Để phối hợp với bộ đồ mà Chu Sanh Sanh tặng, trước khi mặc thử Tống Âm còn đặc biệt lấy một cái dây buộc tóc cột cao lên kiểu tóc đuôi ngựa.
Chính vào lúc này, đột nhiên Giang Tu Viễn đẩy cửa bước vào, tâm trạng có chút hoảng hốt.
Ngỡ như bản thân mình vừa bước vào cánh cửa thời gian, quay lại thời khắc nào đó của thời cấp 3.
Thiếu nữ ở trước mắt đang mặc bộ váy thủy thủ màu xanh trắng, tóc cột thành kiểu đuôi ngựa rất hiếm thấy. Trên mặt không một chút phấn son, mặt nhỏ nhắn để mộc vẫn cứ là xinh nhất, làn da căng mịn, đôi mắt sáng trong, nhìn không khác gì thời cấp 3.
Nhưng nếu nhìn kĩ, thực sự vẫn có chút khác biệt.
Đã đầy đặn hơn, bộ quần áo giản đơn bó sát hoàn hảo những đường cong trên người của cô gái nhỏ, vừa tinh tế vừa ẩn vừa hiện.
Tống Âm không biết anh có nghe thấy tin nhắn âm thanh của Chu Sanh Sanh hay không, có chút lúng túng ráng sức che những chỗ lộ ra do bộ váy áo ngắn quá mức này.
“Hình như hơi ngắn rồi, không phù hợp với em, anh đi ra ngoài lại đi, để em đi đổi bộ khác.”
Giang Tu Viễn đem cái tô sứ để sang một bên, không những không rời đi, mà còn tiến gần cô hơn: “Sắp vào đoàn để quay rồi, em chuẩn bị xong hết chưa.”
Nhắc đến điều này, Tống Âm có chút ngại ngùng đáp lại: “Chẳng phải là gần đây em đã xem bộ phim đó rồi sao, bây giờ cũng coi như đã tích lũy được chút kinh nghiệm.”
Giang Tu Viễn rất trịnh trọng đáp lại: “Lý thuyết và thực tế hoàn toàn khác xa nhau, cũng giống như trước đây em học lái xe đạp, xem lý thuyết một trăm lần, cũng không tự mình lái được, không vấp ngã 2 lần thì sao có thể nắm chắc được?”
Sự phân tích mạch lạc khiến Tống Âm cảm thấy rất đúng.
Cô suy nghĩ rất lâu, rơi vào tình thế khó xử: “Vậy, vậy phải làm sao đây?”
Mắt nhìn thấy âm mưu thực hiện được một nửa, Giang Tu Viễn ôm cô gái nhỏ có lông mày đang nhăn nhẹ vào lòng.
Anh khẽ mím môi, niềm vui trong đáy mắt như muốn tràn ra ngoài: “Anh sẽ cung cấp cho em kinh nghiệm thực tế, thấy thế nào?”
Tống Âm mất 3 giây để phản ứng cái nội hàm sâu sắc trong lời nói của anh, mặt đỏ lên, trong lòng không khống chế được có chút lo lắng, tay ở phía dưới không ý thức được đang bấu chặt vào ống tay áo của anh, tạo thành vài nếp nhăn.
Có vài chuyện tuy biết rằng sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ xảy ra, mặc dù cũng có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng thực sự đến ngày đó vẫn cảm thấy căng thẳng và sợ.
Hơn nữa…. bây giờ mới 2 giờ chiều, ánh sáng mặt trời bên ngoài rực rỡ chiếu rọi qua khung cửa sổ sát sàn tạo thành những đốm sáng loang lổ trên nền đá hoa cương, trong phòng mọi thứ đều rõ nét.
“Đang là ban ngày, đâu có ai làm cái chuyện này vào ban ngày chứ?”
Cô nhỏ giọng hỏi, trong đôi mắt trong sáng tràn đầy sự bối rối, trông giống như con nai vàng đi lạc vào tay bác thợ săn.
