Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 17: Thần Đỉnh phát uy




Trường Sinh Kiếm chính là đệ nhất pháp bảo của Trường Sinh Môn, nghe đồn đây chính là bội kiếm* của tổ sư Trang Chu năm xưa sử dụng để diệt yêu trừ ma, Trang Chu lúc phi thăng lên Thiên Giới đã để lại Trường Sinh Kiếm tại nhân gian, Trường Sinh Kiếm chính là biểu tượng của Trường Sinh Môn.
(*Cây kiếm luôn luôn mang theo bên người)

Từ trước tới này, chỉ có môn chủ Trường Sinh Môn mới được phép sử dụng sử dụng, nhưng đến thế hệ của Tống Ngọc Dao thì đã xảy ra một chút vấn đề. Vốn dĩ chưởng môn thế hệ này chính là đại sư huynh của bọn hắn - Liễu Không, đang tiếc Liễu Không cuối cùng không thể trở thành chưởng môn, nhưng Trường Sinh Kiếm đã truyền lại cho Liễu Không, nên từ đó về sau vẫn do Liễu Không bảo quản.

Tiêu Thanh Tùng chính là đệ tử của Liễu Không, nên Trường Sinh Kiếm nhất định là Liễu Không giao cho Tiêu Thanh Tùng.

Đám người Liễu Tình, Đạo, Phàm, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân sắc mặt có chút phức tạp, sư huynh đem Trường Sinh Kiếm giao cho Tiêu Thanh Tùng, có phải hay không muốn đưa Tiêu Thanh Tùng làm đời sau chưởng môn? Trong nội tâm của Liễu Tình càng thêm phức tạp, vốn dĩ chức vị chưởng môn này là của Liễu Không, mình sau này có nên đem chức vị chưởng môn này giao lại Tiêu Thanh Tùng không?

Trong nội tâm của Tống Ngọc Dao cũng rất phức tạp, nàng rõ ràng nguyên nhân khiến Liễu Không sư huynh quy ẩn, tất cả đều tại nàng, bởi vì nàng cự tuyệt lời tỏ tình của Liễu Không, khiến Liễu Không nội tâm chán nản, thậm chí ngay cả làm chưởng môn cũng không muốn làm tiếp.

Các đệ tử đời thứ ba phía dưới cũng đoán được thanh kiếm trong tay Tiêu Thanh Tùng không phải vật bình thường, bọn hắn tuy rằng đang ở rất xa lôi đài nhưng vẫn cảm nhận được khí thế lăng lệ ác liệt tỏa ra từ Trường Sinh Kiếm, lai lịch của thanh kiếm này tuyệt đối không đơn giản. Tăng thêm vẻ mặt phức tạp của mấy người Liễu Tình, chỉ cần hơi suy nghĩ một chút liền đoán ra được một chút rồi.

Lý Ngọc Chân khẽ thở dài, nói:
- Trận này không còn gì đáng để xem rồi, Tiêu Thanh Tùng chắc chắn sẽ thắng!

Lâm Phượng Vũ tò mò hỏi:
- Sư phụ! Cũng chưa hẳn, thanh kiếm trong tay Tiêu Thanh Tung mặc dù rất lợi hại, chúng ta cũng có thể cảm giác được sự lăng lệ ác liệt của nó, nhưng... ngày hôm qua cái Tiểu Đỉnh kia của Tiết Lăng Vân cũng rất lợi hại, đem Ma Thiên Hỏa Diễm Luân của ta phá hủy mất!

Lý Ngọc Chân cười khổ nói:
- Cái Tiểu Đỉnh kia của Tiết sư điệt đúng là lợi hại, nếu như ta đoán không sai nó hẳn là Tiên Khí!


- Ah!
Lâm Phượng Vũ kinh hô.

- Thì ra nó là Tiên Khí...! Sư phụ, nếu như Tiết Lăng Vân có tiên khí, như vậy hắn có thể giành được thắng lợi rồi!
Lâm Phượng Vũ nói.

Lý Ngọc Chân lắc đầu, nói:
- Tiên Khí cũng có phân chia đẳng cấp, Tiên Khí của Tiết Lăng Vân cao nhất chỉ có trung phẩm mà thôi, mà thanh kiếm trong tay Tiêu Thanh Tùng cao cấp nhất Tiên Kiếm! Thanh kiếm đó chính là bội kiếm của tổ sư Trang Chu đã từng dùng để hàng yêu trừ ma, không người có thể ngăn cản, Tiên Kiếm mạnh như vậy làm sao Tiểu Đỉnh của Tiết Lăng Vân có thể đánh lại?

Lâm Phượng Vũ chấn động, nàng không nói gì nữa, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Trường Sinh Kiếm, đây chính là bội kiếm của tổ sư Trang Chu ah.

