Khương Dao nghe vậy, liên tục ho khan vài tiếng, bị nghẹn làm cho mặt đỏ rần. Cố Mục Niên sốt ruột vỗ vỗ lưng cô, "Không có việc gì chứ? Ăn chậm một chút..."
Tuyết Mạt cũng hiểu sự ngại ngùng của Khương Dao: "Là mẹ dọa đến Dao Dao rồi."
Khương Dao chậm lại, lắc đầu: "Không, con chỉ là có chút..." Đột nhiên nói đến đính hôn, trong lúc nhất thời cô không có chuẩn bị tâm lý kịp
Khương Ngụy mở miệng: "Thật ra chuyện đính hôn này hai nhà chúng ta đã sớm thương lượng rồi. Gần đây những lời đồn trên mạng kia chúng ta cũng có nghe nói qua, những người đó đều nói khó nghe như vậy, để dứt khoát chuyện này không bằng sớm đính hôn là xong, đỡ phải người khác lại nói huyên thuyên." Ông làm cha, nhìn thấy trên mạng họ nói Khương Dao như vậy, khó tránh khỏi đau lòng, cũng không muốn để con gái phải chịu ủy khuất.
Cố Mục Niên nhìn Khương Dao, thần sắc nhỏ liễm, nói: "Chú Khương, vẫn là xem ý kiến của Dao Dao trước. Còn con thì không có vấn đề gì."
Gia trưởng hai bên đều vui vẻ ra mặt, bắt đầu thương lượng chuyện đính hôn.
Sau bữa cơm, Khương Dao và Giang Hú cùng nhau thu dọn đến phòng bếp, còn việc rửa dọn để cho người giúp việc làm. Cô ra ngoài nhìn thấy Cố Mục Niên không có ở phòng khách, không biết anh đan chỗ nào rồi.
Tuyết Mạt chú ý tới anh mắt của Khương Dao, liền nói: "Dao Dao đang tìm Mục Niên sao? Dì vừa nhìn nó đi ra hoa viên đằng sau rồi."
"Vâng; con đi tìm anh ấy."
Cô đi đến hoa viên phía sao, quả thực nhìn thấy anh đứng một mình, không biết đang suy tư điều gì.
Hình như có chút nặng nề, bộ dáng như mang nhiều tâm sự.
Cô nhỏ nhẹ đi qua, đứng ở sau lưng anh vỗ một cái, giọng điệu nghịch ngợm: "A, Cố Mục Niên, anh ở đây làm chi vậy..."
Anh liễm mi thản nhiên cong môi, nắm lấy tay cô, "Không có gì, nghĩ chút chuyện."
Cô im lặng quan sát sắc mặt của anh, sau một lúc lâu châm chước mở miệng: "Mục Niên, có hay tâm tình anh không tốt hay không?"
"... Vì cái gì mà nói như vậy."
Khương Dao thấy anh không phủ nhận, liền biết mình nói đúng. Trong đầu cô suy nghĩ, vừa rồi phát sinh chuyện gì làm cho anh như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, chẳng lẽ là chuyện đính hôn kia.
Chẳng lẽ là anh... Không nguyện ý đính hôn sao? Vẫn là không nghĩ sớm như vậy?
Tâm tư cô đảo quanh, cuối cùng vẫn lấy dũng khí hỏi anh: "Là vì chuyện đính hôn sự sao?"
Anh không trả lời.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, thanh âm có chút mơ hồ: "Là vì... Anh không muốn đính hôn với em sao?" Cô nói xong lời này, trong lòng tự nhiên lại bắt đầu khổ sở.
Anh nghe ra giọng điệu khổ sở của cô, ngưng một chút, nghiêng người ôm chặt hai vai của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Đứa ngốc, tại sao em lại cho là như thế?"
"Vừa rồi ở trên bàn cơm, anh cũng không có biểu hiện vui vẻ. Em nghĩ đến anh là vì ba em lên tiếng, cho nên anh mới miễn cưỡng đáp ứng ."
Anh thở dài một hơi, "Cưới em mà anh lại miễn cưỡng đáp ứng sao? Đây là chuyên nằm mơ anh cũng muốn. Dao Dao ngốc này tại sao lại nghĩ anh không muốn cùng em đính hôn?"
Cô ngẩn ngơ, "Vậy vì chuyện gì mà anh không vui?"
Anh giải thích: "Vừa rồi ở trên bàn cơm đề cập tới chuyện này, biểu hiện của em không phải rất nguyện ý. Là anh cảm thấy em không nghĩ tới chuyện đính hôn, anh mới không vui ."
Cô sốt ruột, hoảng sợ mà giải thích: "Không phải, là em còn chưa có chuẩn bị, em không phải là không nguyện ý..." Nói đến nửa câu sau, anh lập tức nở nụ cười, cô bị ý cười trên mặt anh làm đỏ mặt.
"Được, đó là anh suy nghĩ nhiều." Anh rốt cuộc cũng yên lòng.
