Chí Tôn Vô Lại

Chương 198: Siêu cấp vô địch Tiểu Bảo Nhi




Phong Cuồng nghe Ngọc Hư Tử nói như vậy, biết trong lòng hắn không quên, khom người mĩm cười, nói: "A ! Vừa rồi may mà có tiền bối chiếu cố, Phong Cuồng xin đa tạ."
Ngọc Hư Tử lạnh lùng hừ một tiếng, Phong Cuồng tiếp tục nói: "Lúc nãy, may mà có đại pháp thần uy của tiền bối, chúng ta mới có thể đào thoát, đây là sự thật, nhưng cũng phải nói, pháp lực của người chủ trì trận pháp này không bằng tiền bối. Cho nên trận pháp này mặc dù quỷ dị lợi hại, người chủ trì lại phát huy không hết uy lực, nên mới để chúng ta đào thoát. Vì vậy, đã tìm không thấy sinh môn, chúng ta không ngại dùng lực phá xảo. Nếu bị che lấp nhãn tuyến, chỉ cần tìm một kỳ môn mà đánh là được."
Ngọc Hư Tử trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi nói như vậy cũng là một biện pháp. Thử xem rồi nói sau."
Hai người đi một lát trong đám cây cối ảo tưởng, đột nhiên đám cây cối chung quanh dường như sống dậy, vô số những nhánh cây dài tựa như có xúc giác bò tới, quấn quanh hai người.
Lần này Phong Cuồng và Ngọc Hư Tử sớm đã bị cạm bẫy phía trước hù dọa, tập trung cảnh giác, gặp tình huống, lập tức trường kiếm trong tay chém tới, chém nát đám cây cối, một đường hướng về phía trước.
Đột nhiên liền nghe thấy trên cao phía trước truyền đến tiếng động kỳ quái, Phong Cuồng ngẩng đầu liền thấy bên trên nhánh cây có một người bị quấn như bánh chưng, miệng bị nhét vật gì đó, ô ô kêu gào, chính là thủ hạ của mình Thổ sứ giả vừa rồi xông vào trước.
Trường kiếm trong tay hắn bắn ra, lập tức chặt gãy nhánh cây đang trói Thổ sứ giả. Thổ sứ giả rớt xuống đất, nhánh cây trên người lập tức mềm ra, hắn đứng dậy, xé bỏ cành lá trên người. Hắn lại đem lá cây trong miệng phun phì phì, tức giận nói: " Địa phương quỷ, đa tạ thiếu chủ"
Ngọc Hư Tử bên cạnh lạnh lùng nói: "Trận pháp này vốn không thể xông vào với bản sự của ngươi, đi theo chúng ta, đừng chạy loạn."
Thổ sứ giả không nhận ra Ngọc Hư Tử, nhịn không được liền mở miệng nói: "Hòa thượng ngươi là từ đâu bò ra ……"
Tóc Ngọc Hư Tử sớm đã bị cháy sạch, giờ phút này mặt mũi đầy bụi, mang hình dáng một hòa thượng đầu trọc, vừa nghe Thổ sứ giả nói chuyện, sắc mặt hắn kịch biến. Trong mắt lộ ra sát khí vô hạn, Phong Cuồng vội vàng quát: "Câm miệng ! Đây là tiền bối cao nhân Ngọc Hư Tử. Không được vô lễ. Ngươi đi theo ta, không cần nói!"
Thổ sứ giả không cam lòng, cúi đầu đi phía sau Phong Cuồng, Phong Cuồng cười nói: "Thuộc hạ này của ta tính khí lỗ mãng, tiền bối đừng trách."
Ngọc Hư Tử nghiến răng nói: "Đạo gia sẽ không so đo cùng tiểu nhi vô tri." Hắn lại thầm nghĩ: Hiện tại trong hiểm cảnh không có lối thoát, bằng không đạo gia đã một kiếm bổ cái miệng thối của ngươi!
