Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

Chương 31



Editor: Tuấn Bee

Beta: Jenny Thảo

Tiếp tục ở bệnh viện quan sát 3 ngày, xác nhận cơ thể không có trở ngại gì lớn, Giang Tu Viễn mới cho Tống Âm làm thủ tục xuất viện.

Trên đường về nhà, Tống Âm nghĩ ra một việc, vô cùng tò mò hỏi: “Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở bên chăm sóc em, làm chậm trễ công việc của anh thì sao?”

Giang Tu Viễn đang lái xe, đáp lại: “Không sao, anh đã xin nghỉ phép năm rồi.”

Dừng xe trước cổng của một siêu thị lớn, anh lấy một cái ipad ra đưa cho cô: “Ở đây tự chơi một lát, anh đi mua con cá trích, buổi trưa hầm canh cho em.”

Tống Âm nghe lời gật đầu: “Vâng.”

Giang Tu Viễn tháo dây an toàn ở trước ngực ra, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cô, niềm vui trong mắt anh càng thêm sâu đậm.

Anh nhịn không được bèn véo cái mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, giọng điệu cũng rất nuông chiều: “Ờ, ngoan nhé, chờ chút sẽ mua cho em đồ ăn vặt.”

Tống Âm bị câu nói này làm cho xấu hổ thì thầm một câu: “Em không còn là trẻ con nữa.”

Giang Tu Viễn khẽ cong môi lên, nghiêng mắt nhìn cô: “Sao lại không phải, mãi mãi là người bạn nhỏ của anh, phải chăm sóc thật tốt.”

Tống Âm cúi đầu xuống, mặt dần dần đỏ lên.

Luôn cảm giác hơn một năm không gặp, kỹ năng nói lời âu yếm của người này càng ngày càng tốt.

Cô xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng lưng anh bước đi, đợi đến khi không nhìn thấy nữa mới cúi đầu chơi ipad trong tay, trò chơi là một cái game rất cổ điển.

Chơi chưa qua được 5, 6 ván thì Giang Tu Viễn đã quay lại, trong tay xách một túi nilon trong suốt, bên trong là một con cá trích tươi sống đang giãy đành đạch.

Sau khi anh ngồi lên xe lại lấy ra một túi nhỏ, bên trong là các loại đồ ăn vặt rất ngon: “Mua cho em để ăn trên đường này.”

Tống Âm hơi mấp máy môi, niềm vui trong lòng giống như bong bóng tuôn trào ra ngoài.

Đồ ăn vặt trong túi đều là những thứ cô thích ăn.

Cô lấy ra một thanh socola Bách Thuần vị trà xanh, xé vỏ bao ra.

Thời tiết nắng đẹp, ánh nắng từ ngoài cửa xe chiếu rọi vào trong, chiếu xuống thân người ấm áp và mềm mại, có cảm giác cực kỳ thanh thản dễ chịu.

Chờ đến chỗ giao nhau đèn xanh đèn đỏ, Tống Âm đem thanh socola đã cắn được một nửa ghé sát cạnh môi của Giang Tu Viễn: “Cho anh thử một miếng này.”

Đây là việc mà ngày trước khi yêu nhau cô chưa bao giờ làm.

Nhưng đã biết được anh đối với bản thân dường như không sạch sẽ lắm, thì …. rất mong muốn giống với cặp đôi khác, làm một vài việc cù cù nhây nhây lúc yêu nhau.

Giang Tu Viễn cúi đầu, kề sát tay của cô cắn một miếng.

Tống Âm thu tay lại, đem miếng socola còn lại “chóp chép” nhai nốt.

Lông mày của cô cong lên, nở nụ cười tươi hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ xe.

Giang Tu Viễn thì lại có chút khó hiểu: “Sao thế, sao vui thế?”

“Bí mật, em không nói với anh.” Tống Âm lắc đầu, khuôn mặt biểu lộ vẻ thần bí hóm hỉnh, trong mắt tràn ra vẻ hạnh phúc và hoan hỉ.

Trên thực tế, phần vui vẻ này của cô từ cái ngày được tỏ tình đó đã kéo dài đến tận bây giờ.

