Chí Tôn Vô Lại

Chương 189: Nhất Ngữ Kinh Nhân




Điền Chấn! Một mình đoạt lấy vị trí tông chủ, đối với ta mà nói thì quá mức tiện nghi. Gia nghiệp Lôi gia của ngươi vốn là của Ngũ Hành Tông ta! Bị Điền môn các ngươi chiếm lấy quá nhiều rồi. Hiện tại phải lấy về tất cả mọi thứ! Ta không những chỉ muốn cái mạng của ngươi, muốn vị trí tông chủ, ta còn muốn đem toàn bộ gia nghiệp của ngươi thu hồi lại!" Phong Cuồng chậm rãi nói, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng đạm bạc, nhưng từng chữ từng chữ nói ra, lại ngầm chứa vài phần băng lãnh.
Điền Chấn trầm mặc một hồi, đột nhiên lớn tiếng cười ha hả, chỉ ngay Lôi đại tiểu thư nói: "
Ngươi bằng vào cái gì? Lôi gia xác thật có chút thế lực, nhưng chỉ dựa vào mượn sức của nó, ngươi hy vọng có thể kéo ngã Điền Chấn ta sao? Phong Cuồng, nếu là so về võ học pháp thuật, ta tự biết không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu so về mất thứ này… hắc hắc, Điền Chấn tung hoành cả nửa đời người, chẳng lẽ còn sợ ai sao!?"
Lôi đại tiểu thư đột nhiên lo lắng nói: "
Về chiếc thuyền bị bắt tại Đông Nam Á, ta biết Điền thúc thúc đã phái người tới giải quyết, nhưng không biết hiện tại đã có tin tức hồi báo hay chưa?"
Sắc mặt Điền Chấn có chút biến đổi. Đây chính là chỗ bất an trong lòng ông ta. Phái đi vài tên bộ hạ đắc lực đã hai ngày rồi, nhưng một điểm tin tức vẫn chưa có hồi báo.
Phong Cuồng đột nhiên vỗ nhẹ tay, lập tức một người cao gầy như cây trúc từ bên ngoài tiến vào. Người này Điền Chấn đã thấy qua. Trong trận chiến lúc đó tại Điền gia, người này chính là một tên thủ hạ của Phong Cuồng, cũng là đệ tử của Phong môn.
Trong tay của tên gầy đó có một khay trà, nhẹ nhàng đặt lên bàn, rồi từ từ giở miếng vải đen đậy bên trên lên.
"
A!!" Điền Chấn nhịn không được quát một tiếng, vỗ bàn đứng lên!
Ở trên khay trà có đặt ba cánh tay đẫm máu! Cả ba đều là tay trái! Phong Cuồng mỉm cười, thản nhiên nói: "
Điền Chấn, thủ hạ của ngươi xem ra không cách nào hoàn thành nhiệm vụ được. Ta nghĩ chỉ tối đa hai ngày nữa, chuyện tập đoàn Điền gia các ngươi liên quan đến buôn lậu vũ khí sẽ bị vạch trần… Ta mặc dù không hiểu gì lắm về thương mại, bất quá ta nghe Lôi đại tiểu thư nói qua, cái thứ xì căng đan này bị bộc lộ ra, sợ rằng mấy cái công ty có niêm yết cổ phần của Điền Gia, sẽ gặp rất nhiều phiền phức lớn."
Điền Chấn từ từ ngồi xuống, chua chát nói: "
Tốt lắm, hôm nay các ngươi kêu ta tới đây, chính là để thị uy phải không?"
Lôi đại tiểu thư đột nhiên cười cười nói: "
Điền thúc thúc, ông là một người thông minh, hiện tại chuyện làm ăn ở phía Bắc của ông đã bị ta thay thế rồi. Với đám người Triều Tiên, ta ra giá cao hơn ba thành so với ông. Ở phía Bắc ông không cần hy vọng nữa. Phía Nam này, đám hàng hóa của ông không kịp thời vận chuyển, các bạn hàng vô cùng bất mãn. Ta nghĩ Điền thúc thúc sợ rằng không có cách nào nội trong một thời gian ngắn có thể thu thập được đám hàng hóa này. Điệt nữ tự mình làm chủ, giúp Điền thúc thúc giải quyết cho xong vấn đề. Mấy tay bạn hàng sau này, sẽ do điệt nữ lo liệu."
