Cao Chí Định mỉm cười: “Đề nghị của con trai tôi cũng không tệ, Đinh Mộng Nghiên tiếp rượu mới tính là lời xin lỗi chân chính chứ. Bạn cũ, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, ông mau chọn một cái đi.” Chọn cái gì? Sao Đinh Khải Sơn có thể để con gái tiếp rượu người khác ngay trước mặt mọi người được? Còn là trước mặt con rể nữa, nếu chuyện này xảy ra, mai mốt ông ấy còn mặt mũi sống tiếp không đây? Có chết ông ấy cũng không thể làm như vậy được. Đằng sau, Giang Sách lặng lẽ đứng dậy, chẳng nói chẳng rằng bước tới bàn trà đặt kế bên, lấy con dao gọt trái cây trên bàn lên, cầm trong tay, sau đó chầm chậm đi trở về bàn ăn. Nhìn ánh mắt lẫn tư thế của anh, hệt như chuẩn bị giết người vậy. Hai bố con nhà họ Cao bị dọa sợ chết khiếp. Đinh Khải Sơn hét lớn: “Giang Sách, con bình tĩnh một chút, tuyệt đối không được xúc động.” Khi khoảng cách giữa hai bên còn chưa tới hai mét, Giang Sách dừng bước: “Bố, bố cứ yên tâm, con rất tỉnh táo.” Anh dừng lại đôi chút, rồi nói tiếp: “Người xưa có câu nợ bố con trả, tuy tôi không phải con ruột, nhưng con rể thì cũng là con. Món nợ mà bố tôi thiếu các người, hẳn là để đứa con trai này trả mới phải.” Cao Chí Định vắt chéo chân, hỏi: “Trả? Cậu tính trả thế nào?” Giang Sách giơ lên ba ngón tay: “Năm đó bố tôi hại ông bị đâm một dao, đã qua nhiều năm như vậy, tôi cho ông thêm chút lợi nhuận, trả lại ông ba dao. Sau ba dao này, từ nay về sau, ân oán giữa ông và bố tôi coi như đã được thanh toán xong, không còn thiếu nợ nhau gì cả.” Cao Chí Định vừa lắc lắc chân, vừa nói: “Được, đâm đi, là cậu nói đó, ba dao. Cậu dám đâm mình ba dao, món nợ giữa hai bên lập tức được thanh toán.” Nói thì nói vậy, nhưng sao Đinh Mộng Nghiên có thể để Giang Sách tùy ý làm bậy được? Cô ném đôi đũa trong tay xuống, nhảy một bước xa, vọt tới bên cạnh Giang Sách, cầm lấy tay Giang Sách: “Ông xã, anh bình tĩnh một chút, đừng làm bậy. Ba nhát dao không phải chuyện đùa đâu, sẽ chết người đó!” Đinh Phong Thành, Đinh Khải Sơn và Tô Cầm cũng đứng dậy khuyên ngăn. Nhưng Giang Sách lại đẩy nhẹ Đinh Mộng Nghiên ra: “Yên tâm, anh đi lính nhiều năm như vậy, bị thương còn nhiều hơn nữa kìa. Ba nhát thôi mà, chưa lấy được mạng của anh đâu.” Cao Chí Định nói chêm vào: “Nhưng một nhát dao này của tôi là đâm ngay sát ngực đó, nếu cậu đâm ba nhát vào bắp chân thì không có tính đâu nhé.” Giang Sách gật đầu: “Yên tâm, không để ông chịu thiệt đâu.” Nói xong, anh nhẹ nhàng cởi áo, để lộ lồng ngực rắn chắn, rồi hít sâu một hơi. “Nhát thứ nhất, trả nợ cho ông.” Giang Sách tay lanh mắt lẹ, lấy tốc độ sét đánh trực tiếp đâm thẳng một dao vào ngực, khiến mọi người xung quanh sợ khiếp vía.
“Ông xã!” “Sách Nhi!!” “Em rể!!!” Máu trong cơ thể người nhà họ Đinh lạnh đi một nửa, vị trí đó thật sự cách tim quá gần, hơi sơ sẩy một chút sẽ đi đời nhà ma ngay. Giang Sách cố nén cảm giác đau đớn xuống, cầm con dao ra lần nữa. “Nhát thứ hai, lợi nhuận.” Vừa dứt lời, anh lại một lần nữa hạ con dao xuống, lần này đâm thẳng vào bên cạnh con dao thứ nhất. Thương tích lại nhiều thêm. Dù là chiến thần Tu La thì sắc mặt cũng sẽ trắng bệch như tờ giấy khi phải chịu cơn đau thấu tim. “Nhát thứ ba, ân oán thanh toán xong!” Nhát dao thứ ba của Giang Sách cũng nhanh chóng đâm vào ngực chỉ trong nháy mắt. Ba nhát dao, tất cả đều đâm thẳng vào ngực, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là sẽ chết người. Đinh Mộng Nghiên đau đớn tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, nước mắt không kiềm được mà chảy xuống. “Ông xã, ông xã.” Đinh Khải Sơn và Đinh Phong Thành cũng sợ tới mức ngồi thụp xuống, nhìn Giang Sách đang bị thương nặng, cả hai choáng váng đến độ không biết phải nói gì nữa. Còn hai bố con nhà họ Cao… Lúc đầu bọn họ cũng rất khiếp sợ, không ngờ Giang Sách lại đàn ông tới vậy, dám tự đâm mình thật. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải kẻ ngu sao? Mới nói mấy câu mà anh đã tự đâm chính mình, xem ra người này không làm được việc lớn gì rồi. Trong lòng Cao Chí Định vô cùng hớn hở, bật cười ha hả nói: “Ái chà chà, thật sự xuống tay được hả? Nhưng Giang Sách à, dù cậu có tự đâm mình thì làm được gì? Năm ấy vì cứu bố vợ cậu nên tôi mới bị thương, giờ cậu tự đâm chính mình thì đâu có tính là cứu tôi, căn bản không có ý nghĩa gì hết.” Những lời từ miệng loại người này thốt ra hệt như quả rắm, có chết cũng không chịu thừa nhận. Đinh Khải Sơn nổi giận, quát: “Tên họ Cao kia, tao còn nợ mày cái rắm ấy! Giờ con rể của tao đã trả nợ giúp tao rồi, giữa hai chúng ta không còn gì nữa!” Cao Chí Định lạnh lùng nhìn ông ấy: “Ông nói xong là xong sao?” Đinh Khải Sơn trợn trừng mắt nhìn ông ta chằm chằm: “Ông đây nói xong là xong, biết chưa?” Cao Chí Định cau mày, chuyện tới nước này rồi, dù ông ta có muốn khăng khăng chèn ép Đinh Khải Sơn thì cũng không còn dễ dàng nữa. “Được lắm, Đinh Khải Sơn, đúng là nuôi ong tay áo mà, tôi cứu ông…” Ông ta còn chưa nói hết câu, Giang Sách đã ghìm chặt vai Cao Chí Định lại: “Nợ của ông đã trả xong rồi, bây giờ nhà họ Đinh không chào đón hai bố con các ông nữa, mau cút ra ngoài.” Cao Chí Định quay đầu, nhìn lướt qua ba nhát dao trên ngực Giang Sách, căn bản không thèm để anh vào mắt. Ông ta nghĩ rằng lúc này Giang Sách đã bị thương, mất hết sức chiến đấu, không đủ khiến ông ta thấy sợ nữa. “Bây giờ mày có tài cán gì để lên mặt với tao?” “Ông đây chỉ cần tùy tiện vung tay một cái là cũng có thể giết chết mày đó, biết chưa?”