Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Chương 27: Tế 1



Năm xuân Đinh Dậu, mùng bảy tháng năm

Vết thương của ta đã gần khỏi rồi, vì vậy lúc này ta lại bắt đầu không ngồi yên được nữa. Nếu ta không biết rõ những chuyện này, có lẽ ta sẽ không quan tâm – nhưng bây giờ nếu ta đã bị cuốn vào rồi thì nhất định ta phải biết rõ chân tướng.

Khi đó ta từng nhìn thấy loại bí thuật này trong "Man hoang ký sự", nhưng nó chỉ nói sơ lược trong phần chú thích, cả quyển sách giới thiệu về văn hóa bộ tộc phương Bắc, cho nên đây chỉ là một bộ phận nhỏ, cũng không nói cặn kẽ tỉ mỉ.

Cho nên ta cần trở lại kinh thành một chuyến, vào tàng thư các một lần nữa.

Vài ngày nay, người kia ở trong Thanh trạch cùng với ta, ta ở phòng phía đông, hắn ở phòng phía tây. Có lẽ bởi vì có hắn nên vài ngày nay, huynh đệ của hắn cũng không tới tìm ta gây chuyện.

Hắn thấy ta đóng gói hành lý thì tưởng ta định rời bỏ Thanh trạch, ta cho hắn biết, ta chỉ tạm trở lại kinh thành một chuyến, mấy ngày nữa sẽ quay lại.

Hắn lại không ngừng lắc đầu, ta hỏi hắn: "Ngươi nói là, bảo ta rời đi luôn không trở lại nữa hả?"

Hắn gật đầu lia lịa.

Nhưng ta không thể đáp ứng hắn. Ta biết rõ tính tình của mình, nếu ta bỏ đi như vậy, bí mật Thanh trạch sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của ta. Ta phải tự tay vạch trần bí mật này.

Đương nhiên, ta cũng không nói thẳng, ta chỉ gật đầu một cái, thể hiện rằng ta hiểu ý của hắn.

Trước khi đi, ta hỏi hắn, người kia là ca ca hay đệ đệ của hắn. Ta nói nếu là ca ca thì gật đầu, là đệ đệ thì lắc đầu.

Hắn lắc đầu. Người kia là đệ đệ hắn, cho nên hắn lớn tuổi hơn một ít.

Ta lại hỏi hắn tên là gì. Hắn chỉ vào những cái cây gần đó. Có lẽ, trong tên của hắn có một chữ "Thụ".

Ta nói, vậy về sau ta sẽ gọi ngươi là A Thụ nhé. Hắn gật đầu. Hình như hắn rất thích ta gọi hắn như vậy.

Rời khỏi Thanh trạch, ta đến tàng thư các ở kinh thành, tìm được quyển sách kia. Ta nhìn phần chú thích phía dưới trang ghi lại về bí thuật. Trong quyển sách này, tin tức có liên quan đến bí thuật được lấy từ nguồn sách khác: Ghi chép về cấm thuật Nam Bắc.

Ta phải tìm được quyển sách này. Bên trong có lẽ sẽ có rất nhiều tin tức.

...

Hạ Doanh nhìn đến đây thì giở ra trang có liên quan đến kỹ thuật trao đổi âm dương trong sách "Man hoang ký sự". Quả nhiên, phần chú thích ở cuối trang đúng là nhắc đến "Ghi chép về cấm thuật Nam Bắc", hoàn toàn phù hợp với Nhật ký của Khuynh Thành.

Nàng lập tức lại tới tàng thư các hỏi về quyển sách này, người ở đó thấy nàng lại tới thì cười tủm tỉm hỏi: "Thích đọc sách như thế à."

Hạ Doanh không nói thêm gì, nhưng khi nàng bảo là muốn mượn sách "Ghi chép về cấm thuật Nam Bắc" thì người kia nhíu mày.

"Quyển sách này hiện tại đã bị cấm." Người kia có chút bất đắc dĩ: "Hạ tiểu thư, thật không thể tưởng được là ngài sẽ có hứng thú với loại sách này."

Đa số cô nương tới tàng thư các đọc sách đều là liên quan đến nữ công gia chánh hoặc là thi từ ca phú, khác với họ, thiên kim Hạ gia thật có cá tính, lại muốn xem loại sách có liên quan cấm thuật này.

"Có thể dàn xếp chút không, giúp ta tìm quyển sách này?"

"Điều này..." Người kia có chút khó xử, bởi thì sách cấm không được mở ra cho bất cứ người nào, đây là quy định của triều đình. Nếu như hắn tự tiện làm chủ mở cửa cho Hạ Doanh mà bị phát hiện thì chỉ sợ phải mất chén cơm.

"Không có thì thôi." Hạ Doanh cũng không nhiều lời với hắn, chỉ nói với ý tứ sâu sa: "Xem ra ngươi không muốn nể mặt ta, ta chỉ có thể về bảo đại ca tới nói chuyện với ngươi vậy."

"Không không không, ta đi tìm ngay đây."

...

