Đinh Mộng Nghiên cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
Biết là không thể ăn nhưng lại không tiện mở miệng, hiện tại có nhiều người như vậy, không thể thẳng thừng từ chối lòng tốt của người ta được.
Chẳng lẽ phải làm xấu mặt chồng mình trước đám đông sao?
Không được!
Đinh Mộng Nghiên cắn môi, cho dù hôm nay có cãi nhau với mọi người, cô nhất định sẽ đứng về phía Giang Sách và không bao giờ ăn chè trôi nước do Chung Đào chuẩn bị.
Ngay lúc bầu không khí khó xử, Giang Sách đã mỉm cười.
Anh chỉ vào bánh trôi trong bát và nói: "Nhìn đi, mấy viên bánh này đã nhão rồi, chứng tỏ đã làm được một khoảng thời gian rồi, cũng không phải là bánh trôi nước Long Thành Viên chính hiệu và tươi ngon nhất. Loại bánh trôi này, Mộng Nghiên nhà tôi sẽ không ăn đâu."
Cái này…
Sắc mặt Chung Đào đột nhiên tái xanh.
Anh ta vất vả tìm chè trôi nước ngon nhất, giá hai ba ngàn tệ một bát, lại bị người ta khinh thường, chà đạp như vậy sao?
"Haha, Giang Sách, khẩu khí của anh lớn thật."
"Anh nói chè trôi nước của tôi bị nhão, không xứng với Mộng Nghiên sao? Được, vậy thì anh có thể chuẩn bị một phần cho xứng đi."
"Nói phải biết uốn lưỡi bảy lần chứ."
"Tưởng không ai biết nói mỉa à?"
Những người khác đều cười và hùa theo.
"Lớp trưởng cũng đừng làm người ta khó xử. Bát chè này giá hai ba nghìn tệ, một bàn cũng phải vài vạn, lương người ta một tháng chỉ có 8 ngàn tệ, một bàn này không phải mất mấy tháng lương sao? Bỏ đi."
"Ôi, Mộng Nghiên, cậu cũng thật là, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà."
Giang Sách không quan tâm, Đinh Mộng Nghiên đã hơi nóng nảy.
Dù lương của Giang Sách thấp, nhưng Giang Sách đã ký hợp đồng trăm vạn với đội xe! Chỉ cần nói ra, nhất định sẽ khiến những người này kinh hãi.
Cô chưa kịp nói chuyện, Giang Sách đã ngăn cô lại, nhẹ giọng hỏi: "Mộng Nghiên, em có muốn ăn chè trôi nước Long Thành Viên chính thống nhất không?"
“Hả?” Đinh Mộng Nghiên sững sờ vài giây.
"Nếu em muốn ăn, anh sẽ mời đầu bếp của Long Thành Viên đến đây nấu cho em ăn."
Phụt…
Một trận tiếng cười bùng nổ.
Chung Đào ôm bụng, thiếu chút nữa đã cười đến mức sốc hông.
"Ôi, không, tôi cười chết mất, ai cứu tôi với?"
"Lại còn mời đầu bếp của Long Thành Viên đến ư? Má nó, mọi người thấy chưa? Có một tên ba hoa khoác lác ở đây này."
Chè trôi nước Long Thành Viên vốn đã rất khó mua, đầu bếp ở đó dù có tiền cũng chưa chắc mời đến được.
Giang Sách, một nhân viên bình thường với mức lương hàng tháng là tám ngàn tệ, lại có thể mời được người ta đến sao?
Đơn giản là một trò đùa lớn nhất thế giới mà!
Mặc dù vấn đề này nghe có vẻ vô lý và hoang đường, và mặc dù những người khác không tin Giang Sách, nhưng Đinh Mộng Nghiên lại tin.
Đã bao nhiêu lần rồi?
Mỗi lần như vậy, Giang Sách đều có thể biến hóa một cách thần kỳ, và có thể làm những việc mà người thường không thể làm được.
Vì vậy, cô sẵn sàng tin tưởng Giang Sách.
Đinh Mộng Nghiên gật đầu: "Ừa, nếu có chè trôi nước Long Thành Viên tươi ngon, đương nhiên là em muốn ăn rồi."
"Được rồi, anh sẽ liên lạc giúp em."
Giang Sách lấy điện thoại di động ra và gọi cho Tôn Tại Ngôn.
"Alo, Tại Ngôn, giúp tôi một việc. Bây giờ tôi muốn ăn chè trôi nước Long Thành Viên, anh giúp tôi hẹn đầu bếp của họ, đích thân đến nhà hàng Trường Thanh, phòng số 6 làm chè trôi nước cho tôi nhé.”