Ba người lại đi một hồi trong rừng, đột nhiên xung quanh có vô số cây cối di động, nhánh cây bao phủ như mạng nhện, Ngọc Hư Tử "Hắc" một tiếng, quát: "Đến đây !"
Hắn thét dài một tiếng, tung người lên cao, thi triển ra Côn Luân tuyệt học Phong Tự Tam Thập Lục Trảm, trường kiếm lấp lánh kim quang, liền thấy hắn múa tít trường kiếm, nhánh cây lần lượt bị cắt đứt.
Tiểu Thanh chủ trì trận pháp, tiểu kỳ trong tay ra sức huy vũ, thôi động pháp lực làm trận pháp vận chuyển, nhưng dù sao pháp lực của nàng còn kém xa Ngọc Hư Tử.
Ngọc Hư Tử hét lớn: "Quả nhiên chỉ là hổ giấy! Xem đạo gia đây!"
Hắn đột nhiên thét dài một tiếng, trên người bốc ra một đoàn hỏa diễm. Đó là tam vị chân hỏa trong cơ thể bức ra. Cả người giống như một đám lửa lớn, xông về phía trước, cây cối hai bên lập tức lui về phía sau, nếu lui chậm một chút, chỉ cần hơi dính một chút tam vị chân hỏa, lập tức trong nháy mắt đã bị thiêu thành tro bụi.
Tiểu Thanh mồ hôi đầy trán, đột nhiên nàng kêu lên một tiếng, tiểu kỳ khống chế trận pháp xoạt một tiếng, bốc ra một đoàn hỏa diễm, đã bị thiêu rụi.
Ngọc Hư Tử trong trận pháp cười ha ha, trong tiếng cười dài, cây cối ảo tưởng chung quanh nhất thời tiêu thất, biến thành một thông đạo, Phong Cuồng mĩm cười, nói: "Tiền bối, trận pháp đã phá, chúng ta nhanh đi vào."
Ba người bước nhanh về phía trước, Ngọc Hư Tử chém gãy lá cờ hai mặt đang ngăn đường, trước mặt liền xuất hiện một ngôi biệt thự !!
"Chính là nơi này !!"
Ngọc Hư Tử đi đến trước cổng biệt thự, bàn tay vung lên, đại môn lập tức vỡ toang, hắn xông thẳng vào, Phong Cuồng ở phía sau cũng đuổi theo, lại đột nhiên liền nghe thấy Ngọc Hư Tử kêu thảm thiết một tiếng, sau đó liền thấy hắn bắn ra, rơi mạnh trên mặt đất, trong miệng ngậm một trái táo, không bò dậy nổi.
Phong Cuồng trong lòng kinh ngạc, liền thấy sau cổng chậm rãi đi ra một thân ảnh nhỏ nhắn, lại là một bé gái bảy tám tuổi.
Bé gái mặc một bộ y phục trắng, tóc tết thành hai bím nhỏ, vẻ mặt linh lợi. Tướng mạo lại tựa như băng điêu ngọc trác, đáng yêu không thể tả.
Càng làm cho Phong Cuồng kinh ngạc chính là, chân cô bé này lại cách mặt đất một thước, lơ lửng trên không, một tay cầm một trái táo đã cắn vài miếng, tay khác lại có năm ba trái táo đang lơ lửng trên đầu ngón tay.
"Các ngươi là ai ? Vì sao xông vào nhà ta ?"
Bé gái ngọt ngào quát hỏi.
Ngọc Hư Tử gắng gượng đứng lên, gắng sức móc trái táo trong miệng, quát: "Nhóc con từ đâu tới, dám ám toán đạo gia !!"
Cô bé đảo mắt, nói: "Ta không phải nhóc con, ta tên là Bảo Nhi. Bảo trong bảo bối. A? Ngươi trên đầu không có tóc, ngươi là hòa thượng sao?"
