Chí Tôn

Chương 145: Bảo thạch mật môn, Dung Nham Bá Vương Hoa (hạ)




- Ra bàn chọn một ít tài liệu luyện chế yêu binh thượng đẳng, chỉ khi có được thừa nhận của mật môn mới có thể thông qua, bằng không cút trở về cho lão tử, ha ha ha!

- Chọn tài liệu?
Kim Bích Hàm lặng yên nhíu mày:
- Chính là mấy thứ này sao?

Trước bảo thạch mật môn trong đại sảnh có một chiếc bàn dài, bên trên xếp đủ loại tài liệu luyện binh rực rỡ đủ sắc màu. Kim chúc các loại màu sắc khác nhau, vật thể thần bí cổ quái, khiến người khác phải hoa mắt.

- Những tài liệu này…
Du Nha ngây cả người, dưới ánh mắt nhìn kỹ, giật mình nói:
- Vì sao đều là tài liệu tinh phẩm bình thường Chung Thất luôn cất giấu.

- Những tài liệu này có giá trị rất cao, xem ra Chung Thất đối với chính mình tương đối có tự tin, ăn vào Thiên Linh Chân Tâm Đan, hắn là đã giúp thực lực của hắn tăng vọt, bằng không sẽ không tự tin tới mức cuồng vọng như vậy.
Sở Vân mở miệng nói. Hắn từ trong bảo thạch mật môn này cảm giác được một loại ý tứ cao cao tại thượng, cuồng vọng từ cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới.

- Ai, chỉ một phối phương thực sự khiến con người thay đổi nhiều như vậy hay sao?
Chung Thất thường xuyên uống rượu với ta, bình thường còn cỗ vũ ta giữ vững lòng tin, tiếp tục nỗ lực. Ta vẫn coi hắn là bằng hữu chân chính, là tri kỷ suốt đời. Thực sự không ngờ tới hắn lại là con người như vậy!

Ngữ khí của Du Nha tràn đầy phẫn hận, cũng mang theo nghi hoặc thật sâu, hắn bắt đầu lựa chọn tài liệu trên bàn.

Mặc dù thực lực có tổn hại, thế nhưng ánh mắt cấp bậc đại sư vẫn còn. Huống hồ những tài liệu luyện binh này không thứ nào không phải tinh phẩm, Không bao lâu sau, Du Nha đã lựa chọn hoàn tất, mang theo một đống tài liệu đi tới trước bảo thạch mật môn.

Mật môn nhất thời tản mát ra quang mang cường liệt, chói mắt tới cực điểm, khiến kẻ khác không thể nhìn gần. Bỗng nhiên quang mang tối sầm lại, mặt ngoài bảo thạch mật môn nguyên bản trơn truột bỗng nhiên nhìn thành một đạo dòng xoáy tỏa quang mang màu xanh thẳm.

Tất cả mọi người rất kinh hỷ, đều cảm thán thực lực của Du Nha đại sư, đều tiến vào trong dòng xoáy màu lam.

Hầu như trong nháy mắt, hai chân mọi người bước lên mặt đất. Trước mắt lại là một đại sảnh, bố cục so với đại sảnh trước đó không khác biệt nhiều, khác chỉ là bảo thạch mật môn ở trước và sau mà thôi.

- Vì sao lại có một đan lô khổng lồ?
Tất cả mọi người đều biểu thị ngạc nhiên, trước mặt bọn họ có một đan lô lớn. Trong phòng đại sư luyện binh Chung Thất vì sao lại để một tòa đan lô dùng để luyện đan?

Đan lô là Tam Túc Thanh Đồng, trên đỉnh hình tròn, cao chừng hai người, ba người cũng không ôm hết được.

- Cái này cũng không kỳ quái, mười mấy năm trước Chung Thất còn xuất thân từ luyện đan sư, hắn đối với luyện đan không có thiên phú cũng không có hứng thú, luôn luôn không vui. Ta đã tiến cử hắn vào hành nghiệp luyện binh. Đoạn thời gian đó, thực lực của ta còn chưa tổn hại, có thể nói phong cảnh vô hạn. Sau đó thực lực tổn thương, Chung Thất đã thay đổi, bộc phát quang mang chói mắt.
Nhãn thần Du Nha mờ ảo, hồi ức chuyện cũ, trong miệng giải thích.

- Kỳ quái, trong đan lô dĩ nhiên có một viên đan dược.
Nhan Khuyết tiến về phía trước, sau khi kiểm tra, phát hiện giữa đan lô có một viên đan dược cổ quái đen tối như mực.