Khi Hạ Ý đi lên đã là một canh giờ sau.

Sở Dương tiến lên hỏi: "Đại thiếu gia, ngài gặp người kia chưa?"

"Chưa." Hạ Ý chỉnh sửa lại quần áo: "Ta đã nhìn thoáng qua phòng rối đó, chỗ đó có lẽ còn có một đường đi khác – không phải là đường trở lại Thanh trạch."

Hạ Liên có chút khẩn trương: "Chúng ta vẫn chưa tìm được tin tức gì của Khuynh Thành. Quan sai mất tích đã tìm được, nhưng Khuynh Thành... có phải nàng ta đã bị sát hại rồi không?"

Hạ Ý suy tư một lát, đột nhiên quay đầu hỏi Sở Dương: "Trước ta bảo ngươi tra chuyện có liên quan đến bảo tàng, đã tra được gì rồi?"

Bảo tàng của Khuynh Thành.

Có người nói, trong tay Khuynh Thành nắm giữ manh mối quan trọng về bảo tàng võ lâm.

Sở Dương bẩm báo chi tiết: "Bảo tàng này được lưu tại từ tiền triều, nhưng không phải hoàng thất tiền triều, cũng không phải là võ lâm mà là một bộ tộc được gọi là Hách Ba ở phương Bắc tiền triều. Nghe nói, bộ tộc này sụp đổ trong một dêm, mà bảo tàng chính là di vật của bộ tộc này."

"Tại sao trong tay Khuynh Thành sẽ có manh mối bảo tàng?"

"Điều này..." mặt Sở Dương lộ ra vẻ xấu hổ: "Thuộc hạ bất lực, không tra được."

"Được rồi."

Hạ Ý không nói thêm gì nữa, phất tay ra hiệu ám vệ đi xuống, một mình ngồi trên ghế đá.

"Kẻ sau màn..." Hạ Ý nheo mắt lại: "Ta có lẽ đã đoán được... Vì sao kẻ đó lại cần ta."

"Bởi vì hắn chẳng những biết vị trí bảo tàng, hắn còn nhất định phải tìm được bảo tàng." Hạ Liên nói tiếp: "Hắn cần thế lực của đại ca. Mà từ mặt này có thể giải thích rõ... Có lẽ, cũng không dễ để đến được chỗ bảo tàng."

"Không sai."

...

"Ta có ấn tượng với quyển sách này." Người kia tìm kiếm "Ghi chép về cấm thuật Nam Bắc" trong đống sách, vừa nói với Hạ Doanh: "Ta nhớ trước đây không lâu cũng có người tìm sách này. Khi đó hình như quyển sách này còn chưa bị cấm. Ta có ấn tượng với nó là vì khi đó, một là bởi người mượn quyển sách này cũng là một cô nương, hai là vì nàng ta còn ghi lại rất nhiều chú thích ở trên quyển sách này."

"Chú thích?" Hạ Doanh không khỏi nghĩ, liệu có phải là Khuynh Thành đã ghi lại chú thích không?

"Ừm. Ta tìm xem, phải ở đây chứ..." Người kia tìm trong đống sách chồng chất rất cao, cuối cùng rút ra được quyển sách này ở dưới cùng: "Tìm được."

"Cho ta xem chút!" Hạ Doanh kích động khôn nguôi, nàng không thể chờ được mà mở ra luôn, nhìn lướt qua chỗ chú thích trong trang sách, không nhìn kỹ nội dung nhưng xem chữ viết này thì giống hệt với chữ viết trong nhật ký của Khuynh Thành.

Đúng, đây đúng là chú thích mà Khuynh Thành đã viết!

"Cảm ơn ngài!" Hạ Doanh ngạc nhiên mừng rỡ vạn phần, mang quyển sách chứa tin tức cực quan trọng này về Hạ phủ.

Sau khi trở về nàng cũng không vội vã mở ra xem mà vẫn tiếp tục nhìn nhật ký của Khuynh Thành. Quyển sách rất dày, lượng tin tức cũng rất lớn nên nàng định dựa vào nhật ký của Khuynh Thành để tìm đọc.

...

Năm xuân Đinh Dậu, mười một tháng năm.

Ta mang "Ghi chép về Cấm thuật Nam Bắc " trở lại thanh trạch. A Thụ vẫn ở nơi này, hắn thấy ta trở về thì vô cùng kinh ngạc, bởi hắn tưởng rằng ta đã nghe lọt được lời hắn mà rời khỏi nơi này rồi.

Nhưng ta không.

Ta hỏi hắn, thật ra, trong phòng rối còn có một mật đạo khác phải không.

Hắn do dự một chút rồi gật đầu.

A Thụ sẽ không nói dối.

Ta bảo hắn mang ta đến, hắn không chịu. Ta nói, vậy ta tự mình đi.

Hắn cản ta lại, xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ trên giấy: "Nguy hiểm."

Hình như hắn không giỏi viết chữ, hai chữ này không nhiều nét mà hắn vẫn viết sai, nhưng ta vẫn có thể nhận ra được.