Ngọc Hư Tử giận đến mặt trắng bệch, hắn vừa rồi xông vào, từ đối diện bay tới một trái táo, đập mạnh vào miệng hắn, trái táo tuy nhỏ, nhưng lực đạo lại tựa như đạn pháo, nhất thời đập gãy hai chiếc răng, hắn quát: "Nhóc con! Mau gọi tiểu tặc Tiểu Lôi ra đây!" Nói xong, hắn xuất trường kiếm, dùng lực chém dứ một kiếm!
Ai ngờ Bảo Nhi thấy trường kiếm trong tay hắn, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, hoan hô một tiếng: "A? Là phi kiếm à!!"
Ngón tay nó điểm nhẹ, Ngọc Hư Tử liền cảm thấy trong tay trống không, trường kiếm biến mất, rồi xuất hiện trong tay Bảo Nhi.
Bảo Nhi cầm trường kiếm, mặt mày rạng rỡ, hoan hô: "Bảo Nhi thích phi kiếm lắm, nhưng ba ba không cho Bảo Nhi chạm vào phi kiếm."
Ngọc Hư Tử nhìn bàn tay trống trơn. Lại nhìn Bảo Nhi đang cầm trường kiếm của mình, sắc mặt tựa như gặp quỷ, đột nhiên kêu lên một tiếng, liên tục lùi ba bước. Hắn nghĩ đến vỡ đầu, cũng nghĩ không ra cô bé trước mặt làm sao đoạt đi phi kiếm của mình.
Phong Cuồng cũng kinh hãi, cô bé trước mặt này, sao lại có bản sự như thế?
Ngọc Hư Tử miễn cưỡng trấn định một chút, quát: "Nhóc con! Mau mau trả bảo kiếm cho ta!"
Bảo Nhi trong lòng thầm đấu tranh, nhìn bảo kiếm lấp lánh sáng ngời trong tay. Quả thực rất thích, nhưng ba ba bình thường dạy bảo mình. Không thể ép buộc lấy thứ gì của người khác. Nhưng giờ phút này trong lòng quả thực không muốn buông, nó do dự một chút, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, cười nói: "A ! Các ngươi xâm nhập nhà ta, nhất định là ăn trộm! Ba ba nói, nếu có người trộm thứ gì của nhà chúng ta, phải lấy lại! Cái này gọi là lấy răng trả răng. Bảo Nhi không trả kiếm của ngươi ! Ê. Hòa thượng, ngươi là hòa thượng, vì cái gì phải làm ăn trộm vậy?"
Ngọc Hư Tử tức giận đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên, oa oa kêu to một tiếng, trong tay một chưởng phách ra.
Hắn dùng chính là Côn Luân Kim Chưởng, một chưởng tung ra, liền nghe ầm một tiếng, kim quang bắn ra bốn phía, cánh cửa trước mặt đã vỡ tan. Nhưng Bảo Nhi đang lơ lửng trong cuồng phong kim quang, không tổn thương chút nào, con mắt đen láy đảo tròn. Đột nhiên nó cười nói: "A ! Ngươi dụng chính là Kim Chưởng ! Chưởng pháp này Bảo Nhi cũng biết!"
Nói xong, nó cười hì hì vươn bàn tay nhỏ trắng muốt nhẹ nhàng vỗ. Liền thấy một đạo kim quang vô hạn từ bàn tay của nó bay ra, Ngọc Hư Tử giật mình, vội xoay người lộn nhào, ầm một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một hố to, Ngọc Hư Tử sợ tới mức hồn phi phách tán, nhìn cái hố bên cạnh, đối phương thi triển quả nhiên là Côn Luân Kim Chưởng, uy thế của một chưởng này cơ hồ không kém mình.