Điền Chấn hừ một tiếng: "
Ngươi bằng vào hai chuyện này, là có thể kéo ngã Điền Chấn ta sao? Hừ hừ, người Triều Tiên phía Bắc, có thể tặng cho ngươi, còn chuyện làm ăn phía Nam… hắc hắc, nói thật chứ, cho dù coi như đưa luôn cho ngươi, cũng chẳng có gì lớn lao cả."
Lôi đại tiểu thư thở dài: "
Không sai… cho dù là xì căng đan súng ống gì… bằng vào việc kinh doanh lâu năm của Điền thúc thúc, trên dưới đều đã thông suốt, cũng không phải chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ bỏ qua sao? Chuyện này, vốn không làm tổn thương đến căn bản của ông."
Điền Chấn nheo mắt nhìn chằm chằm hai người một hồi: "
Vậy mục đích của các ngươi rốt cuộc là gì? Mời ta tới đây, rốt cuộc là muốn nói gì đây?"
Lôi đại tiểu thư tựa hồ muốn nói, nhưng Phong Cuồng đã dùng ánh mắt ngăn cản cô ta, lập tức thản nhiên cười cười: "
Không có nguyên nhân gì, chỉ là ta đột nhiên muốn xem ngươi, xem phản ứng của ngươi…"
Bộ dạng Phong Cuồng cười rất nhẹ nhàng, dường như đang thì thào với chính mình, chậm rãi nói: "
Hai mươi năm… hai mươi năm thời gian, ta không thể ra tay với ngươi…. Hai mươi năm dài như vậy, sẽ qua như thế nào đây? Ta sẽ từng chút từng chút đoạt lấy những gì có được của ngươi, sau đó từ từ nhìn bộ dạng thống khổ, phẫn nộ, tuyệt vọng, bất đắc dĩ của ngươi… Chuyện này trong hai mươi năm, sợ rằng sẽ là hưởng thụ duy nhất của ta."
Điền Chấn tức giận dâng trào, quát lớn một tiếng, vỗ mạnh xuống bàn, tay đã đặt lên chuôi kiếm. Ông ta như muốn nổi giận bạt kiếm, nhưng đột nhiên lại thấy một tia trào lộng trong ánh mắt của Phong Cuồng, trong lòng chợt phát lạnh.
Hắn muốn khích ta ra tay! Khích ta trong cơn nóng giận ra tay, coi như tự ta đã phá hỏng môn quy trước… Như vậy, hắn có thể không cần phải chịu hạn chế của hai mươi năm kia.
Điền Chấn rùng mình trong lòng, tay cầm chuôi kiếm dần dần lỏng ra.
Trong mắt Phong Cuồng lộ ra một tia kinh dị, chậm rãi nói: "
Sự kiên nhẫn của ngươi rất khá, Điền Chấn."
"
Hừ, ngươi hy vọng ta bạt kiếm sao?" Điền Chấn cười lạnh một tiếng.
"
Đúng vậy." Phong Cuồng không chút phủ nhận: "Một khi ngươi bạt kiếm, ta liền có thể đương trường giết ngươi!"
Điền Chấn gật đầu, vẻ mặt không ngờ lộ vẻ cười lạnh, đứng lên đi nhanh ra ngoài.
"
Điền thúc thúc, đi rồi sao?" Lôi đại tiểu thư cười nói.
"
Hừ." Điền Chấn quay đầu lại cười lạnh nói: "Các ngươi chỉ muốn xem có thể khích ta nổi giận không, hiện tại các ngươi đã thấy rồi."
Ông ta đột nhiên nhìn chằm chằm Phong Cuồng một hồi rồi lạnh lùng nói: "
Ngươi biết không? So với ta, ngươi càng đáng thương hơn, bởi vì ngươi còn phải đợi hai mươi năm."
Nói xong mấy câu này, Điền Chấn cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Một mạch đi khỏi tòa cao ốc này, vẻ mặt Điền Chấn lúc này mới lộ ra vài phần thống khổ cùng bất đắc dĩ. Bản thân không ngờ bị bức bách đến bước này, trong lòng ông ta không khỏi nảy sinh vài phần bi thương.
Vừa rồi trên đó, chỉ cần bản thân không đè nén được cơn giận, thật sự bạt kiếm liều mạng cùng Phong Cuồng một trận, vậy cũng tương tự như tự mình phá hủy ước định hai mươi năm của môn quy. Phong Cuồng liền có thể giết chết ông ta tại chỗ mà không chịu hạn chế gì,.
