Đinh Trọng kêu người đưa văn kiện tới giao cho phó cục Ngụy, sau đó trở mắt nhìn phó cục Ngụy thu hồi quyền phân phối rồi rời đi cùng hai tên cấp dưới của mình.
Thời điểm trước khi đi, không ai để ý tới việc phó cục Ngụy lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Sách, rồi nhẹ nhàng thờ phào một hơi, trông như thể phó cục Ngụy cực kỳ sợ Giang Sách vậy.
Thú thật thời điểm lúc vừa mới bước vào trong phòng, từ đầu tới cuối phó cục Ngụy đều không liếc mắt nhìn Giang Sách lấy một cái.
Là khinh thường sao?
Advertisement
Là không dám!
Mãi cho đến khi phó cục Ngụy rời đi, Giang Sách mới mở miệng nói: “Hiện tại quyền phân phối đã không còn ở trong tay các người nữa, chúng tôi cũng không có lý do gì để ở lại, tạm biệt.”
Giang Sách nắm lấy tay Đinh Mộng Nghiên, xoay người định rời đi.
“Đợi đã!” Đinh Trọng mở miệng gọi anh lại.
“Có việc gì?”
“Giang Sách, tôi không hiểu và hơn hết là không phục, vì sao Cục Xây dựng Đô thị lại nghe lời câu nói như vậy?”
Giang Sách cười: “Ông lầm rồi, không phải Cục Xây dựng Đô thị nghe lời tôi nói, mà là họ không quen nhìn người nào đó lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, biến thế của nhà nước trở thành thứ của riêng.”
Đinh Trọng cố kìm nén ngồi trên ghế, tức giận đến nỗi thở hổn hển, lại một lần nữa ông ta bại dưới tay Giang Sách, ông ta cũng không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nữa, dù sao thì cứ lần nào giao đấu, người thua cũng là ông ta.
Tại sao lại như vậy?
Một thằng đi ở rể vô dụng thôi, nhưng vì cớ gì lần nào cũng bại dưới tay anh?
Đinh Trọng không phục.
Ông ta ngồi trên ghế, không nghĩ ra được lý do vì sao lần nào bản thân cũng bại dưới tay một kẻ phế vật như vậy.
Về phần Đinh Phong Thành, anh ta vẫn bình tĩnh, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên thua, anh ta đã sớm quen với chuyện này rồi.
Người khác biệt nhất chính là Đinh Tử Ngọc, cô ta nhìn Đình Phong Thành rồi lại quay sang nhìn Đinh Trọng, do dự mãi mới mở miệng nói: “Ông nội, tên Giang Sách này thật sự quá đáng trách, cháu cảm thấy nên tìm cách nào đó đuổi cậu ta đi!”
Đinh Phong Thanh ngây ngô cười ha ha: “Đừng làm loạn nữa, không phải không nghĩ cách. Chị không thử ngẫm lại xem đi, trước đó chúng ta đã nghĩ ra bao nhiêu cách rồi, nhưng có cái nào hữu dụng không?”
“Kết quả là không hành chết được Giang Sách thì thôi, ngược lại còn khiến chúng ta sống dở chết dở đó.”
“Xem như em đã hiểu, Giang Sách chính là khắc tinh của chúng ta! Cho nên,
mau tỉnh táo lại đi, đừng có rảnh rỗi không có việc gì làm đi tìm thêm việc, sống như thế này chưa đủ tốt sao? Sao cứ phải tự chuốc lấy cực khổ cho chính mình cơ chứ.”
Câu nói này nghe vô cùng hèn nhát, nhưng nó thực sự rất có lý.
Đinh Tử Ngọc cắn răng nói: "Xem ra chúng ta thật sự không có cách nào đối phó Giáng Sách, vậy thì chúng ta có thể đi tìm sự giúp đỡ”
“Giúp đỡ? Ai? Chồng chị, anh rể em- Đường Văn Mạt hả, nhưng mà có vẻ cũng chẳng có tác dụng gì đâu, đúng không?”
"Không phải là một người khác, một người chắc chắn có thể giải quyết được Giang Sách!”
Đinh Trọng và Đinh Phong Thành lập tức có hứng thú, trên thế giới này vẫn còn người quyền lực giỏi giang đến vậy sao?
- Là ai?
Đinh Tử Ngọc vô cùng cẩn thận nói ra hai chữ: “Đại ca!”
Sắc mặt của Đinh Trọng và Đinh Phong Thành lập tức sa sầm, dường như chỉ nghe thấy hai chữ này thôi đã khiến bọn họ sợ tới mức chết khiếp.
Quả thực người này rất mạnh, đi tìm anh ta, trăm phần trăm có thể giải quyết xong xuôi Giang Sách.
Nhưng người này cũng vô cùng đáng sợ.
Đi tìm hắn, rất có khả năng chính bản thân mình cũng bị giải quyết luôn.
“Không được.” Đinh Trọng lập tức từ chối.
“Ông à, không còn cách nào nữa đâu, chỉ có đi tìm đại ca thôi.” Đinh Tử Ngọc vẫn kiên trì.
“Câm miệng! Nếu cháu còn dám nhiều lời, thì lập tức cút ra ngoài cho ông!”
Lời này đã đủ tàn nhẫn, quả nhiên, Đinh Tử Ngọc nghe xong không dám nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn tính toán đến chuyện mời “đại ca”.