Bác sĩ khom lưng nói: “Bây giờ căn phòng này sẽ không còn bệnh nhân nào khác nữa, ông Kim có thể an tâm dưỡng thương, bệnh viện chúng tôi cũng sẽ không sắp xếp thêm bệnh nhân nào vào phòng này quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nên mong ngài yên tâm.” Kim Khắc Trung vẫy vẫy tay: “Được rồi được rồi, các người ra ngoài hết đi, tôi mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.” Bác sĩ và y tá rời khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại. Bên kia. Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên trở lại xe, Đinh Mộng Nghiên giận dữ đánh thật mạnh vào tay lái, phát tiết sự bất mãn trong lòng. “Chồng à, anh nói xem luật đời là vậy sao? Kẻ có tiền muốn làm gì thì làm, có thể không tuân thủ quy củ như vậy hả?” Giang Sách nắm lấy tay cô, nói: “Đương nhiên không phải.” Đinh Mộng Nghiên lắc lắc đầu: “Theo em thấy, nó chính là như vậy! Một người có tiền, muốn làm gì thì làm, còn những người ở tầng lớp dưới đều sẽ ra sức nịnh bợ lấy lòng. Dù có quy củ, dù có luật lệ, tất cả đều là chuẩn bị cho người thường chúng ta mà thôi!” Giang Sách cười nói: “Thôi được rồi, đừng giận nữa. Sở dĩ xã hội này có thể vận hành, là dựa vào những điều lệ chế độ, không người nào có thể tùy ý giẫm đạp lên quy tắc cả.” Ngừng lại một chút, anh mỉm cười thần bí: “Mộng Nghiên, anh cược với em.” Đinh Mộng Nghiên quay đầu nhìn về phía Giang Sách: “Cược cái gì?” “Anh cược với em, trong vòng một giờ, cả Kim Khắc Trung và cái bệnh viện này sẽ bị trừng phạt vì bọn họ dám coi rẻ quy tắc, giẫm đạp lên luật lệ.” “Sao có thể chứ?” Đinh Mộng Nghiên căn bản không tin.
“Vậy cược không?” “Được thôi, xem ai sợ ai?” Đinh Mộng Nghiên sửng sốt: “Vậy thắng thua được gì đây?” Giang Sách nở nụ cười xấu xa, nói: “Nếu anh thua, anh sẽ làm nô lệ của vợ anh trong vòng một tháng, em nói anh làm gì anh sẽ làm đấy, không oán hận nửa lời.” Đinh Mộng Nghiên nghe xong cực kỳ hài lòng, gật gật đầu: “Ừm, nghe cũng không tồi, vậy nếu em thua thì sao?” “Nếu em thua…” Ánh mắt Giang Sách dạo chơi một vòng trên người Đinh Mộng Nghiên: “Vậy thì sinh con cho anh.” “Anh… Đồ lưu manh!!!” Đinh Mộng Nghiên duỗi tay đấm loạn xạ lên người Giang Sách, mặt đỏ như mông khỉ, toàn thân nóng như lửa. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đinh Mộng Nghiên cũng sắp không nhịn được rồi. Tình yêu cô dành cho Giang Sách nhiều vô kể, cực kỳ hy vọng một ngày nào đó tình yêu với anh có thể đơm hoa kết trái, trở thành một cặp vợ chồng đích thực. Hai người còn đang đùa giỡn, bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe công vụ màu trắng dừng trước cửa bệnh viện, đám người bước xuống xe không biết là những ai, họ bước vào bệnh viện với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc. Mà những bác sĩ y tá trực ban ở đó ai nấy cũng đều khiếp sợ, thậm chí có người còn gọi điện thoại liên hệ với viện trưởng. “Những người đó là ai vậy?” Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi. “Người của Sở Y Tế.” Giang Sách nói đúng sự thật. Giang Sách đã từng nói, không thể để người khác có cơ hội coi thường Đinh Mộng Nghiên, cho nên đối với Kim Khắc Trung, và cả cái bệnh viện này nữa, Giang Sách tuyệt đối không nương tay. Anh đã sớm thông báo với Mộc Dương Nhất, kêu anh ấy sắp xếp người tới đây kiểm tra. Một bệnh viện không phép tắc, bất chấp giẫm đạp lên quy tắc như vậy, nhất định phải làm cho nó hộc máu. Hai người bọn họ giống như khán giả đang xem một vở kịch, yên lặng ngồi trong xe thưởng thức.
Lần này sẽ rất náo nhiệt. Cả cái bệnh viện vốn đã ngủ yên, lập tức bừng tỉnh. Sở Y Tế đột kích kiểm tra, phát hiện nhiều nơi không đủ tiêu chuẩn, ở đây chuyện hút thuốc trong phòng bệnh vẫn còn là vấn đề nhỏ, còn rất nhiều vấn đề khác lớn hơn. Bệnh viện này, chỗ nào cũng đều là sâu mọt. Và kết quả xử lý cuối cùng chính là: Đình chỉ kinh doanh trong ba tháng, phạt năm trăm triệu; đồng thời, tiến hành đưa tất cả những bệnh nhân trong bệnh viện dời đi chỗ khác, tất cả những chi phí phát sinh trong thời gian đó, bệnh viện sẽ chi trả toàn bộ. Chỉ một đòn như vậy, bệnh viện này xem như sụp đổ hoàn toàn, không chừng đến bảy tám năm sau cũng không vực dậy nổi. “Hay lắm!” Đinh Mộng Nghiên vui vẻ cười nói, sự tức giận kìm nén trong lòng được phát tiết. Vẫn chưa xong đâu. Xe của Sở Y Tế còn chưa đi, xe của cục cảnh sát lại tới, năm viên cảnh sát vọt vào bệnh viện. “Sao cảnh sát cũng tới vậy?” Đinh Mộng Nghiên tò mò hỏi. “Không biết, có lẽ là vì có người nào đó không tuân thủ quy tắc, phạm phải tội lớn, nên cảnh sát tới để áp giải đi.” Giang Sách thuận miệng nói. Trên thực tế, đây cũng là do Giang Sách sắp xếp. Kim Khắc Trung, doanh nhân lớn chó má gì đó chính là một tên tội phạm buôn lậu, đã được liệt vào sổ đen của Giang Sách từ lâu, anh vẫn luôn chờ cơ hội làm thịt ông ta. Hôm nay Kim Khắc Trung đã chủ động hướng họng súng vào bọn họ, vậy anh còn phải chờ đợi gì nữa chứ?