Đinh Phong Thành còn muốn nói thêm điều gì đó, Quan Chí Toàn đã trực tiếp đáp lại: "Tôi nói rồi, tôi từ chối. Anh không cần nói với tôi chuyện này nữa. Ngoài ra, nhà họ Đinh các người ngoại trừ cô Đinh Mộng Nghiên, điện thoại của bất kỳ ai khác tôi đều sẽ không nhận, hiểu chưa?"
"Này, này, này, tổng giám đốc Quan, ông đây là..."
Tút tút tút, đối phương trực tiếp cúp điện thoại.
Đinh Phong Thành vô cùng lúng túng đứng đó, cầm điện thoại trên tay mà không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Advertisement
Những lời vừa rồi Quan Chí Toàn nói, Đinh Trọng và Đinh Tử Ngọc đều nghe thấy, cũng tỏ vẻ rất ngạc nhiên, thậm chí còn tự hỏi liệu mình có gọi nhầm số không?
"Quan Chí Toàn uống nhầm thuốc sao? Đúng là đầu óc có hố nên mới từ chối lòng tốt của chúng ta."
Đinh Trọng nói: "Không cần phải quan tâm tới ông ta nữa, chỉ cần có hơn một nửa số chủ hộ đồng ý là được. Cháu gọi điện thoại cho người tiếp theo đi."
"Dạ."
Đinh Phong Thành tiếp tục bấm số và gọi cho số thứ hai.
Kết quả là, một chuyện thậm chí còn xấu hổ hơn đã xảy ra.
Đinh Phong Thành còn chưa có mở miệng, đổi phương đã nói thẳng: "Nhà họ Đinh, ngoài Đinh Mộng Nghiên, những người khác đừng tới làm phiền tôi, hiểu chưa?"
Cạch, điện thoại cúp máy.
Đây là đâu thế?
Ba người trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó có thể tin được.
Một người là ngoài ý muốn, liên tiếp có hai người đều nói như thế, vậy có thể sẽ không phải là ngoài ý muốn nữa rồi!
Không cần nói thêm, Đinh Phong Thành tiếp tục gọi vào số của người thứ ba và nhận được câu trả lời tương tự. Liên tục gọi cho mười sáu số điện thoại, đáp án thu được giống nhau như đúc.
Các số còn lại dường như không cần gọi tiếp nữa.
Ba người Đinh Trọng thất thần ngồi trên ghế, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Tại... tại sao?” Cả đời Đinh Trọng chưa bao giờ nhìn thấy chuyện kỳ quái như vậy.
Đinh Tử Ngọc cũng nghĩ không thông.
Đột nhiên, cô ta nghĩ ra một việc vô cùng ác độc: "Trước đó những người khác đi đều không làm được. Mộng Nghiên vừa đi đã ký được hợp đồng. Bây giờ nhóm người này lại chỉ đích danh Mộng Nghiên nhận điện thoại, thật sự quá không bình thường. Ông nội, ông nói xem có thể là...”
Nói được nửa chừng thì cô ta dừng lại.
Đinh Trọng cau mày: "Có thể cái gì? Nói một nửa lại không nói tiếp, cháu muốn làm gì hả?"
"Không phải, là chuyện này hơi khó mở miệng."
"Không sao, cháu cứ nói thẳng đi."
Đinh Tử Ngọc nuốt nước miếng, rất thận trọng nói: "Ông ơi, ông nói xem có thể là Mộng Nghiên nó bán đứng chính bản thân nó rồi hay không, nên mới lấy lòng được những chủ hộ này?"
Lời này vừa được thốt ra, cả hai người kia đều ngây ngẩn cả người.
Đinh Phong Thành lại gật gật đầu: "Có lý, quá có lý, bằng không hoàn toàn không thể nào giải thích được tình huống hiện tại!"
Đinh Trọng nhắm mắt suy nghĩ một hồi rồi mở mắt ra thở dài.
"Mấy đứa đừng nói nhảm nữa."
"Nếu là một hoặc hai người thì ông còn tin được có thể có chuyện như vậy. Vấn đề là, bây giờ ba mươi chủ hộ đồng thời điểm danh Mộng Nghiên, mọi chuyện không thể đơn giản như vậy được."
"Hơn nữa, trong số ba mươi người này, có cả phụ nữ và người già đã gần bảy mươi tuổi. Sao họ có thể làm chuyện như thế được?"
"Những lời như vậy về sau các cháu nói ít thôi, hiểu không?"
Đinh Tử Ngọc và Đinh Phong Thành gật đầu.
Tuy Đinh Trọng ghét Đinh Mộng Nghiên nhưng dù sao đó cũng là cháu gái của ông ta. Nếu có chuyện xảy ra với danh tiết thì không chỉ liên quan đến một mình Đinh Mộng Nghiên mà cả nhà họ Đinh đều sẽ bị bôi xấu theo.
Vì vậy, Đinh Trọng không cho phép đám Đinh Tử Ngọc nói càn nói bậy về vấn đề này.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nghĩ không thông nguyên nhân trong chuyện này. Đương nhiên rồi, bởi vì mấu chốt của vấn đề không nằm trên người Đinh Mộng Nghiên mà là ở cháu rể Giang Sách của ông ta!
Đã sai từ nguồn thì làm sao có thể lấy được kết quả?
Đinh Trọng thở dài, dù rất khó chịu nhưng không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận thực tế.
“Cả ba mươi chủ hộ đều từ chối rồi.”
"Dự án sửa đổi này xem ra là không có khả năng sửa đổi rồi."