Mà Điền Chấn cũng biết, bản lãnh của mình vạn vạn lần đánh không lại Phong Cuồng.
"
Ngươi thật sực có thể nhịn thêm hai mươi năm sao?" Vẻ mặt Lôi đại tiểu thư mang theo vài phần trào lộng nhìn Phong Cuồng.
Phong Cuồng đột nhiên gỡ thanh trường kiếm đeo bên người xuống, từ từ rút ra, nhẹ nhàng để lên bàn. Trong tay hắn cầm một tấm lụa trắng như tuyết, chậm rãi lau chùi thân kiếm.
Động tác của hắn nhẹ nhàng thong thả, ánh mắt nhìn mũi kiếm, không ngờ lộ ra một vẻ bình hòa hiếm có, miệng chậm rãi nói: "
Ta cũng muốn lập tức một kiếm giết hắn… nhưng lại không được."
Hắn ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn Lôi đại tiểu thư: "
Ta là đệ tử Ngũ Hành Tông, môn quy là môn quy. Đây không phải cừu sát bình thường gì, mà là tranh đấu giữa Phong môn, Điền môn chúng ta, không chỉ so bì võ lực pháp thuật, mà còn kiên nhẫn, dũng khí… Ta một kiếm giết hắn thì không khó khăn lắm, nhưng nếu như ta thật sự làm như vậy… kỳ thật cũng như ta đã thua rồi!"
Nói tới đây, trong mắt Phong Cuồng bắn ra một ánh mắt lăng lệ, hắn nhìn chằm chằm Lôi đại tiểu thư: "
Ngươi có phải rất hy vọng ta thua hay không?"
Lôi đại tiểu thư cười lạnh nói: "
Ngươi đã đạt được sự hiệu trung của Lôi gia ta, về phần sự hiệu trung này là cam tâm tình nguyện hay không…. đối với ngươi có khác biệt gì sao?"
Phong Cuồng trầm mặc một hồi rồi lắc đầu nói: "
Không khác biệt."
Điền Chấn một mạch về tới nhà, lại đột nhiên nhìn thấy A Liệt ở đại sảnh đợi ông ta. Điền Chấn nhíu mày: "
Ngươi tại sao lại quay về? Ta không phải là cho ngươi theo bên cạnh Kha Nhi sao?"
A Liệt cung kính nói: "
Tiểu thư đã trở về, đang ở trong thư phòng chờ ngài."
Điền Chấn nghe vậy sắc mặt lại càng khó coi, cả giận nói: "
Ta kêu ngươi coi chừng nó, không cho nó rời khỏi chỗ của Vô Tướng đại sư mà?"
Nộ khí của ông ta hôm nay đã tích tụ nhiều, giờ phút này đột nhiên lại bạo phát ra, trong ánh mắt không ngờ lại mang theo vài phần sát khí.
Trán của A Liệt có chút toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng nói: "
Là Vô Tướng đại sư để tiểu thư đi… đi theo tiểu thư trở về chính là …. là …. là…."
"
Là ai?"
Trong lòng A Liệt lộn xộn, cắn răng nói: "
Là Tiểu Lôi."
"
Tiểu Lôi?" Ánh mắt Điền Chấn lập tức nheo lại, sắc mặt biến đổi vài lần.
Tiểu Lôi! Ông ta suy tư một hồi, rồi từ từ đi về phía thư phòng.
Khi Điền Chấn tiến tới thư phòng, vừa mở cửa ra, liền thấy Tiểu Lôi cùng Điền Kha Nhi ngồi kế bên nhau trên sofa. Đứa con gái nhu thuận của ông ta lại ở trong vòng tay của tên tiểu tử kia. Không ngờ cánh tay của hắn lại ôm chặt lấy eo của con gái ông ta. Điền Chấn nhịn không được, hừ mạnh một tiếng, trở tay đóng cửa thư phòng lại.
Điền Kha Nhi nhìn thấy phụ thân đi vào, sắc mặt đỏ lên, liền ngồi thẳng người dậy. Nhưng Tiểu Lôi lại không chút quan tâm, cánh tay ôm Điền Kha Nhi ngược lại gia tăng thêm vài phần lực đạo, thật sự đem cô bé này ôm cố định vào lòng.
Điền Kha Nhi bị Tiểu Lôi ôm chặt như vậy, động đậy cũng không được, sắc mặt đỏ ửng lên, thấp giọng la lên: "
Buông, buông ra đi!"
