"Hàng tồn kho của Thiêu Hồ Tử không đủ, nhất định là dùng hàng loại hai để qua mặt Mộng Nghiên"
Ôm ý nghĩ này, Đinh Trọng bắt đầu nghiêm túc kiểm tra từ chiếc xe đầu tiên.
Thép của chiếc xe đầu tiên đạt tiêu chuẩn:
Chiếc xe thứ hai, đạt tiêu chuẩn,
Advertisement
Chiếc xe thứ ba vẫn đủ tiêu chuẩn.
Chiếc xe thứ tự...
Cứ liên tục kiểm tra hết chiếc xe tải này đến chiếc xe tải khác, càng kiểm tra thì Đinh Trọng càng hoảng sợ. Sao thép trên mỗi xe tải đều đạt tiêu chuẩn vậy?
Đầu tiên ông ta kiểm tra từ trước ra sau, sau đó lại vòng từ sau ra trước, cuối cùng ngẫu nhiên chọn một thanh thép bất kỳ để lấy ra kiểm tra.
Nhưng dù dùng phương pháp nào, cuối cùng vẫn chỉ có mấy chữ: đạt tiêu chuẩn!
ở đây có nhiều thép đến vậy, nhưng tất cả đều đạt tiêu chuẩn!
"Thế mà Thiệu Hồ Tử lại giao toàn bộ thép đạt tiêu chuẩn, không sử dụng bất kỳ sản phẩm lỗi nào để qua mặt?"
"Chuyện này thật khác thường!"
"Tình hình tồn kho của Thiêu Hồ Tử mình có biết một chút, anh ta không thể có nhiều hàng đến vậy được."
Đinh Trọng vò đầu bứt ta, vô cùng khó hiểu.
Lúc này Đinh Tử Ngọc đi tới, nhắc nhở: "Ông ơi, mau kiểm tra lại số tiền trong hợp đồng. Có lẽ Đinh Mộng Nghiên đã thấu chi ngân quỹ, vì để hoàn thành nhiệm vụ mà đã lấy thêm tiền mua thép từ nơi khác."
"Đúng, không sai!"
Đinh Trọng lập tức đi tới chỗ Đinh Mộng Nghiên, chìa tay ra nói: "Cho tôi xem hợp đồng mua bán đã ký."
Đinh Mộng Nghiên cười khẩy, cô đã đoán được sẽ có một màn này từ sớm.
Cô lấy hợp đồng ra khỏi túi và đưa cho Đinh Trọng.
Đinh Trọng nhận lấy cẩn thận xem xét.
Đinh Tử Ngọc đứng bên cạnh nhắc nhở: "Ông nội, ông phải nhìn kỹ nhé. Nói không chừng hợp đồng này là do Đinh Mộng Nghiên làm giả đấy ạ."
Đinh Trọng gật đầu, cẩn thận xem xét từng đường nét, chữ ký, dấu vân tay, số tiền thanh toán, số lượng hàng hóa. Tất cả các khía cạnh đều được ông ta tỉ mỉ kiểm tra một lượt.
Cẩn thận đến vậy nhưng kết quả cuối cùng vẫn là: hợp đồng là thật!
Không chỉ hợp đồng là thật, mà số tiền thanh toán và số lượng hàng hóa ghi trên hợp đồng cũng không có vấn đề gì.
Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.
Đinh Trọng hoàn toàn ngơ ngẩn. Nếu chỉ dùng số tiền như trên hợp đồng thì cùng lắm chỉ mua được hai phần ba số hàng, nói chi là giao dịch với người keo kiệt như Thiệu Hồ Tử. Làm ăn với anh ta chỉ có khả năng mua được một nửa hàng mà thôi.
Không có lý nào mua được toàn bộ.
Thiêu Hồ Tử cũng không có nhiều hàng tồn kho như vậy!
Vẻ mặt Đinh Trọng mờ mịt, ông ta thật sự không nghĩ ra chỗ nào có vấn đề.
Đinh Mộng Nghiên cười khẩy trong lòng, thản nhiên hỏi: "Ông nội, ông đã kiểm tra hàng hóa và hợp đồng xong chưa? Ông thất vọng sao?"
Câu hỏi này quá đột ngột, suýt chút nữa khiến Đinh Trọng không kịp phản ứng.
Im lặng một lát.
Sắc mặt Đinh Trọng trở nên lạnh lùng, ông ta biết chắc chắn Đinh Mộng Nghiên đã phát hiện ra thủ đoạn của mình, hơn nữa đã tìm được cách giải quyết.
Nếu đúng là vậy thì kế hoạch lần này của Đinh Trọng xem như đã thất bại hoàn toàn.
Mối quan hệ với Đinh Mộng Nghiên không chỉ xấu đi mà còn không có cách nào tiêu diệt được cô. Nếu xét từ phương diện chiến thuật thì đây là cách làm cực kỳ thất bại.
Đinh Trọng cố nặn ra một nụ cười.
"Cô đang nói gì vậy? Cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi vui mừng còn không kịp đây này. Sao có thể thất vọng kia chứ?"