Bởi vì biết được người mà bản thân mình thích cũng đang thích mình, kiểu cảm giác đó còn hạnh phúc hơn so với đạt được một giải thưởng lớn.

Đèn đỏ đếm ngược thời gian còn 15 giây.

Giang Tu Viễn ngoảnh đầu nhìn cô: “Em xích lại đây anh nói cho em một bí mật.”

“Gì thế?” Trong mắt của Tống Âm ánh lên chút hoài nghi, chủ động đưa mặt qua.

“Nhắm mắt lại.” Anh nói.

“Dạ.” Tống Âm ngờ nghệch làm theo.

Giang Tu Viễn giương mày lên, cúi đầu, thơm một cái lên đôi môi mềm mại của cô.

Đúng lúc đèn giao thông từ đỏ chuyển xanh, anh giậm chân ga, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục lái xe, chỉ là niềm vui trong ánh mắt càng ngày càng lộ rõ.

Mặt Tống Âm bỗng đỏ lên, nhận ra được bản thân mình vừa bị trêu đùa.

Cô mở mắt ra, mang theo chút rụt rè lườm anh một cái: “Anh không chỉ lừa em, còn trộm hôn em một cái!”

Giang Tu Viễn thần sắc điềm tĩnh, hỏi lại một câu: “Thơm bạn gái của mình thì phạm pháp sao?”

Tống Âm: “……”

Đây rõ ràng là lời mà năm đó cô đã hỏi anh!

Được thôi, không phạm pháp.

Sau này… … còn có thể thơm thật nhiều. Cô không nhịn được đỏ cả mặt.

—-

Sau khi quay về nhà, Giang Tu Viễn đi nấu cơm.

Tống Âm tuy trên vai vẫn dính băng nhưng cũng rất muốn đi vào bếp giúp đỡ anh.

Như vậy bọn họ có thể trò chuyện, còn có thể ở cạnh anh, nhưng Giang Tu Viễn không cho cô động vào bất cứ việc gì.

Anh không cho cô vào bếp, còn mở tivi lên: “Trong nhà bếp dầu mỡ nhiều, không tốt đối với da của em, việc nấu cơm sau này cứ giao cho anh.”

“Vậy cứ để anh nấu cơm mãi cũng không được.” Cô đáp.

“Có gì mà không được, chúng ta phân công rõ ràng, anh phụ trách nấu, em phụ trách ăn.”

Tống Âm đành chấp nhận, vừa nhai miếng khoai tây chiên “rột rột” anh mới đưa cho mình, vừa xem bộ phim trên tivi “Thám tử Conan.”

Vừa xem xong một tập, cũng đúng lúc Giang Tu Viễn nấu cơm xong, bưng toàn bộ thức ăn ra ngoài.

Tống Âm lập tức dùng điều khiển từ xa tắt tivi đi.

Cô đi qua, sau khi nhìn qua một lượt đồ ăn trên bàn, khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó lộ ra vẻ thất vọng: “Ngay cả một món em thích ăn anh cũng không làm.”

Ở trung tâm bàn ăn là một nồi canh cá trích màu trắng sữa đã được nấu chính, những món ăn xung quanh là khoai từ, rau chân vịt, cà rốt và bắp ngô.

Toàn là những đồ ăn rất dinh dưỡng, nhưng Tống Âm hoàn toàn không thích.

Cô thích ăn các món kiểu chua chua ngọt ngọt, ví dụ sườn xào chua ngọt, canh chua cá lóc kiểu như vậy.

Giang Tu Viễn giúp cô kéo ghế đằng sau lưng ra, giải thích bằng giọng ấm áp: “Vết thương trên vai của em vẫn chưa hồi phục, cần ăn những món thanh đạm để dưỡng sức, những món ăn này rất bổ cho cơ thể.”

Tống Âm biết lời của anh nói rất là đúng, nhưng khẩu vị không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được.

Thế là, cô biểu hiện có chút giống như đứa trẻ đang chọn đồ ăn ở trước mặt phụ huynh, trên miệng không nói gì, nhưng đôi đũa trong tay cũng không động đậy, coi như là phản kháng trong yên lặng.