Tiểu Lôi cười hì hì, đưa mắt nhìn Điền Chấn: "
Sợ cái gì, Điền tiên sinh cũng không phải không biết cảm tình giữa chúng ta."
Sắc mặt Điền Chấn âm trầm, từ từ đi tới phía sau bàn ngồi xuống. Lúc này Tiểu Lôi mới buông lỏng Điền Kha Nhi ra, cười nói: "
Điền tiên sinh, thư phòng này, ta hình như đến lần thứ hai rồi, tựa hồ mỗi lần gặp được ông, sắc mặt của ông đều không được khá lắm a."
Điền Chấn chỉ hừ một tiếng, đưa mắt nhìn đứa con gái của mình: "
Kha Nhi, con đi ra trước đi."
Điền Kha Nhi chần chừ một chút. Điền Chấn nổi giận nói: "
Con không nghe lời ta nói, tự mình chạy về đây. Ta sau này sẽ tính sổ với con. Hiện tại con đi ra trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tiểu Lôi tiên sinh."
Điền Kha Nhi còn đang chần chừ, đưa mắt nhìn Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười nói: "
Em đi ra trước đi, cha em không ăn thịt được anh đâu."
Nhìn thấy Điền Kha Nhi lúc này đỏ mặt đi ra, Điền Chấn không khỏi thở dài trong lòng. Đứa con gái này dù sao cũng lớn rồi, vừa rồi đã không còn nghe mình nói nữa, cho thấy rõ lời nói của lão già như mình, phân lượng đã không trọng yếu bằng lời nói của tên tiểu tử này.
Kỳ thật nói tới nội tâm của Điền Chấn, cũng vị tất không có vài phần hối hận.
Lúc đầu ông ta đã từng có chọn lựa giữa Lôi Hống và Tiểu Lôi. Tiểu Lôi tuyệt đối không phải là người bình thường, điểm này Điền Chấn rất rõ ràng. Cho nên ngay từ đầu, đã không có cản trở Tiểu Lôi cùng đứa con gái gặp mặt. Nhưng biến cố lần đó trong lễ hội ngày sinh nhật của Điền Kha Nhi, lại khiến Điền Chấn có chút kiêng kỵ.
Chuyện phiền phức của Điền gia đã quá nhiều rồi, ông ta không muốn những phiền phức khác do Tiểu Lôi mang tới, lúc đó mới phải bỏ đi Tiểu Lôi, mời hắn ly khai. Nhưng sau đó, Lôi gia không ngờ cùng ông đổi bạn thành thù, đây là điều Điền Chấn vạn vạn lần nghĩ không ra.
Sau lại nhìn thấy đứa con gái của mình vì tình mà khốn khổ, càng ngày càng tiều tụy, nếu nói trong lòng Điền Chấn không có hối hận, thì điều này là giả.
"
Ta nhớ kỹ, ngươi đã đáp ứng với ta, sẽ không dây dưa với con gái của ta nữa." Ngón tay của Điền Chấn gõ nhẹ lên bàn, mặt nghiêm lại.
Tiểu Lôi nhẹ nhàng cười, không ngờ từ sofa duỗi hai chân đặt ngay lên trên bàn: "
Ta cho rằng dùng hai cái chữ dây dưa này thật không tốt lắm."
Điền Chấn không so đo với động tác của Tiểu Lôi, chỉ lạnh lùng nói: "
Ngươi lần này tới đây lại mang cho ta phiền phức! Ta đã đem Kha Nhi an trí tại nơi của Vô Tướng đại sư, là vì lo lắng cho an toàn của nó. Ngươi vì sao lại đem nó đi khỏi?"
"
Ta cho rằng, bảo vệ cùng với giam cầm, là hai khái niệm hoàn toàn giống nhau." Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Kha Nhi không phải là con chó con mèo, cô ta là một thiếu nữ, lại càng không phải là một phạm nhân."
Điền Chấn hừ một tiếng: "
Chuyện của Điền gia ta, ngươi biết cái gì! Nói ra mục đích của ngươi đi… nếu như giải thích của ngươi không thể khiến ta vừa ý, tiểu tử… Điền Chấn ta không phải là người hiền lành tử tế đâu!"
Tiểu Lôi bĩu môi, tự nói với mình: "
Đây là uy hiếp sao… hắc hắc…" Hắn đề cao thanh âm, lớn tiếng nói: "Điền Chấn, nói thẳng ra.... Chuyện của Điền môn các ngươi, ta vốn không muốn lo tới. Bất quá nhìn thấy vẻ mặt của Kha Nhi, ta lại phải giúp ngươi một phen…"
"
Ngươi nói cái gì?"
