Những người có mặt nghe thấy đều chết lặng. Mặc cả thì thấy rồi, nhưng chưa từng thấy cái kiểu mặc cả như thế này, có ai lại đi nâng giá cao lên à? Không phải tên ngốc đấy chứ? Ngay cả Kỳ Chấn cũng không hiểu Giang Sách đang muốn làm gì. Thành Dương bật cười ha ha, nói: “Được rồi Giang Sách, có vẻ anh vẫn còn chút lương tâm, được, ông chỉ cần đưa tôi 500 vạn, tôi sẽ phủi mông rời đi ngay lập tức, từ nay về sau tôi đi đường Dương Quan của tôi, ông đi cầu độc mộc của ông, không cần gặp lại nhau nữa.” Đa số những người khác cũng nghĩ như vậy. Nếu như không thể tiếp tục ở lại đây thì cầm chút tiền bồi thường rồi rời đi cũng là một lựa chọn hợp lí. Kết quả là lời Giang Sách nói tiếp theo khiến cho tất cả bọn họ há hốc mồm kinh ngạc.
Giang Sách ha ha cười, nói: “Ông hiểu lầm rồi, ý tôi không phải là cho ông 500 vạn, mà muốn ông đưa 500 vạn cho châu báu Hằng Tinh. Đưa tiền trước rồi ông có thể đi.” Thường Dương nghi ngờ liệu tai của mình có vấn đề gì không, đây là lời mà người ta hay nói à? Vẻ mặt của Viên Nhai Vĩ bên cạnh cũng đầy bối rối: “Giang Sách, cậu có biết mình đang nói gì không?” Giang Sách nhìn Viên Nhai Vĩ, nói: “Trên danh sách cũng có tên của ông đấy, ông là tổng giám đốc của chi nhánh Giang Nam, là tổng phụ trách, phải chịu trách nhiệm nhiều hơn bọn họ. Thường Dương phải bồi thường 500 vạn, ông phải bồi thường 1000 vạn.” Viên Nhai Vĩ nghe xong liền bật cười. “Giang Sách, có phải cậu phát sốt xong đốt mất não luôn rồi không?” “Châu báu Hằng Tinh muốn sa thải chúng tôi trái với hợp đồng, chẳng những không bồi thường tiền mà còn bắt bọn tôi trả tiền, trên đời làm gì có chuyện như vậy?” Mọi người nhao nhao mắng Giang Sách. Nhưng Giang Sách chỉ hời hợt trả lời: “Viên Nhai Vĩ, ông có nhất thiết phải ép tôi nói về chuyện của ông không?” “Hả? Chuyện gì của tôi?” Giang Sách đặt một khoản lên bàn: “Chuyện ông và người khác cùng hợp tác hãm hại tôi buôn lậu ngọc thạch, tôi còn chưa tính với ông đâu.” Nhìn thấy cái khoản kia, Viên Nhai Vĩ không nói nên lời. Giang Sách tiếp tục nói: “Hơn nữa, tôi nghĩ ông còn chưa biết, phòng làm việc của ông sớm đã bị giám sát. Cuộc nói chuyện giữa ông và Thường Dương, cùng chuyện mật báo cho châu báu Thiệu Anh, tất cả đã được ghi chép từ đầu đến cuối trong hồ sơ rồi. Sao thế, muốn xem không?” Nghe câu này, Viên Nhai Vĩ sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch, đặt mông ngồi xuống. Bây giờ ông ta đã hiểu tại sao Giang Sách lại tự tin như vậy rồi. Giang Sách có bằng chứng phạm tội của ông ta, loại để lộ bí mật kinh doanh này, một khi bị bắt thì chỉ có thể ngồi tù thôi. “Còn mấy người nữa.”
Giang Sách nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng nói: “Mấy người cùng một guộc với Viên Nhai Vĩ và Thường Dương, giúp bọn họ làm việc, tiết lộ bí mật của công ty cho châu báu Thiệu Anh. Các người nghĩ rằng tôi và chủ tịch Kỳ mù à?” “Với tôi có chứng cứ phạm tội của từng người các ông đấy.” “Tôi có thể khởi tố bất cứ lúc nào, đợi chờ các ông sẽ là ngục tù.” Lần này, toàn bộ phòng họp hoàn toàn tĩnh lặng. Lặng ngắt như tờ. Mấy người mới nãy còn tràn đầy căm phẫn, thi nhau mắng chửi, bây giờ giống như chim sợ cành cong, cúi đầu không dám lên tiếng. Ngay cả Thường Dương kiêu ngạo hung dữ cũng kìm nén phẫn nộ, không dám nói gì. Ông ta biết tội mình phạm phải nghiêm trọng đến mức nào. Nếu Giang Sách đã điều tra kỹ lưỡng thì số tiền ông ta tham ô được cũng đủ để xử bắn mấy lần. Làm sao bây giờ? Lạnh quá! Viên Nhai Vĩ và Thường Dương liếc nhìn nhau, cùng thở dài, bọn họ hoàn toàn thua dưới tay Giang Sách. Cả hiện trường im lặng hồi lâu. Lúc này Giang Sách mới từ từ nói: “Được rồi, các ông đừng giả ngu nữa, từng người nói xem, bây giờ đồng ý bồi thường tiền rồi rời đi, hay là muốn vào ăn cơm nhà nước mấy năm?” Mọi người tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, không dám nói gì. Bồi thường tiền hay ngồi tù? Thật khó chọn! Giang Sách cũng không vội vàng, ngồi đó đợi câu trả lời của những người này, anh tin rằng bọn họ nhất định sẽ có câu trả lời chính xác.