Giang Tu Viễn đã nhìn ra được, múc một muôi cà rốt to vào bát của cô, dỗ dành nói: “Em ngoan ngoãn ăn cơm, tí nữa anh sẽ tặng em một món quà.”

Nghe vậy mắt Tống Âm sáng lên, có chút mong ngóng hỏi: “Quà gì vậy?”

Giang Tu Viễn cười nhẹ, đem một bát canh cá trích sớm đã múc đầy để vào bên tay của cô: “Ăn xong cơm đi, cả canh nữa, mới có quà, nếu không là không cho nữa.”

Tống Âm: “……”

Còn uy hiếp à!

Hơn nữa, cái giọng điệu này, giống hệt với cái cảnh cha mẹ nói với đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời mới mua đồ chơi cho.

Nhưng cô thực sự rất tò mò muốn biết Giang Tu Viễn sẽ tặng mình món quà gì.

Năm đó lúc yêu nhau khi còn học đại học, mỗi khi đến sinh nhật hoặc đến ngày lễ nào đó, anh sẽ đưa cô đi mấy cửa hàng, để cô thích cái gì thì mua cái đó, anh sẽ phụ trách quẹt thẻ, một chút ngạc nhiên mừng rỡ cũng không có.

Bạn cùng phòng năm đó đều ngưỡng mộ cô có một người bạn trai cực kì hào phóng, muốn mua gì thì mua đấy, nhưng điều cô thực sự hy vọng lại là tâm trạng tràn đầy ước vọng của thời khắc chuẩn bị mở quà kia.

Sau này cô nghĩ, đợi đến ngày lễ tình nhân lần sau, bất luận như thế nào cũng phải để anh tự tay lựa chọn quà cho mình.

Nhưng ngày lễ tình nhân năm đó đã không đến, bởi vì vài chuyện hiểu lầm, thế nên bọn họ đã chia tay… …

Bị sự tò mò của bản thân thôi thúc, Tống Âm không thể không ngoan ngoãn làm theo những gì anh sắp xếp.

Uống hết miếng canh cuối cùng trong bát, cô rút một tờ khăn giấy, động tác nhanh chóng lau miệng, trực tiếp chìa tay về phía anh, mắt chớp chớp sáng như ánh sao: “Quà em đâu?”

Giang Tu Viễn cong môi lên: “Đợi tí.”

Anh đứng dậy, tự mình đi đến phòng đọc sách, rất nhanh đã đi ra, trên tay cầm một hộp quà nhỏ tinh tế.

Tống Âm cho rằng bên trong là món đồ nhỏ như là bông tai hay dây chuyền.

Đợi anh mở ra, lại nhìn thấy bên trong là một viên đá ngọc bội trong suốt màu xanh biếc.

Cô không biết về ngọc lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra được chất lượng màu sắc của viên đá này cực tốt, giá trị cũng không rẻ.

Sợ lạnh đến cô, Giang Tu Viễn đem ngọc bội bỏ vào trong tay ủ cho ấm, sau đó mới lấy dây hồng xỏ qua và đeo lên cổ cô.

Tống Âm cúi đầu nhìn ngọc bội trước ngực, có chút khó hiểu hỏi anh: “Sao anh lại tặng cho em một miếng ngọc bội?”

Giang Tu Viễn đáp: “Bùa cầu may trong chùa đấy, giữ bình an.”

Nghe vậy Tống Âm híp mắt cười “hì hì”: “Em nhớ trước đây anh thích nói về khoa học, không mê tín chút nào, từ lúc nào lại bắt đầu tin cái này thế.”

Giang Tu Viễn nhìn cô, đáp lại vẻ trịnh trọng: “Tin tưởng, khiến con người bình an trong lòng.”

Rõ ràng là một cô gái nhỏ tốt như vậy, anh muốn đặt cô trong lòng bàn tay để che chở bảo vệ, nhưng cho tới nay họa lớn họa bé gì đều xảy ra không ngừng.

Hai ngày cô nằm trên giường bệnh không tỉnh đó, anh thực sự muốn đem vận khí và vận mệnh nửa cuộc đời còn lại của mình đưa cho cô một nửa.

Chỉ hi vọng cô từ nay về sau có thể vui vẻ, bình an vô sự, không bị tổn thương nào.