Sở Vân nhìu đầu lông mày một chút:
- Cuồng Bạo Đan? Đây là một loại dược hoàn bạo phát. Trong khoảng thời gian ngắn có thể đề cao tố chất của ngự yêu sư một cách toàn diện, khiến khí lực của ngự yêu sư bành trướng, tinh thần gấp trăm lần, linh quang đột nhiên sáng rọi. Thế nhưng di chứng tương đối nghiêm trọng, tổn hại đối với thân thể cũng rất lớn. Du hiệp thường dùng để bảo mệnh.

Hắn đối với Cuồng Bạo Đan này rất quen thuộc. Kiếp trước tại tình huống bất đắc dĩ, đã dùng qua không ít lần. Sau đó thân thể không thể chống lại được di chứng dược tính tích tụ, hiệu quả càng lúc càng yếu, lúc này mới dừng không dùng tiếp. Đối với di chứng cường đại của loại đan dược này, hắn tràn đầy thể hội.

- Hành động này hẳn là có thâm ý, trên bảo thạch mật môn kia hẳn là có đáp án.
Sở Vân chỉ vào một mặt bức tường khác, nơi này cũng có khảm một bảo thạch mật môn. Chỉ là màu hoàng kim, không phải cùng một đôi với bảo thạch mật môn ngọc bích trước đó.

Mọi người vòng qua đan lô khổng lồ, bỗng nhiên thân thể nhất tề bị kiềm hãm.

- Hử, có một góc yêu thực?
Kim Bích Hàm thấp giọng kinh hô. Vừa rồi đường nhìn của mọi người bị đan lô ngăn cản, lúc này mới phát hiện ra cây yêu thực này.

- Chớ lên tiếng, đây là yêu thực cấp bậc Đại Yêu, tu vi chừng sáu trăm năm, hiện tại đang trong lúc ngủ say, đừng để nó bị đánh thức!
Sở Vân lập tức căn dặn một câu.

Nhan Khuyết hiểu rõ nói:
- Khó trách lúc chúng ta tiến vào không phát hiện ra, nguyên lai là nó ngủ say rồi, yêu khí thu liễm tới trình độ nhất định, tự nhiên không thể cảm ứng được.

- Đây chính là Dung Nham Bá Vương Hoa!
Sở Vân quan sát chốc lát, nhanh chóng cho ra kết luận.

Mỗi cánh hoa của Dung Nham Bá Vương Hoa đều rất tráng kiện, cánh có thể so sánh với tai voi. Chiều cao ước chừng ba tráng hán. Cánh hoa khổng lồ rất dày, màu đỏ đậm, khiến mọi người liên tưởng tới nham thạch núi lửa. Cánh hoa trải ra, có thể so sánh với
hải thuyền. Phóng mắt nhìn một màu lửa đỏ, khí phách mười phần. Nguồn truyện: Truyện FULL

Càng khiến kẻ khác nghẹn họng nhìn trân trối chính là, vô số nham thạch nóng chảy.

Du Nha nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Ta biết cây Bá Vương Hoa này, nó là yêu thực do Chung Thất nuôi, nó ở chỗ này, Chung Thất ở nơi nào?

- Trên bảo thạch mật môn hẳn là có ghi chú!
Bốn người đều vòng qua Dung Nham Bá Vương Hoa đang ngủ say, bước tới trước bảo thạch mật môn màu vàng.

Văn tự ghi trên mật môn cũng là nhằm vào Du Nha, trong ngôn ngữ lưu lại, tục tằng bữa bãi, hết sức vũ nhục. Muốn Du Nha ăn vào Cuồng Bạo Đan đã chuẩn bị trước, sau đó hàng phục Dung Nham Bá Vương Hoa, dùng nó và tài liệu trên bàn để khởi động bảo thạch
mật môn. Chỉ khi rèn luyện hợp cách rồi mới có thể thông qua được bảo thạch mật môn.

- Chung Thất này, thực đúng là càn rỡ, một lần khảo nghiệm còn chưa tính, còn có lần thứ hai, thực sự cho rằng mình rất giỏi.
Nhan Khuyết bĩu môi, đối với những lời lưu lại trên bảo thạch mật môn, rất không cảm tình tốt.

- Tiểu nhân đắc chí, thực sự ghê tởm!
Kim Bích Hàm nghiến răng nghiến lợi.

- Cuồng Bạo Đan? Lại muốn Du Nha đại thúc dùng Cuồng Bạo Đan?
Sở Vân thì nhíu mày, hắn đã hiểu một chút về ý đồ của Chung Thất. Thấp giọng nói.

- Ta có thể giải thích một chút. Trong mắt Chung Thất, Du Nha đã thành ma chướng của hắn. Hắn bỏ qua yêu thực của chính mình, chính vì gửi lời cáo biệt. Lại cứng rắn dùng Cuồng Bạo Đan, để Du Nha đại thúc tăng cao thực lực, chính là muốn hoàn toàn đánh bại, tiêu trừ ma chướng trong lòng mình, khiến tâm niệm hoàn toàn thông suốt.