Giang Tu Viễn bế cô đi đến trước cửa sổ, kéo rèm cửa màu kem lại, ánh sáng trong phòng lập tức tối mờ lại.
“Vậy là ban ngày và ban đêm có gì khác nhau đâu.”
Anh cúi người xuống, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai của cô: “Âm Âm, em không thể tàn nhẫn như thế này được.”
Tống Âm bị lời trách móc này làm cho mông lung hỏi: “Em làm gì mà tàn nhẫn?”
“Cứ để anh nhìn thấy thịt, nhưng lại không cho anh ăn, điều này lẽ nào không tàn nhẫn sao?” Trong giọng trầm trầm của người đàn ông vẫn chứa đựng chút oán trách.
Tống Âm: “…”
Trong mắt của anh, lẽ nào mình là một miếng thịt sao?!
Trong khoảng thời gian trêu chọc ngắn ngủi, cô đã bị bế lên trên giường, hai người vẫn giữ tư thế một người nằm trên một người nằm dưới.
Tống Âm nhìn anh, dưới ánh sáng lờ mờ, dung mạo người đàn ông nhìn không rõ nét.
Cô nói nhỏ, nghe có vẻ đáng thương lắm rồi: “Giang Tu Viễn, em sợ…”
Giang Tu Viễn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cô, giống như đang giỗ dành một đứa trẻ, giọng điệu vừa ấm áp vừa nhẫn nại: “Âm Âm ngoan đừng sợ, anh nhất định sẽ nhẹ nhàng, rất cẩn thận, không làm đau em.”
Anh cúi đầu chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.
Cô gái nhỏ mà bản thân yêu thương đang nằm trên chiếc giường màu hồng nhạt.
Màu sắc bộ quần áo đồng phục cấp 3 và bộ quần áo thủy thủ đang mặc trên người giống nhau y đúc, dường như những cảnh tượng trong mơ vào thời niên thiếu bây giờ sắp trở thành hiện thực rồi.
Âm thanh giọng nói của anh đều rất nhẹ, sợ rằng làm tan vỡ giấc mộng đẹp này.
“Ừ, anh đảm bảo.” Anh vừa nói vừa cúi đầu hôn xuống dưới, hơi thở của hai người dần hòa quyện vào nhau, thật khó tách rời.
Tối qua xem bộ phim kia rồi, nhưng đến thời khắc này, Tống Âm phát hiện điều đó thật là vô ích. Bởi vì bản thân thể hiện vẫn giống như một khúc gỗ, hoàn toàn không biết phải làm gì, tất cả đều do sự dẫn dắt chủ yếu của người đàn ông trên người mình.
Nói “Nhất định sẽ nhẹ nhàng, sẽ cẩn thận” là lừa dối, đến lúc hưng phấn lên, eo của cô bị người đàn ông siết chặt, giống như sắp gãy ra.
Nói “Không làm đau em” cũng là dối trá, cô đau gần chết, khóc đến nức nở, nước mắt đầm đìa chỉ muốn chạy trốn, nhưng lại không thoát ra được.
Những cơn đau khó có thể chịu đựng được trên thân thể thêm việc hối hận vì bị lừa dối về sau khiến cô gái nhỏ buông thả mọi thứ.
Cô vừa khóc vừa kêu gào: “Em, em không muốn nữa đâu huhuhu, anh thả em ra, em muốn nghỉ ngơi 20 phút.”
Giang Tu Viễn cũng không còn cách nào.
Anh cực kì không muốn nhìn cô gái nhỏ của anh khóc, hốc mắt và mũi đều khóc đến đỏ hồng lên, giống hệt một chú thỏ con đang bị ốm, nhìn thấy cũng khiến người ta xót ruột theo.
Nhưng đã đến lúc này rồi, vẫn còn có thể nghỉ ngơi giữa hiệp sao?