Cô ôm lấy hông của anh, tựa vào lồng ngực anh mà nói: "Em luôn cho rằng em thích anh thích anh thế nào cũng không đủ, nhưng là Mục Niên, em thật sự so với trong tưởng tượng của em còn thích anh nhiều hơn nữa. Em đã lớn như vậy mà chưa từng thích ai cả, chỉ có anh mới đem lại cho em cảm giác rất đặc biệt khác, hoàn toàn với những người ngoài kia. Em cũng rất muốn cùng anh đi đến cuối đời."
Cô là đối với chuyện tình cảm có chút ngu ngốc, nhưng mà cho tới bây giờ chỉ có anh mới làm cho cô rung động.
Anh ôm cô, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, "Dao Dao, chúng ta sẽ cũng nhau đi đến cuối đời."
"Vâng ."
"Về chuyện đính hôn, có lẽ sẽ tới mùa xuân. Anh muốn xử lý tốt chuyện ăn cắp bảo thảo và lời đồn đại trên mạng đã."
"Tình huống bây giờ thế nào rồi?"
"Chứng cớ đã sắp chuẩn bị xong."
——
Sau khi chấm dứt kì nghỉ tết, mỗi người lại trở về lại với công việc.
Lúc Khương Dao đi làm, mang theo chút đặc sản ở nhà cho Dương Nhược. Bỏ hết chuyện buồn năm cũ đón năm mới, bây giờ mọi người trở nên hòa khí hơn rất nhiều, chuyện Khương Dao và Cố Mục Niên mọi người cũng dần dần quen.
Buổi sáng, Khương Dao thấy Vu Thần cũng tới rồi, đi tới tổng tài văn phòng, chẳng được bao lâu, cô cũng bị Cố Mục Niên gọi vào.
Cô gõ cửa đi vào, Vu Thần nhìn đến nàng, vui vẻ đứng lên, "Tẩu tử năm mới vui vẻ"
"Năm mới vui vẻ ~ "
Vu Thần cười hì hì nói: "Tẩu tử càng ngày càng đẹp a."
Cố Mục Niên cho anh ấy một cái liếc mắt, gọi Khương Dao lại đây, cho cô xem phần gì đó. Vu Thần cũng thu lại những nói đùa tâm tư, nghiêm túc.
"Đây chính là chứng cứ về việc Đái Linh tiết lộ ý tưởng cho Bội Cẩm, còn có một chuyện, người phát ngôn bừa bãi trên Weibo đó, điều tra ra cũng có liên quan tới Đái Linh."
Vu Thần sở tìm được chứng cớ, trước khi Đái Linh từ chức có cùng Y Lâm năm lần bảy lượt gặp mặt nhau, còn có một nội ứng ở Bội Cẩm, nội ứng nói Đái Linh sau khi đến Bội Cẩm, đột nhiên Bội Cẩm thay đổi sản phẩm thiết kế Giáng Sinh đã chuẩn bị trước rồi chọn dùng ý tưởng thiết kế của Khương Dao. Sau đó điều tra IP của người trên weibo là ở chung cư của Đái Linh.
Khương Dao xem xong, tức giận đến cả người phát run, "Hóa ra lại là cô ta. Tại sao cô ta có thể làm như vậy!"
Vu Thần an ủi cô: "Chúng ta đã nắm được rất nhiều chứng cứ, đã có thể khởi tố Đái Linh."
Cố Mục Niên lắc đầu, "Nhưng mà như vậy làm sao có thể đem Bội Cẩm dụ dỗ đây? Chung quy là bên trong này không có chứng cớ mấu chốt chứng minh là Đái Linh nhận chỉ thị của Bội Cẩm."
Chỉ để một mình Đái Linh gánh vác hậu quả là không đủ .
Khương Dao cười cười, "Em đi tìm Đái Linh nói chuyện một chút đi."
——
Buổi tối sao khi tan tầm, Khương Dao đứng dưới lầu của công ty Bội Cẩm, ngăn chặn Đái Linh.
"Đái Linh, bây giờ cô có rãnh không? Chúng ta tâm sự một chút."
Đái Linh nhìn thấy cô đầu tiên là sửng sốt, sau lưng đột nhiên có chút phát lạnh. Nhưng mà cô ta vân hất cao cằm, giọng điệu khinh thường: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Khương Dao nhìn bộ dáng của cô, nhịn được cười lạnh vài tiếng, "Đái Linh, cô đến Bội Cẩm rồi nhưng mà tích cách một chút cũng không có thay đổi. Đương nhiên là có chuyện có liên quan tới cô, cô có muốn không muốn nghe hay không, không thì thôi vậy."
Cô quay người rời đi, quả nhiên nghe thấy ở phía sau vang lên tiếng bước chân. Là Đái Linh theo tới.
Đi đến một quán cà phê, hai người đi vào, tìm một vị trí bên cửa sổ.
Đái Linh không kiên nhẫn hỏi: "Cô tìm tôi đến cùng là có chuyện gì?"
Khương Dao cong môi, "Cô nghĩ rằng tôi rãnh nên mới tìm cô nói chuyện phiếm sao, tự cô nhìn đi đi." Cô đem một chồng giấy ném xuống bàn cho Đái Linh.