******

Tiết Lăng Vân cũng cảm nhận được uy áp cực lớn từ Trường Sinh Kiếm, bất qua trên trán của hắn cũng truyền đến một cổ năng lượng cực lớn, đem uy áp của Trường Sinh Kiếm triệt tiêu đi.

Trong nội tâm của Tiêu Thanh Tùng kinh hãi, hắn toàn lực đem chân tiến nhập vào bên trong Trường Sinh Kiếm, đem uy áp của nó phát huy đến mức tận cùng, thật không Tiết Lăng Vân vẫn không bị ảnh hưởng gì, xem ra tiểu tử này cũng có chút bản lĩnh. Bất quá hắn cũng rất tự tin, hắn là Nguyên Anh kỳ, Tiết Lăng Vân chỉ là Kim Đan hậu kỳ mà thôi, cảnh giới chênh lệch rất lớn, cho dù không có Trường Sinh Kiếm hắn cũng tự tin mình cũng sẽ đánh thắng trận này.

Tiêu Thanh Tùng sở dĩ đem thanh kiếm này ra chủ yếu để đề Tiểu Đỉnh của Tiết Lăng Vân. Ngày hôm qua, thông qua biểu hiện của Tiểu Đỉnh hắn có thể đoán được đây là một Tiên Khí, vì đề phòng bất trắc nên hắn đem Trường Sinh Kiếm đi ra.

Tiêu Thanh Tùng cười dài, nói:
- Ta nghe nói Tiết sư đệ tu luyện ngắn ngủi năm năm đã có thể đạt tới tình trạng này, đúng là làm ọi người phải kinh ngạc...! Bất quá, Tiết sư đệ cùng ta chênh lệch một cảnh giới, hôm nay chúng ta tỷ võ ta không có chút vinh quang nào rồi!


Nghe Tiêu Thanh Tùng nói như vậy, tựa hồ như hắn chắc chắn sẽ thắng, lúc này hắn đang dùng giọng điệu của kẻ thắng trận nói chuyện với Tiết Lăng Vân, điều này làm cho Tiết Lăng Vân rất là khó chịu.

- Ra tay đi!
Tiết Lăng Vân lạnh lùng nói.

Lập tức hai người bắt đầu giảo thủ, Tiêu Thanh Tùng không có sử dụng Trường Sinh Kiếm, hắn đem Trường Sinh Kiếm đặt bên tay trái, tay phải tạo thành kiếm chỉ đánh về phía Tiết Lăng Vân, sử dụng chiêu Trường Hồng trong Thu Thủy Tam Kiếm.

Hàn Ngọc Kiếm trong tay Tiết Lăng Vân nhẹ nhàng vung lên, dùng một chiêu Nhu Liễu đem công kích của Tiêu Thanh Tùng hóa giải đi. Tuy hắn đem công kích của Tiêu Thanh Tùng hóa giải đi, nhưng tay của hắn cũng khẽ run lên, trong lòng biết được tu vi của Tiêu Thanh Tùng cao hơn mình quá nhiều, Nguyên anh kỳ cùng Kim Đan kỳ cách biệt thật sự quá lớn.

Tiêu Thanh Tùng trên mặt vẫn mỉm cười, Tiết Lăng Vân có thể hóa giải công kích của hắn cũng không có gì kỳ quái, nếu ngăn không được mới gọi là lạ.

Một lúc sau, hai người bay lên không trung, chiến đấu chân chính bắt đầu.

Tiết Lăng Vân không ngừng thi triển ra Thu Thủy Tam Kiếm, tay trái dùng ra Tử Lôi Thuật, từng đạo kiếm khí cùng lôi điên đánh về phía Tiêu Thanh Tùng.

Tiêu Thanh Tùng dung ngón tay làm kiếm, cũng bắt chước thi triển ra Thu Thủy Tam Kiếm, hắn có Nguyên Anh Kỳ tu vi, pháp lực cao hơn Tiết Lăng Vân rất nhiều, tuy chr dùng ngón tay làm kiếm cũng không rơi vào hạ phong.

Một lát sau, trong tay của Tiêu Thanh Tùng xuất hiện một đạo hào quang màu xanh, đó là một cái Tiểu Ấn(con dấu nhỏ). Tiểu Ấn trực tiếp đập về phía Tiết Lăng Vân, Tiểu Ấn tới gần người của Tiết Lăng Vân chỉ còn cách một trượng.

Tiết Lăng Vân nhanh chóng trốn chạy, nhưng Tiểu Ấn vẫn gắt gao đuổi theo sau.


Giờ phút này hắn đã đem đạo thuật phát huy đến mức cực hạn, Thu Thủy Tam Kiếm, Tử Lôi Thuật, Lạc Lôi Thuật, Ngự Kiếm Thật, Huyễn Ảnh Thuật, đủ loại pháp thuật được dùng đến, mấy lần tại hiểm cảnh mới tránh thoát được công kích của Tiêu Thanh Tùng.

