Giang Sách trực tiếp ngồi xuống và gọi hai mươi xiên gà và một ly Coca.
Điền Kê ngồi bên cạnh Giang Sách gọi rất nhiều xiên que chiên, vừa ăn vừa tức giận nói: "Dương Tuấn Thiên đúng là một tên khốn nạn, để em xem làm sao anh ta có thể thắng được đêm nay? Kỹ thuật thối nát của anh ta nhất định sẽ bị đội Lamborghini dạy dỗ một trận."
Giang Sách không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ăn xiên chiên.
Anh đang suy nghĩ.
Điền Kê tò mò hỏi: "Đại ca, anh định làm gì thế?"
Advertisement
Giang Sách không trả lời mà hỏi lại: "Cậu có biết địa điểm của trận đấu tối nay không?"
"Biết."
"Đưa tôi đi."
"A? Đại ca, anh còn muốn giúp đội Ferrari sao?"
Giang Sách gật đầu: "Ông Lâm có ơn với tôi, tôi không thể ăn cháo đá bát được."
"Nhưng Dương Tuấn Thiên, anh ta..."
"Đừng lo lắng, tôi biết phải làm gì."
Đáy mắt Giang Sách không có một chút mê mang nào, thoải mái ăn xiên chiên, như thể mọi thứ đều đã trong tầm kiểm soát.
Trời sắp tối.
Tối nay mười đội tập trung ở núi Bàn Vân, đây là con đường núi hiểm trở, nhiều khúc cua nhất ở khu Giang Nam, lái xe đến đây thường phải rất vất vả, cứ một phút lại có xác suất xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhiều người lái xe đến đây không dễ dàng, và họ đều biết rằng đường ở đây không dễ đi.
Có nhiều khúc cua và đường dốc còn chưa nói, một số đoạn đường nhìn từ xa thì thấy thẳng nhưng khi lái xe đến gần lại phát hiện nó cong, như thế rất dễ gây hiểu lầm.
Vì vậy, lái xe ở đây phải cẩn thận và chậm rãi.
Lựa chọn đua ở núi Bàn Vân có yêu cầu rất cao về chất lượng đối với các tay đua.
Hôm nay, tất cả các tay đua hàng đầu thế giới đã tập trung tại đây, và các đội trưởng của mười đội hàng đầu sẽ trực tiếp thi đấu.
Nhiều khán giả đã chờ đợi từ lâu, vẫy cờ, cổ vũ cho đội mình thích.
Đoàn xe Ferrari đến.
Gây chú ý nhất dĩ nhiên là đội trưởng Dương Tuấn Thiên.
Hôm nay anh ta mặc áo khoác da, trông như một chàng trai sành điệu, lại vô cùng đẹp trai khiến các cô gái có mặt phải ồ lên liên tục.
Nhưng ngay sau đó ánh đèn sân khấu của anh ta đã bị đội Lamborghini lấy mất.
Một vài chiếc Lamborghini dừng lại và vài người đàn ông lần lượt bước xuống. Người đẹp trai nhất dĩ nhiên là chỉ huy thứ hai của đội - Chúc Minh.
Chúc Minh khinh thường nói với Dương Tuấn Thiên: "Sao thế, chẳng lẽ tên bại tướng như mày đến thi đấu sao? Giang Sách đâu?"
Sắc mặt Dương Tuấn Thiên trầm xuống, rất không vui nói: "Đừng tưởng rằng mày thắng tao một lần là giỏi lắm. Lần trước phong độ không tốt, hôm nay tao sẽ cho mày biết thực lực của tao."
“Vẫn là thực lực, đừng làm mất mặt.” Chúc Minh giang hai tay: “Hơn nữa hôm nay không phải tao thi đấu, mà là đội trưởng của bọn tao - Chim Ruồi.”
Chim Ruồi, loài chim bay nhanh nhất trên thế giới.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông gầy gò bước xuống, sắc mặt tái nhợt vàng vọt như ăn không đủ no nhiều năm.
Một người đàn ông như vậy có thể làm đội trưởng sao?
Dương Tuấn Thiên vui mừng: "Này, Chúc Minh, đội trưởng của mày có vẻ hơi... ngốc nhỉ, để một người ngốc làm đội trưởng, đội Lamborghini của mày không còn ai sao?"
Chúc Minh cũng không bị khiêu khích.
"Cứ thi đấu thì mày sẽ biết, sợ tên ngốc chính là mày đấy."