuế Ngạn, nói rằng đấy quà gặp mặt lần đầu tiên dựa theo truyền thống gia đình.
Nhuế Ngạn sợ hãi, thoái thác không cần, cô với chú Tiểu Trác còn chưa quyết định rõ ràng, sao có thể nhận quà ra mắt.
Từ chối một lúc, Triệu Khanh Nho theo bố Trác mẹ Trác lên xe không nhịn được nói: “Nếu không cô cho tôi đi?” Vòng tay của mẹ Trác chắc chắn rất giá trị.
Trác Lương nợ tiền anh ấy nhiều năm còn chưa trả, nói là chuyển thành cổ phiếu, công ty chết toi kia chỉ có ba người, tới khi nào anh ấy mới có thể nhìn thấy tiền.
Vừa thốt ra khỏi miệng, mọi người đều sửng sốt.
Mẹ Trác trầm ngâm: “Khanh Nho à, ngại quá, A Lương không thích đàn ông, nhưng cháu cũng đừng buồn, sau này dì nhất định sẽ giới thiệu giúp cháu một cô gái tốt.” Bà vừa nói vừa nhanh chóng đeo vòng vào cổ tay Nhuế Ngạn.
Triệu Khanh Nho khó thở, anh ấy quyết định một hôm nào đó sẽ dẫn bạn gái đến Trác gia đi một vòng.
Bố Trác, mẹ Trác, Trác Khiêm và Triệu Khanh Nho đi hết rồi, Trác Lương nhìn chiếc vòng trên cổ tay Nhuế Ngạn, khóe miệng bất giác cong lên.