Chí Tôn Đồng Thuật Sư

Chương 4151: Đồng Đồng Tôn Chủ, Phách Lối Xuất Hiện!



Người đăng: Dã Lang Vô Quần

"Người của Huỳnh Dương vương phủ chúng ta, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc."

"Không quản các ngươi có tin hay không, Huỳnh Dương vương phủ chúng ta lúc trước cũng không có làm qua sự tình như thế, đợi đến về sau, mọi chuyện cần thiết, đều sẽ chân tướng rõ ràng."

"Huống chi, Thiếu đế điện hạ, ta tin tưởng hắn cũng không phải lài người sẽ bảo sao hay vậy, nước chảy bèo trô."

"Bởi vậy, hắn nhất định sẽ tới!"

Trên thực tế, Ngọc Tâm Lan bây giờ đã siết chặt năm ngón tay.

Trên mặt của nàng hết sức khó coi, cái trán mơ hồ nhảy lên gân xanh, lại là toàn bộ cũng đều bị động tác cúi đầu xuống của nàng cho che giấu xuống tới.

Trong lòng Ngọc Tâm Lan mười phần úc giận.

Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Lạc Thanh Đồng bọn họ vậy mà lại vào hôm nay thả nàng bồ câu.

Nàng đã làm tốt hoàn toàn chuẩn bị, tuyệt đối không thể để Lạc Thanh Đồng lúc này cho thoát thân mà tới.

Trong lòng của nàng chuyển qua vô số biện pháp, đã nghĩ kỹ muốn làm sao đến bức Lạc Thanh Đồng bọn họ chạy tới.

Lúc này, cách đó không xa một đoàn người thì là hướng phía bên này bay chạy vội tới.

"Vương... Vương gia, quận chúa..."

Trong miệng của bọn hắn thở không ra hơi, Ngọc Tâm Lan lại là mảy may cũng đều không để ý tới.

Nàng bây giờ bỗng nhiên vừa quay đầu, nhìn về phía người đang hướng phía bên này gấp chạy mà đến, sắc mặt vội vàng mà nói: "Có phải Thiếu đế điện hạ bọn hắn tới hay không?"

Những người này chính là người mà nàng phái đến hỏi mời hai người Lạc Thanh Đồng cùng Dạ Thiên Minh lúc nào tới đây.

Nghe thấy lời của nàng, trên mặt của tên người của Huỳnh Dương vương phủ kia có chút xấu hổ.

"Đúng, quận chúa, Thiếu đế điện hạ bọn họ đã trên đường tới đây.

Chỉ là vị đế phi điện hạ kia..."

Tên người của Huỳnh Dương vương phủ tới báo tin này vẫn chưa nói xong lời nói của mình, cách đó không xa, đội ngũ của bọn người Lạc Thanh Đồng cùng Dạ Thiên Minh, đã hiển lộ tại trong đường tắt trước mặt.

Mà trông thấy xe ngựa của hai người Lạc Thanh Đồng cùng Dạ Thiên Minh về sau cùng lấy một đám tỳ nữ trùng trùng điệp điệp, sắc mặt của mọi người ở đây, tính cả Ngọc Tâm Lan ở bên trong, đều là bỗng nhiên sững sờ.

Sau đó, thanh âm của tên người của Huỳnh Dương vương phủ kia, cũng là lập tức hoàn toàn rơi xuống: "... Mang theo một đám người tới đây tham gia yến hội!"

Mà ở tại thời điểm thanh âm của tên người của Huỳnh Dương vương phủ này hạ xuống, đội ngũ của Lạc Thanh Đồng cùng Dạ Thiên Minh bọn họ, cũng tại cửa chính của Huỳnh Dương vương phủ ngừng lại.

"Ai nha, nơi này chính là Huỳnh Dương vương phủ ư? Còn không có lớn bằng một nửa Thiếu Đế phủ của chúng ta đâu!"

Theo cái thanh âm kiều mị chọc người này vang lên, sau đó, đám người liền nhìn thấy, bên trong xe ngựa, thân hình của Dạ Thiên Minh nhảy xuống tới.

Sau đó hắn đưa tay từ trong đó, ôm ra một thân ảnh.

Đạo thân ảnh kia rúc vào trong ngực của Dạ Thiên Minh, phảng phất mềm mại không xương đồng dạng.

Kỳ quái là, lời nói của đối phương rõ ràng là kiều mị, chọc người, lại không có nửa điểm cảm giác làm ra vẻ.

Dù là lời nói của đối phương mười phần không khách khí, hiển nhiên cũng không có đem Huỳnh Dương vương phủ cho để vào mắt, cũng không có để người sinh ra một cỗ cảm giác chán ghét buồn nôn, hết sức giả bộ.

Đương nhiên, đó là tương đối so với những người khác tới nói,

Đối với người của Huỳnh Dương vương phủ mà nói, tên Thiếu đế đế phi này, cũng là không nói ra được chán ghét rồi!

Mà tại thời điểm âm thanh của Lạc Thanh Đồng âm vang lên, những cái đám Thiên Đô quý nữ kia nguyên bản không định từ bỏ ý đồ, đang chuẩn bị tiếp tục giận đỗi Ngọc Tâm Lan, bây giờ sắc mặt lại là bỗng nhiên tái đi, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Đồng, còn như là gặp ma.

Không có cách nào!

Cho dù ai tại bị Lạc Thanh Đồng tàn phá qua, để các nàng đến đổ bô a, thanh lý cái bô a, chỗ này vửa nhìn thấy nàng đều chưa hẳn có thể điều chỉnh qua được đến!

Nữ nhân này quả thực liền là ma quỷ!

Một đám quý nữ của Thiên Đô từ nhỏ đến lớn cũng đều không có bị người hành hạ như thế qua.

Bây giờ ánh mắt nhìn về phía Lạc Thanh Đồng, đã e ngại còn oán hận!