Đái Linh nhìn, sắc mặt lập tức trắng bệnh.
"Cái này..."
"Đái Linh, cô thật sự coi chúng tôi là người ngốc sao? Cô trộm thiết kế của tôi, trên mạng internet còn hãm hại tôi. Cô thật sự nghĩ tôi sẽ không biết sao?" Ngữ điệu của Khương Dao rất băng lãnh, trong mắt có chút phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào cô ta.
Mà bây giờ Đái Linh sợ đến run người. Đái Linh sốt ruột, hoảng sợ thu lại biểu cảm của mình, miệng không thừa nhận: "Khương Dao, cô đây là bịa đặt! Tôi đi đến Bội Cẩm làm việc thì tôi gặp phó tổng sáng ý của Bội Cẩm có gì sai sao? ! Cô cho rằng bằng những chứng cớ này thì có thể hãm hại tôi sao?"
"Nhưng mà vì cái gì chỉ trong vòng 3 ngày, liền thiết kế ra một tác phẩm giống như của tôi vậy? Cô còn dám nói đây không phải là trùng hợp sao?"
"... Tôi làm sao biết được? ! Thứ này tôi có thể quyết định sao?"- Đái Linh nói
"Đái Linh, cô nghĩ rằng tôi không có tính quyết định chứng cớ sao? Chúng tôi có chứng cứ trực tiếp nhất."
"Cái gì?"
"Cô từ chỗ Giang Dung lấy đi bản thiết kế giấy của tôi, chúng tôi đã thấy từ camera."
Lời nói vừa dứt, cô ta có chút hoảng nhưng vẫn mạnh miệng, "Làm sao có khả năng! Văn phòng của Giang Dung rõ ràng không có trang bị máy theo dõi !"
Khương Dao cười cười, "Làm sao cô biết trong văn phòng không có máy theo dõi?"
Đái Linh trong lòng lộp bộp một chút.
"Sáng sớm ngày 12, cô ở văn phòng Giang Dung trộm lấy bản thiết kế xong, trước tiên trở lại lại vị trí liên lạc với Y Lâm, sau đó cô cầm tài liệu vào thang máy, camera trong thang máy ghi lại rõ hình anh cô lật nhìn bản thiết kế của tôi. Cô có cảm thấy đây là chứng cớ mấu chốt không?"
Đái Linh rốt cuộc cũng nói không ra lời.
"Cô cứ cho rằng chúng tôi ngu ngốc vậy sao? Những chứng cớ này đã đủ định tội cô rồi, cô hết đường chối cãi. Chờ ngày hầy tòa đi."
"Khoan đã! Chuyện này không phải là chủ ý của tôi! Là Bội Cẩm?"
Khương Dao ngẩn ra, "Bội Cẩm?"
"Đúng đúng, là Bội Cẩm. Là Y Lâm chỉ thị tôi làm, cô ấy biết tôi chán ghét cô, cho nên mới tính toán đào tôi qua công ty họ, thuận tiện bảo tôi đi trộm thiết kế của cô. Còn có chuyện bịa đặt trên Weibo, cũng là Bội Cẩm chỉ thị tôi, tôi chỉ làm theo lời bọn họ thôi," Đái Linh mở miệng nói rõ ràng không một chút đắn đo.
Khương Dao nói: "Cô đây là bán đứng cho Bội Cẩm?"
"Không! Thật sự là Bội Cẩm! Tôi có ghi lại cuộc nói chuyện với Y Lâm!"
Khương Dao cười cười, "Cô cùng Bội Cẩm đều không trốn khỏi trách nhiệm."
Cô cầm túi đứng dậy, Đái Linh liền đuổi theo. Đái Linh đau khổ cầu xin: "Khương Dao, Khương Dao! Tôi... Tôi xin cô, tôi cho cô tiền, cô đừng đem chuyện này nói cho người khác biết được không?"
Khương Dao hung hăng hất tay của cô ta ra, "Cô nằm mơ đi!"
Đái Linh khó thở hổn hển, muốn đánh Khương Dao, ai ngờ Khương Dao bắt lấy tay cô, cho cô ta một cái bạt tay.
Đái Linh bụm mặt, nghe thấy Khương Dao nói: "Đái Linh, cô thật sự cho rằng tôi dễ khi dễ như vậy sao? ! Cô năm lần bảy lượt nhằm vào tôi, đối phó tôi, trộm thiết kế của tôi, ở trên mạng nói xấu tôi, cô nghĩ lần này tôi sẽ bỏ qua sao? !"
"Cô..." Đái Linh hoảng sợ , không nghĩ đến Khương Dao thế nhưng sẽ có hành động này.
"Lúc trước là tôi cảm thấy không cần thiết phải so đó với loại người như cô. Nhưng mà bây giờ tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục động tay động chân với tôi. Những chuyện cô đã làm, tôi sẽ đều truy ra đến cùng. Bây giờ, cô và Bội Cẩm đều xong đời."