Tống Âm nhận ra được anh hơi có chút căng thẳng, giọng nói cũng mềm xuống, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, em không biết bản thân lần này đã khiến anh lo lắng như vậy.”

“Nhưng em bảo đảm.” Cô giơ hai ngón tay lên lập lời thề son sắt: “Sau này em nhất định sẽ cẩn thận, chú ý an toàn, không để chuyện này xảy ra nữa.”

Đôi mắt của Giang Tu Viễn lại nhuốm lên niềm vui thích, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của cô: “Được, đã nói là phải làm.”

Lúc buổi chiều, trong nhà có một vị khách không mời mà đến.

Tống Âm lúc đó vừa mới ngủ trưa dậy, đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, cùng với Giang Tu Viễn bóc bưởi ăn, chuông cửa đột nhiên vang lên.

“Để em đi mở cho.” Cô xỏ đôi dép lê vào, “lạch bạch” đi qua.

Ngoài cửa, Tống Tĩnh Xu trên người khoác một chiếc áo gió kaki, người đứng thẳng, trên tay xách vài hộp đồ bổ cao cấp.

Nhìn thấy Tống Âm đứng đó bất động, cô ta nở nụ cười trước: “Chị vẫn giữ lời căn dặn của bố, bằng mọi giá phải qua thăm em, em mời chị vào trong ngồi cũng không được sao?”

Lần này, Tống Âm hít một hơi thật sâu, đem những lời kìm nén trong lòng bấy lâu nay nói ra hết: “Em không cần chị đến thăm.”

“Từ nhỏ đến lớn, chị luôn luôn không thích em, căm ghét em, đã như vậy sau này chúng ta ít nên gặp nhau thì hơn, trừ dịp cuối năm hay các ngày lễ, em sẽ không về nhà đâu.”

“Chị…” Cô nhìn Tống Tĩnh Xu rồi nói thẳng: “Sau này chị cũng không cần che đậy, ở trước mặt người ngoài giả bộ kiểu quan hệ tốt với em. Em trước giờ vẫn muốn cải thiện quan hệ với chị, nhưng bây giờ em không thể nữa, bởi vì em cũng rất ghét chị.”

Dường như không nghĩ rằng người em của mình trước nay ngoan ngoãn lại có thể như vậy, Tống Tĩnh Xu choáng váng, hơi có chút bất ngờ, sắc mặt cũng trở nên cực kì cau có.

Giang Tu Viễn nghe vậy liền đi qua.

Nhìn thấy người trước mặt, cặp lông mày lá liễu của Tống Tĩnh Xu nhếch lên vài phần, bất ngờ cười lên, đáy mắt lộ ra vài phần khinh miệt: “Chị vẫn đang nghĩ sao em lại đột nhiên nóng tính vậy, hóa ra là có người chống lưng. Có núi tựa rồi là khác ngay.”

“Chị kỳ thực vẫn khá tò mò.” Cô ta cười, trên mặt lại toàn là thần sắc không tự nguyện, hỏi một cách chua ngoa quá quắt: “Trừ cái khả năng có thể giả bộ dạng đáng thương, em rốt cuộc có chỗ nào tốt mà có thể khiến đàn ông thích em đến vậy?”

Tống Âm định không nói với chị ta những lời vô nghĩa phí thời gian này nữa.

Lúc đưa tay định đóng cửa, tay nắm cửa đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh giữ lại.

Tác giả có lời muốn nói: Giang Tu Viễn nhìn về phía Tống Tĩnh Xu, con ngươi toát lên tia lạnh lùng: “Cô không biết gì sao? Tôi hiện tại nói cho cô biết, bất luận chỗ nào của cô ấy đều tốt hơn cô gấp trăm ngàn lần.”

“Nếu lòng dạ đã nham hiểm thì làn da có đẹp đến đâu cũng có thể trở thành mặt mũi đáng ghét, mà em thì thuộc trường hợp này.”

Anh không cho cô ta một chút thể diện nào: “Cô còn nói năng hành động bừa bãi như này thì đừng trách tôi không nhìn mặt chú Tống nhé.”