Dừng lại một phút cũng không chịu được, đâu ra có thể chờ đến 20 phút đây?
Anh quyết định đã đâm lao thì phải theo lao, việc này càng trì hoãn càng khó thực hiện, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thế là, người đàn ông dùng tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng nói nhỏ nhẹ: “Được, chúng ta nghỉ ngơi một lát, Âm Âm đừng sợ.”
“Em yên tâm, chút nữa là không đau nữa rồi, điều chỉnh hơi thở của bản thân một chút, em muốn uống nước không?”
Nghe được những lời an ủi của anh, Tống Âm hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể đang căng cứng như dây đàn.
Cô thực sự có hơi khát, mở miệng ra, đang định nói “Cần”, đột nhiên trợn mắt lên, đau không cầm được nước mắt, lại một cơn bão tố xuất hiện.
Anh vậy mà cứ như này, cứ như này tiếp tục…cho vào?!!!!!
Không còn chút nể nang gì, một chút cũng không tiếc thương cô!!!
Giữa đôi mắt đẫm lệ, Tống Âm nghĩ đến bài văn hồi còn học cấp 3, Tường Lâm tẩu(*) có nhắc đến: “Tôi thật ngốc, thật ngốc.”
(*) Tưởng Lâm tẩu: Nhân vật chính trong tiểu thuyết Chúc Phúc của tác giả Lỗ Tấn.
Cô bây giờ cũng trở thành người ngốc số một thế giới, vậy mà có thể tin lời của đàn ông, còn là lời nói trên giường.
Nếu có thể quay ngược thời gian, lúc cô thay quần áo, nhất định phải khóa chặt cửa lại!!!
Trong lòng cô tức đến phát nghẹn, nghẹn ngào cắn chặt môi, đang cố nhẫn nhục một từ cũng không nói ra, dùng sự im lặng của bản thân để thể hiện sự phản kháng không lời.
Vậy mà, vẫn không có tác dụng.
Sau khi kết thúc lần thứ nhất, người đàn ông luôn bị kìm nén giờ đã được giải phóng, liền bắt đầu hân hoan vui vẻ. Trêu đùa cô các kiểu, buộc cô gái nhỏ phải không ngừng chửi anh là “Tên xấu xa khốn kiếp”, anh nghe thấy thế thì trong lòng vui khôn xiết.
Rèm cửa đang đóng, nhìn không rõ được bên ngoài, nhưng có thể đoán được mặt trời nhất định đã xuống núi.
Về sau Tống Âm kì thực chống đỡ không nỗi, vừa mệt vừa đói, giống như tham gia một cuộc chạy marathon, hai chân đều mỏi nhừ hết.
Cô chỉ có thể dùng giọng thều thào để van nài: “Giang Tu Viễn, không nỗi nữa, em, em thực sự chịu không nổi nữa rồi.”
Mới lần thứ hai, Giang Tu Viễn tỏ ra vẫn chưa đủ.
Nhưng vẫn xem xét tình trạng cơ thể của cô gái nhỏ, thế rồi anh vén những sợi tóc đã ướt đẫm mồ hôi và lau nước mắt ở trên mặt của cô: “Âm Âm, xin em một việc.”
Tống Âm khàn cả giọng đáp lại: “Xin, xin cái gì?”
Tóc cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi, trong hốc mắt còn lưu lại nước mắt lấp lánh trong suốt, bộ dạng lúc đó thật đáng thương làm sao.
Giang Tu Viễn được voi đòi tiên nói: “Gọi một tiếng chồng, hôm nay coi như xong.”
Cô gái nhỏ bị giày vò đến thê thảm lúc này đã không còn dè dặt hay ngại ngùng nữa, cất lên một tiếng nhỏ: “Chồng?”
Người đàn ông đã đạt được tâm nguyện hạnh phúc vô tận, cuối cùng có thể bắt nạt lại cô một chút, ôm cô gái nhỏ đang mệt rã rời vào nhà vệ sinh.