Tiểu Lôi không tức giận nói: "
Ta nói ta giúp ngươi một phen!"
Điền Chấn cả giận cười: "
Ha ha ha ha ha… giúp ta một phen! Không biết trời cao đất dày! Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi có chút pháp thuật, là có thể dõng dạc mở miệng vậy sao?"
Tiểu Lôi thở dài, nhẹ nhàng nói từng chữ: "
Không phải là tranh đấu của Phong môn Điền môn Ngũ Hành Tông sao? Nếu không phải coi sắc mặt của Kha Nhi, cái chuyện phiền phức nhỏ kiểu này ta cũng không thèm nhúng tay vào."
Lời này của hắn mặc dù ngạo mạn, nhưng kỳ thật không phải là nói mạnh miệng gì.
Nói tới đó, Tiểu Lôi từ trước tới giờ mặc dù phiền toái bám khắp người, nhưng đụng phải toàn là mấy chuyện phiền toái lớn. Cái gì mà giáo hội Tây phương, hoặc là vướng mắc tới Hắc Ám hội nghị, hoặc là bí mật của các chư thần trong thần thoại Hy Lạp… Sau này lại phiền hà cùng với Tiên Sơn phái, đại náo núi Côn Luân vân vân…
Mấy chuyện này không phải là nhiệt náo tới kinh thiên động địa hay sao?
So ra mà nói, Ngũ Hành Tông, bất quá chỉ là tranh đấu nội bộ của một tông phái hạng hai đang xuống dốc. Thật sự chỉ có thể tính là "
phiền phức nhỏ" thôi.
Sắc mặt Điền Chấn đột nhiên biến đổi, đứng lên nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi: "
Ngươi nói cái gì? Cái gì Ngũ Hành Tông… Ngươi sao lại nói mấy cái này?"
Tiểu Lôi sờ trong người một hồi, lúc này mới lấy từ trong túi Càn Khôn ra một viên ngọc Như Ý, dùng ngón tay bắn ra. Ngọc Như Ý kia từ từ bay về phía Điền Chấn, dường như bên dưới đang có một bàn tay nâng đỡ nó.
Chiêu này của hắn để lộ ra một chút thực lực. Mặc dù trong lòng Điền Chấn có chút không ngờ, nhưng dù sao đã sớm biết Tiểu Lôi có chút đường lối, cũng không đến nỗi kinh ngạc như thế. Nhưng ông ta tiếp lấy ngọc Như Ý này, chỉ thấy trên bề mắt có điêu khắc hai chữ theo thể chữ tiểu triện nhỏ ti tí.
"
Tiêu Dao"
Sắc mặt Điền Chấn lập tức biến đổi.
"
Tiêu Dao? Đây là đồ vật của phái Tiêu Dao?" Điền Chấn nhìn chằm chằm lấy Tiểu Lôi, thanh âm có chút kích động: "Ngươi… tiểu tử… Tiểu Lôi tiên sinh, ngươi là người phái Tiêu Dao hả?"
Tiểu Lôi bĩu môi, trong lòng lại nói, bất quá là từ nơi của Tiêu Dao Tử trộm được một viên Như Ý bị bể này. Cái thứ đồ bể này cũng không có tác dụng bao nhiêu, chỉ có thể đặt ở nơi nào đó tị tà trấn ác mà thôi. Trong túi Càn Khôn của Tiểu Lôi có một đống đồ, bất quá đây là món đồ rác rưởi nhất, có cái gì mà ngạc nhiên chứ?
"
Ngươi thật sự nhận ra món đồ này." Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Từ một viên ngọc Như Ý, ngươi liền biết ta là người của Tiêu Dao phái?"
Điền Chấn nghiêm mặt nói: "
Trong các tiền bối của Điền môn, có một vị tiên nhân đã từng may mắn tham gia qua đại hội Vạn Tiên, đã từng may mắn có được một kiện pháp bảo từ Tiêu Dao phái. Trên pháp bảo kia, cũng có khắc chữ tiểu triện như thế này."
Vẻ mặt Điền Chấn đột nhiên lộ vẻ vui mừng, từ phía sau bàn đi tới , nắm lấy bả vai Tiểu Lôi, kích động nói: "
Tiểu Lôi tiên sinh…. ngươi ngươi ngươi, ngươi quả thật là người Tiêu Dao phái à?"