“Cái hợp đồng thôn thay đổi trong thành phố A kia, đối với Giang Thị mà nói, công ty muốn hợp tác có rất nhiều, nhà của cô không phải là đối tượng xem xét duy nhất.”

Những lời như này đã tương đồng với sự uy hiếp.

Tống Tĩnh Xu lặng người cắn chặt môi, khuôn mặt cũng tối sầm xuống.

Cô ta hiển nhiên không nghĩ đến anh hoàn toàn không hoài niệm gì tình cảm từ bé cùng nhau lớn lên, cũng hiển nhiên không nghĩ đến anh sẽ vì cô em gái của mình mà làm đến mức này.

“Anh…, các người!” Cô ta giận nghẹn cả cổ họng, cuối cùng không nói được lời nào.

Bởi vì cô ta biết, bố xem trọng cái hợp đồng này như thế nào, cũng biết được cái hợp đồng này đối với công ty gia đình cô ta có bao nhiêu quan trọng.

Ánh mắt căm thù liếc Tống Âm một cái, Tống Tĩnh Xu dậm đùng đùng cái giày cao gót dưới chân, giận dữ quay ngoắt người bỏ đi.

Lần này cửa mới được đóng lại.

Trong phòng khách lại yên tĩnh trở lại, dường như cái đoạn phim không vui mới nãy chưa xảy ra.

Hai người ngồi trên sofa, Giang Tu Viễn tiếp tục bóc bưởi: “Trước đây việc anh đáp ứng với em dường như vẫn chưa làm được.”

Tống Âm vẫn đang chìm đắm trong sự cảm động anh vừa mới bảo vệ mình.

Nghe vậy, cô không phản ứng lại, nghi ngờ hỏi một câu: “Chuyện gì thế?”

Giang Tu Viễn bóc sạch vỏ, sau đó đưa đến trước miệng của cô gái nhỏ.

“Trước đây đã nói với em rồi, gặp lại cô ta sẽ không nói một từ nào, nhưng nhìn thấy cô ta bắt nạt bảo bối của lòng anh như thế kia, anh không chịu được phải nói đúng sai với cô ta.”

“Bạn gái của anh tốt như thế này, dựa vào cái gì phải chịu sự oan ức từ cô ta.”

Tống Âm ăn bưởi ngọt, trong lòng trào lên một dòng nước ấm, lông mi đột nhiên có chút ướt.

Vừa nãy bị Tống Tĩnh Xu dùng lời lẽ khó nghe thóa mạ, cô có chút không vui nhưng tâm trạng cũng không có biến động gì đặc biệt lớn.

Nhưng bây giờ, nghe thấy anh dùng ngữ điệu ấm áp nói cô là “Bảo bối trong lòng anh”, còn rất nhẫn nại trò chuyện với cô, cảm xúc luôn kìm nén có chút không nhịn được.

Cô chủ động xích lại gần, dang tay ôm anh, mặt áp sát vào vai anh: “Giang Tu Viễn, anh thật tốt với em.”

“Bạn gái của anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?” Giang Tu Viễn dùng ngữ khí đương nhiên nó phải như vậy nói với cô.

Anh cũng ôm cô vào lòng, cười nhẹ một tiếng, nói: “Nhưng, kỳ thực Tống Tĩnh Xu cũng có một câu nói không sai.”

Tống Âm ngẩng đầu lên, không hiểu gì hết hỏi: “Câu nào vậy?”

Giang Tu Viễn nhẹ nhàng quẹt đầu mũi nhỏ của cô: “Từ nay về sau, em xác thực là có người chống lưng rồi, anh chính là ngọn núi cho em tựa vào, vì thế…”

“Có ai bắt nạt em, khiến em không vui, em đều phải nói cho anh biết, để anh tức giận thay em báo thù.” Anh nói những lời trẻ con nhưng thần sắc lại vô cùng nghiêm túc.

Tống Âm chớp chớp đôi mắt ẩm ướt, nở nụ cười: “Vâng ạ.”

Vì nhiều nguyên nhân, cô và người nhà luôn không thân, hầu như không cách nào cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình.

Nhưng lần này, cô tự mình đã cảm nhận được, cảm giác có người làm chỗ dựa cho, được người ta đặt trong lòng bàn tay thương yêu.

Thật tốt.