Chí Tôn Chiến Thần

Chương 466: Có thể nói là tiền mất tật mang. 



Vậy nên anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Sách, coi như mày giỏi. Bây giờ tao không có sức phản kháng, mày muốn làm gì thì làm!"

Giang Sách phủi tay.

"Rất tốt."

"Có khí phách đấy."

Anh đứng dậy nhặt một con dao dưới đất, đi thẳng tới trước mặt Thiêu Hồ Tử, nhìn anh ta ba giây đồng hồ.

Advertisement

"Tôi muốn anh... chết!!!"

Giang Sách giơ tay chém xuống, con dao đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách cổ Thiêu Hồ Tử một cm.

Thật ra anh chỉ muốn hù dọa Thiêu Hồ Tử một chút, cũng không thực sự muốn giết người.

'Khí phách anh hùng trước đó của Thiên Hồ Tử không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt hai chân bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng trào ra, lớn tiếng vừa khóc vừa hô: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi. Anh Giang, xin anh hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết."

Giang Sách hừ lạnh một tiếng.

Loại người này cũng chỉ biết mạnh miệng, hơi hù dọa một chút sẽ lập tức héo ngay.

Anh ném con dao sang một bên, thản nhiên: "Thực ra mục đích tôi đến Công viên Long Dương lần này là để mua thép, không phải để giết người."

"Thiêu Hồ Tử, chỉ cần anh có thể cung cấp đủ hàng cho tôi, cái mạng này của anh có thể giữ lại.".

Thiệu Hồ Tử nửa cười nửa mếu.

Anh ta cũng rất muốn giữ lại cái mạng này, nhưng anh ta có thể giữ được sao?

"Anh Giang, em xin nói thật với anh vậy. Thật ra không phải em không muốn đưa hàng cho anh, mà là hàng tồn kho trong nhà máy của em không đủ! Vậy nên em mới phải dùng hàng loại hai để lừa dối."

"Trong tay em không có hàng, dù anh ép em thế nào cũng vô dụng."

Giang Sách cau mày, trong đầu nghĩ đến một vài chuyện không tốt lắm.

Không đủ hàng?

Ha ha!

Anh nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi không quan tâm anh thế nào. Trong tay anh không đủ hàng thì anh qua cửa hàng khác mua. Bây giờ là hai giờ chiều, tôi cho anh thời gian ba tiếng."

"Đến năm giờ, nếu anh vẫn không thể chuẩn bị thỏa đáng số hàng hóa mà tôi muốn thì tôi đành lấy tạm cái mạng của anh thôi."

Thiêu Hồ Tử bị dọa suýt thì tè ra quần.

"Đừng, đừng, anh Giang, em sẽ lập tức đi gom hàng ngay!"

Vì cái mạng nhỏ, Thiêu Hồ Tử chẳng còn mang đến chuyện có lãi hay không có lãi gì nữa, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho một nhà máy thép khác, yêu cầu lấy hàng ngay lập tức.

Bởi vì là hàng hiếm nên rất khó đặt lấy ngay.

Nhưng chỉ cần có tiền thì vẫn có thể làm được.

Thiệu Hồ Tử đã lấy ra hết số tiền mà Đinh Mộng Nghiên trả cho anh ta, đồng thời cưỡng ép mua thép từ các nhà máy khác với giá cao gấp ba hoặc bốn lần thị trường.

Yêu cầu giao hàng ngay lập tức!

Thời hạn là ba giờ nhưng tốc độ thực tế rất nhanh, chỉ trong vẻn vẹn một giờ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các hàng hóa rồi.

Giang Sách nhận tất cả hàng hóa mà không phải trả thêm một xu nào.

Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Nếu con người không bị dồn ép một chút thì sẽ không biết bản thân có bao nhiêu tiềm năng. Anh xem, chẳng phải việc này được hoàn thành rất tốt sao?"

Trong lòng Thiệu Hồ Tử nhỏ màu tí tách.

Phải biết rằng để gom đủ số hàng này trong thời gian quy định, anh ta đã dùng toàn bộ số tiền Đinh Mộng Nghiên đã trả để thanh toán, đồng thời còn phải tự móc ra một khoản tiền cực lớn để bù thêm!

Kết quả là anh ta không chỉ mất khoản tiền đã được thanh toán mà còn tốn thêm một khoản riêng, cuối cùng hàng hóa còn bị Giang Sách lấy đi.

Có thể nói là tiền mất tật mang.

Mà sau khi ồn ào một trận như vậy, nhà máy của anh ta cũng xem như xong đời, chỉ sợ ngay cả tiền lương của công nhân cũng không trả nổi.

Trái tim của Thiên Hồ Tử đau đớn như bị dao cắt, hối hận không thôi.

Vốn là một người đàn ông to lớn lại bật khóc như một cô bé.

"Hu hu hu."

"Anh nói xem tôi phải làm gì đây?"

"Nếu sớm biết sẽ có kết quả thế này, tôi nói hàng không đủ ngay từ đầu chẳng phải là được rồi sao?"

"Aaaa!!!"