Tim Phong Cuồng cũng đập loạn, bé gái trước mặt này quả thực lợi hại đến đáng sợ, hắn đột nhiên cao giọng nói: "Đạo trưởng, yêu nữ này lợi hại quá! Cẩn thận đừng khinh địch"
Hắn đột nhiên đem trường kiếm trong tay quăng cho Ngọc Hư Tử: "Đạo trưởng tiếp kiếm !"
Ngọc Hư Tử thuận tay chụp lấy, hắn cầm kiếm trong tay, trong lòng thoáng yên ổn một ít, chỉ là vẫn sợ hãi bé gái trước mặt lại dùng pháp thuật kỳ quái gì đó cướp kiếm của mình, lần này lại cẩn thận nắm chặt, ánh mắt trợn trừng nhìn Bảo Nhi, một khắc cũng không dám thả lỏng.
Bảo Nhi cười hi hi nói: "Hòa thượng, ngươi xem ta đánh ra kim chưởng có được không ? Ba ba ngày thường không cho Bảo Nhi dùng đâu, nói rằng chưởng pháp này quá bá đạo, sợ Bảo Nhi đả thương người, à …… ba ba còn nói, cho dù đả thương người hay không, đánh hư hoa cỏ cũng không tốt."
Giờ phút này Ngọc Hư Tử trong lòng bất định, không biết bé gái pháp lực cực kỳ cao trước mặt này, thật sự là ngây ngô, hay là giả ngốc.
Bảo Nhi lại tiếp tục nói: "Ngươi yên tâm, ta không cướp kiếm trong tay ngươi. Pháp thuật này Bảo Nhi chỉ biết dùng một lần, lần thứ hai là không linh."
Nói xong, nó lại phát ra tiếng cười như chuông bạc: "Hòa thượng, mặt ngươi làm sao đen thui ? Chẳng lẻ hòa thượng cho tới bây giờ không rửa mặt sao?"
Ngọc Hư Tử chậm rãi lui ra phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, cắn răng thâm trầm nói: "Các hạ thâm tàng bất lộ, ta bội phục ! Có điều dấu đầu lộ đuôi như vậy, giả thần giả quỷ, không phải là cao nhân, mời thống khoái báo danh! Ta là Côn Luân Ngọc Hư Tử, lần này tìm đến Tiểu Lôi báo thù ! Các hạ rốt cuộc là cao nhân phương nào, xin báo ra pháp hiệu đi!"
Bảo Nhi đảo mắt, nhỏ nhẹ nói: "Bảo Nhi chỉ là Bảo Nhi a …… cái gì cao nhân thấp nhân, Bảo Nhi không hiểu. Ân …… mẹ Diệu Yên dạy ta pháp thuật, nói là Tiên Sơn phái, vậy Bảo Nhi cũng là người Tiên Sơn phái ……" Nó đột nhiên dường như nhớ tới chuyện gì, kêu lên: "A !! Hòa thượng, ngươi nói là tìm Tiểu Lôi ba ba báo thù ? Hừ ! Ngươi muốn tìm Tiểu Lôi ba ba của ta đánh nhau! Vậy ngươi không phải người tốt!!"
Ngọc Hư Tử tức giận rống lên một tiếng, xoát một tiếng bạt ra trường kiếm, lưỡi kiếm chỉ vào Bảo Nhi, quát: "Yêu nữ, xem kiếm!!"
trường kiếm hắn cầm là của Phong Cuồng, chính là trấn môn chi bảo của Phong Môn, quả thực là một pháp bảo yêu dị, trường kiếm này hàn khí sâm nhiên, xoát xoát hai kiếm, Ngọc Hư Tử không dám sơ hở, liền thi triển ra Côn Luân tuyệt học Phong Tự Tam Thập Lục Trảm.