"Được, hoàn thành trong vòng 15 phút."
Cúp điện thoại xong, Giang Sách nhìn đám người, nhẹ giọng nói: "Mười lăm phút nữa, đầu bếp sẽ tới làm bánh trôi cho chúng ta, xin chờ một chút."
Một lần nữa, cả phòng lại phá lên cười dữ dội.
15 phút? Hahahaha, cười chết mất!
Cho dù hẹn trước với bên đầu bếp, cũng không thể hẹn trong mười ngày nửa tháng, huống chi Giang Sách chỉ là một nhân viên nhỏ, còn không đủ tư cách hẹn trước.
Chung Đào nói: "Này, anh bớt diễn trò đi được không?"
Giang Sách cười và không nói gì.
Mười lăm phút, nói dài cũng không dài lắm, mọi người ngồi trên ghế thản nhiên đọc tin tức, liền nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến tiếng cảm thán.
Một số người trong số họ hét lên: "Đó không phải là đầu bếp của Long Thành Viên sao? Sao lại đến nhà hàng Trường Thanh?!"
Tiếng hét này khiến mọi người trong phòng sợ hãi.
Từng người một nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài xem, Chung Đào không thể ngồi yên nên đứng dậy bước ra ngoài.
Giang Sách ngồi trên ghế, gắp một miếng rau, vừa ăn vừa nói với Đinh Mộng Nghiên: "Có đói không? Ngồi một lát đi, bánh trôi nước sẽ được dọn ra sớm thôi."
Đinh Mộng Nghiên hưng phấn nói: "Anh thật sự mời được đầu bếp của Long Thành Viên à?"
"Ừm."
"Anh làm cách nào thế?"
Giang Sách cười và thản nhiên giải thích: "Bởi vì đầu bếp của Long Thành Viên và đầu bếp Nhiếp Tranh Nghiêp của khách sạn Uyên Ương là bạn tốt của nhau, anh và Nhiếp sư phụ cũng là bạn chí cốt, cho nên mọi người đều biết nhau, giúp nhau một tí cũng không có gì lạ."
Đinh Mộng Nghiên hơi ngạc nhiên.
Đừng nhìn Giang Sách xoàng xĩnh mà lầm, tất cả bạn bè của Giang Sách đều rất lợi hại đấy.
Cô bĩu môi nói: "Anh đó, sau này nên học hỏi thêm nhiều điều từ bạn bè đi. Cả đời không thể làm nhân viên bình thường được đúng không?"
"Haha, được rồi, anh biết mà."
Hai người nói chuyện phiếm, chỉ thấy Chung Đào và những người khác lần lượt bước vào và trở về chỗ ngồi của mình.
Một số người rất phấn khích.
Một số trông buồn và ảm đạm.
Sắc mặt Chung Đào tái đi, anh ta không bao giờ tưởng tượng được đầu bếp của Long Thành Viên thực sự được mời tới!
Mình mới mua được vài bát chè đã dương dương tự đắc, ai ngờ người ta lại mời đầu bếp tới nấu luôn, chênh lệch này khó mà diễn tả được.
Vừa rồi anh ta nhẫn tâm làm nhục Giang Sách bao nhiêu, hiện tại trên mặt anh ta lại càng nhục nhã bấy nhiêu.
Chỉ là anh ta không hiểu làm sao Giang Sách, một nhân viên nhỏ với mức lương 8 ngàn một tháng, lại có khả năng mời được một vị đầu bếp nổi tiếng trong nước như vậy?
Hoàn toàn không hợp lý!
Anh ta chưa kịp phản ứng thì người phục vụ đã bước vào và đặt những bát trôi nước lên bàn.
Nhìn những chiếc trôi nước này đều căng mọng, tròn xoe, trông rất ngon và hấp dẫn.
Vì mới làm nên không giống như những viên trôi nước trước đó, những viên này đều toát ra hào quang, chỉ cần nhìn vào là nước miếng sẽ chảy ra.
Giang Sách bảo người phục vụ đặt một bát trước mặt mọi người, bao gồm cả Chung Đào.
Giang Sách nói: "Mọi người còn nhìn gì nữa? Mau động đũa đi, nguội lại sẽ không ngon đâu."
Vừa dứt lời, mọi người cầm đũa lên ăn.
Thơm ngon!
Khuôn mặt của mọi người đều nở nụ cười hạnh phúc, đặc biệt là Đinh Mộng Nghiên, cô bưng chén chè lên ăn một cách hưởng thụ.
Cả phòng, chỉ có sắc mặt của Chung Đào là ảm đạm, nhìn chén trôi nước thơm phức trước mặt, ăn cũng không được, mà không ăn cũng không xong.