Ta lắc đầu. Ta từng nói, nếu không biết có chuyện này thì ta sẽ không quản, nhưng bây giờ ta đã biết – mà đã biết thì ta không thể buông xuống được – cho đến khi ta biết rõ chân tướng mới thôi.

Huống chi, lẽ nào ta bỏ đi là có thể trốn tránh sao? Ta thấy chưa chắc.

Có lẽ, từ thời khắc ta bước chân vào thanh trạch này, ta đã không có khả năng đứng ngoài rìa rồi.

...

Chạng vạng, gió có chút lạnh. Hôm nay ánh chiều tà vô cùng đẹp, đám mây màu đỏ được khảm một tầng viền vàng nhu hòa.

Hạ Ý vẫn ngồi trên ghế đá, Hạ Liên ngồi xuống cạnh hắn.

"Đại ca, huynh định đợi sao?" Hạ Liên hỏi hắn: "Đợi người kia chủ động tới tìm huynh?"

"Không." Hạ Ý nhàn nhạt nói: "Hắn sẽ không tới tìm ta, hắn đang đợi ta tìm hắn."

"Vậy huynh định... lúc nào thì đi?"

"Hiện tại."

Hạ Liên có chút dở khóc dở cười, lời này nghe quá tùy ý, hình như là vì nàng vừa vặn hỏi nên hắn mới chịu động thân vậy.

"Muội muốn xuống hả?"

Hạ Liên lắc đầu: "Muội ở lại."

Đáp án hình như có chút ngoài dự đoán, hắn hỏi: "Chẳng lẽ muội không muốn tự mình phát hiện chân tướng?"

"Muốn. Nhưng mà..." Hạ Liên bất đắc dĩ cười cười: "Hiện tại, ngay cả đại ca cũng đã bị liên lụy rồi, chuyện này còn phức tạp hơn so với muội tưởng tượng. Muội không muốn trở thành vật cản của huynh."

Không phải là nàng sợ hãi, thật ra nàng rất muốn theo hắn cùng đi.

"Vậy đi theo ta."

Ôi chao?

Hạ Liên nghi ngờ liệu có phải mình đã nghe lầm không: "Muội có thể đi theo sao?"

"Ừm." Giọng Hạ Ý có chút trong trẻo lạnh lùng, đột nhiên hỏi: "Muội cảm thấy ta không có năng lực bảo vệ muội hả?"

"Không không không, muội không có ý đó đâu." Hạ Liên không nghĩ tới hắn sẽ nghĩ vậy, nàng giải thích: "Chẳng qua muội thấy, nhỡ huynh và hắn không thỏa thuận được, hắn lại dùng muội để uy hiếp huynh, giống như người Mã gia..."

Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại.

Bởi nàng đột nhiên nghĩ tới, sao nàng có thể tự tin cho rằng Hạ Ý sẽ vì nàng mà chịu người uy hiếp? Ban đầu ở Mã gia, hắn rất kiên định chọn không cứu nàng. Cho nên lần này, nếu người kia dùng nàng uy hiếp hắn thì thật ra cũng như vậy, mình cũng chỉ là vật hi sinh mà thôi, sao hắn có thể vì mình mà thỏa hiệp chứ?

Nàng không biết rõ tại sao, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng nàng dần đắm chìm trong cảm giác an toàn mà hắn mang lại, dần dần có chút ỷ lại vào hắn, thậm chí khi hắn nói với nàng "Không cần sợ, ta vẫn sẽ luôn ở sau muội", đáy lòng nàng còn dâng lên tâm tư khó nói thành lời.

Những thứ này đều là ảo giác mà hắn tạo ra thôi.

Nàng đột nhiên trầm mặc.

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, mắt nàng khép hờ, hắn chỉ có thể mơ hồ trông thấy bóng lông mi rủ xuống của nàng.

Sau một lát trầm mặc, hắn đột nhiên hỏi: "Muội cảm thấy, ta sẽ không cứu muội phải không?"

Tươi cười của Hạ Liên có chút tái nhợt: "Muội không oán huynh, muội sẽ hiểu."

Nàng trả lời hắn rất uyển chuyển.

Hắn lại nghiêng đầu, hình như nhìn vào ánh chiều tà trước mắt, lại như chỉ đang ngóng nhìn hư không.

Hắn không nói một câu nào nữa.

Đây là sự im lặng trong dự đoán. Nàng biết rõ dù có phải hay không thì hắn cũng sẽ không biện giải cho mình. Giống như lần trước, Hạ Văn bởi vì chuyện của Ngu Chiêu mà hiểu lầm hắn, thậm chí chiến tranh lạnh với hắn, nhưng nàng cũng chưa từng nghe thấy hắn giải thích dù chỉ là nửa câu.

"Đại ca."

Đột nhiên, Hạ Liên lại mở miệng.

"Hả?"

Hạ Liên cụp mắt xuống, tiếng nói rất nhỏ, cơ hồ không nghe thấy được: "Muội... có thể hỏi huynh một vấn đề không?"