Những đệ tử phía dưới cũng đành thở dài, Tiết Lăng Vân có thể đem đạo pháp của bổn môn dùng đến tình trạng như vậy, quả thật bất phàm.

Tiêu Thanh Tùng không còn kiên nhẫn được nữa, cảnh giới của hắn cao hơn Tiết Lăng Vân một cấp, cho dù chiến thắng cũng không có gì đẻ khoe, nếu để Tiết Lăng Vân kiên trì thời vượt qua một nén nhang, hắn sau này liền không còn mặt mũi đi gặp người khác rồi.

- Tiết sư đệ! Cẩn thận!
Đột nhiên Tiêu Thanh Tùng hét lên nhắc nhở.

Hắn chuyển Trường Sinh Kiếm từ tay trái sang tay phải, trên người hắn phát ra một cổ khí thế khổng lồ.

Xoát!

Tiêu Thanh Tùng nhẹ nhàng vung kiếm, một đạo Trường Hồng kiếm khí hướng về phía Tiết Lăng Vân, đạo kiếm khí lúc này cùng đạo kiếm khí lúc hắn dùng kiếm chỉ phát ra khác nhau như trời với đất, bên trong kiếm khí ẩn chứa lực lượng cực kỳ lăng lệ ác liệt, tựa hồ có thể xé rách thiên địa.

Các đệ tử đang xem phía dưới cũng có thể cảm giác được lực lượng khủng khiếp của đạo kiếm khí này, thanh bảo kiếm này thật sự quá lợi hại.

Trong nội tâm của đám người Liễu Tình đều rất khẩn trương, bọn hắn đã chuẩn bị chạy tới cứu Tiết Lăng Vân, nếu như Tiết Lăng Vân ngăn không nổi một kiếm này, bọn hắn sẽ lập tức ra tay.

Tống Ngọc Dao càng thêm khẩn trương, giờ phút này nàng đã lăng không bay lên trời, tùy lúc có thể chạy lên lôi đài cứu Tiết Lăng Vân.

Người khác đều cảm giác được như vậy, Tiết Lăng Vân tự nhiên không cần phải nói. Tuy đạo kiếm khí kia còn cách hắn vài chục trượng, nhưng hắn đã cảm giác được hàn phong cắt qua mặt của hắn, chân nguyên hộ thể bên ngoài vậy mà bắt đầu ngiền nát.

Liều mạng!


Tiết Lăng Vân trong nội tâm gào lên một tiếng, Hàn Ngọc Kiếm trong tay dùng ra Nhu Liễu, lập tức một đạo kiếm võng xuất hiện trước mặt Tiết Lăng Vân.

Kiếm khí cùng kiếm võng đụng vào nhau, mọi người đều nghe được một tiếng vang thật lớn, đạo kiếm khí kia trực tiếp xe rách kiếm vong sau đó thẳng hướng Tiết Lăng Vân đi tới.

Đcmm! Trận này thua! Thanh kiếm quỷ kia cũng quá lợi hại!
Tiết Lăng Vân nói.

Tiết Lăng Vân biết mình sắp bại, nhưng vẫn đem chân nguyên phóng ra bên ngoài, hy vọng có thể ngăn cản nó một chút.

Kiếm khí đánh về phía thân thể của Tiết Lăng Vân, đám người Liễu Tình bay lên trên không, công lực vận chuyển toàn thân, tùy thời ra tay cứu Tiết Lăng Vân.

Phanh!
Mắt thấy kiếm khí đó sẽ đánh trúng Tiết Lăng Vân, tất cả mọi người nều nín thở hồi hộp nhìn lên trên, đám người Liễu Tình đã đi đến sát lôi đài rồi, bổng nhiên một tiếng vang thật lớn truyền ra.

Tiếng vang đó phát ra từ trên người của Tiết Lăng Vân, mọi người khiếp sợ nhìn Tiết Lăng Vân, chỉ thấy trên người của hắn tỏa ra đậm đặc ánh sáng bảy màu, mà đạo kiếm khí kia đã biến mất.

- Cái này... Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không đúng, ánh sáng bảy màu phát ra từ Tiểu Đỉnh kia!
Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân, sau đó phát hiện ánh sáng bảy màu kia là do Tiểu Đỉnh của Tiết Lăng Vân phát ra.

Những người khác cũng phát hiện ra ánh sáng đó phát ra từ đâu, chỉ thẩy trên đỉnh đầu của Tiết Lăng Vân xuất hiện một màu Tiểu Đỉnh mà đen, ánh sáng bảy màu chính là do nó phát ra.

- Ánh sáng bay màu kia có thể ngăn cản kiếm khí của Trường Sinh Kiếm, điều đó làm sao có thể?

Tất cả đệ tử đời thứ hai đều kinh hãi, trong long bọn hắn, Trường Sinh Kiếm trong lòng của bọn hắn chính là thần kiếm mạnh nhất, nhưng bây giờ lại bị cái Tiểu Đỉnh kia ngăn chặn.