Liền thấy hai đạo kim quang phóng ra, Bảo Nhi lại hì hì cười, tiện tay nhẹ nhàng bắn ra, hóa giải kim quang, cười nói: "Ân, này kiếm pháp rất quen thuộc …… a ! Phải rồi, hòa thượng, ngươi dùng chính là Phong Tự Tam Thập Lục Trảm, Bảo Nhi thấy rồi, bất quá ba ba nói kiếm pháp này quá thô thiển, không có để Bảo Nhi học ……"
Thô thiển ??
Khí huyết trong lồng ngực Ngọc Hư Tử sôi trào, hắn quát một tiếng chói tai, xông tới Bảo Nhi, trường kiếm trong tay bay đi, hóa thành ba mươi sáu đạo kình khí, trên dưới trái phải vây lấy Bảo Nhi.
Nụ cười Bảo Nhi không đổi, cơ thể lại nhẹ nhàng lui ra sau, bàn tay nhỏ nhắn cầm trường kiếm cao hơn cả người nó, sau đó huyễn hóa đạo kim quang vây bọc chính mình, nó cười nói: "À, Bảo Nhi cũng biết kiếm pháp này, bất quá sẽ không giống hệt của ngươi, Bảo Nhi biết khác một chút……"
Nói xong, Bảo Nhi đột nhiên thu lại nụ cười, chậm rãi đọc một đoạn tiên quyết, lúc nó đọc đến ba chữ cuối, sắc mặt Ngọc Hư Tử đột nhiên biến đổi quái dị, bật thốt lên: "Không có khả năng !!"
Liền thấy Bảo Nhi đột nhiên vung trường kiếm lên, cơ thể hóa thành một chuỗi bóng mờ, trong nháy mắt bay tới bên cạnh Ngọc Hư Tử, hai bóng người một lớn một nhỏ lần lượt thay đổi, liền nghe thấy mấy tiếng đinh đinh đương đương vang lên, Bảo Nhi bắn ra ngoài, đột nhiên lại niệm một câu kiếm quyết, trường kiếm chỉ thiên ……
Vừa thấy tư thế này của Bảo Nhi, Ngọc Hư Tử lập tức mặt xám như tro.
Liền nghe thấy ầm một tiếng, thiên không trên đầu nhanh chóng ngưng tụ một đám mây đen, mây đen quay cuồng trong kim sắc thiểm điện, Bảo Nhi hét một tiếng: "Trảm !"
Một tiếng nổ vang lên, trong thiên không, một đạo thiểm điện kim sắc bổ xuống, Ngọc Hư Tử kêu to một tiếng, cơ thể co rút lại, miễn cưỡng dùng pháp lực toàn thân hoành trường kiếm đón đỡ.
Đạo thiểm điện chuẩn xác đánh trúng trường kiếm của Ngọc Hư Tử, cả người hắn nhất thời bốc ra một đoàn hỏa diễm, quần áo toàn thân trong nháy mắt thiêu thành tro bụi, bàn tay bằng vàng cũng trong nháy mắt tan thành một bãi nước vàng.
Pháp lực toàn thân Ngọc Hư Tử cơ hồ đều bị tiêu thất, hắn thầm kêu lên: Mạng ta hết rồi!
Hắn đã sớm nhận ra, bé gái này không ngờ vừa sử dụng tuyệt học chính tông vô thượng Côn Luân!
Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm !!
Lúc tối hậu, trường kiếm chỉ thiên không, chính là sát chiêu cực mạnh của Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm, Dẫn Phát Thiên Lôi !
Tuyệt học này, cả Côn Luân phái, cũng chỉ có một mình chưởng môn nhân Ngọc Cơ Tử biết sử dụng mà thôi, còn như Ngọc Hư Tử, bất quá chỉ luyện thành Phong Tự Tam Thập Lục Trảm, thấp hơn một bậc so với Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm, Lôi Tự Nhất Bách Linh Bát Trảm này, hắn còn chưa luyện thành. Mắt thấy một bé gái không ngờ có thể thi triển ra Côn Luân vô thượng tuyệt học, bảo hắn như thế nào không kinh hãi ?