Chí Tôn

Chương 147: Chiểu Du Cáp Mô (hạ)




Đây là Tâm Kính, xem ra Chung Thất đặc biệt chuẩn bị, để Du Nha dùng khai quang.

Ngoài ra, ắt không thể thiếu một lò luyện đan có hình dáng tương tự. Sau khi xem xét một phen, đan dược bên trong có hơn sáu viên.

Ăn viên đan dược thứ ba, tinh thần Du Nha run rẩy chấn động. Một dòng nước ấm di chuyển toàn thân, làm hắn thoải mái phun ra một hơi. Giống như sau khi vận động kịch liệt, trong giây lát cảm giác như thể lực mất đi lại trở về.

Hàng phục Tâm Kính xong, hắn chính thức bắt đầu khai quang Diệp Chủy.

Yêu binh và yêu thú, yêu thực không giống nhau. Yêu thú và yêu thực chính là do thiên nhiên sáng tạo, do trời sinh địa dưỡng vật, mà vật lại do con người tạo ra.
Ở trong lịch sử Ngự yêu sư, yêu binh phát triển muộn hơn rất nhiều so với yêu thú, yêu thực. Thật lâu sau, mọi người mới phát hiện, cẩn thận tỉ mỉ tạo ra, sử dụng rất lâu, ngưng tụ thành vật phẩm có tình cảm như nhân loại, có tỷ lệ rất lớn trở thành yêu binh.

Phát triển cho tới bây giờ, mọi người đã có thể có ý thức muốn luyện chế yêu binh.

Chọn nhân tài, đúc, rèn luyện là tỉ mỉ cấu tạo thân hình cho yêu binh. Khai quang lại rót tình cảm xuống, lấy tình khai quang. Không chừng có thể mở ra linh quang yêu binh.

Bởi vậy, khai quang chính là bước mấu chốt nhất, quan trọng nhất. Khai quang rất khó, lại rất dễ dàng. Mấu chốt là tình cảm mà luyện binh sư trút xuống ký thác vào trong yêu binh có nồng đậm chân thật hay không.

Du Nha đại sư cầm Tâm Kính trong tay, dồn tình cảm phức tạp phẫn hận, không cam lòng, nghi hoặc vân vân của bản thân đối với Chung Thất, dựa vào đạo pháp trong Tâm Kính, toàn bộ hóa thành một cột sáng màu trắng chiếu vào phía trên Diệp Chủy.

Diệp Chủy bắt đầu nở rộ ra ánh sáng màu huỳnh quang, nhưng rất nhanh lại nhạt xuống. Cột sáng biến mất, Du Nha đại sư thất hồn lạc phách, lui về phía sau hai bước.

Tâm Kính trong tay rơi trên mặt đất loảng xoảng.

- Ha ha a.
Sau khi thất thần một hồi lâu, hắn ngửa đầu cười khổ.

- Ta còn không thể hoàn toàn căm hận Chung Thất. Mỗi khi ta cố gắng hận hắn, trong đầu luôn hiện ra hình ảnh hắn há miệng uống rượu. Hắn vỗ ngực nói chúng ta là huynh đệ.
Hắn nói với ta giấc mộng khát khao trong lòng hắn là trở thành đại sư luyện binh đứng đầu trong thiên hạ.

Hai tay Du Nha lúc thì xiết chặt, lúc lại thả lỏng. Thể hiện nội tâm của hắn lúc này vô cùng phức tạp.

- Du Nha đại sư, ngươi thật sự là... Ôi, Chung Thất là người như thế...
Nhan Khuyết tức giận bất bình, không dự đoán được tự nhiên cửa ải khai quang cuối cùng lại thất bại.

Cũng không thể hoàn toàn tính là thất bại. Diệp Chủy đã thành vật có linh quang, nhưng là linh quang loãng. Bởi vậy chỉ có chất lượng trung bình. Không đạt được yêu cầu "tư chất thượng đẳng" của bảo thạch mật môn. Nhan Khuyết vặn tay, hô:
- Đại sư, chúng ta còn có thể làm lại một lần nữa.

Du Nha lại lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Ở thời điểm khai quang kia, ta cố gắng ngưng tụ suy nghĩ phẫn nộ và cừu hận của mình đối với Chung Thất, nhưng không được. Lúc này ta mới hiểu được nội tâm của mình. Có lẽ Chung Thất thật sự là tiểu nhân đê tiện, nhưng ở trong mắt ta, hắn vĩnh viễn là người đã cùng ta uống rượu, thấy ta khốn đốn uể oải thì la mắng, muốn an ủi ta lại cố tình nói vài lời vô vị.

- Hắn vô cùng khát khao nói, muốn trở thành đại sư luyện binh đứng đầu trong thiên hạ. Hắn từng hối hả ngược xuôi tìm kiếm hy vọng trị liệu thương thế cho ta. Có lẽ hắn luôn luôn diễn trò, có lẽ hắn luôn luôn lừa gạt, có lẽ hắn luôn luôn chế nhạo ta. Nhưng hắn thực sự là ngọn đèn dầu của ta. Là sức mạnh tâm hồn cho ta khi ta ở thời điểm chán nản nhất.

Biểu tình trên mặt từ hoang mang đến thư thái. Du Nha càng nói, hai mắt càng sáng.

Bỗng nhiên, hắn như là gỡ bở được gánh nặng ngàn cân. Vẻ mặt thoải mái nói:
- Nói thực ra, khi sự việc bắt đầu phát sinh, ta xác thực rất hận hắn đã phản bội ta. Nhưng trong lòng lại vẫn tồn tại một hy vọng. Có lẽ hắn có nỗi khổ. Ta vẫn không muốn tin tưởng hắn là loại người như vậy.

- Có lẽ.
Hắn chỉ vào bảo thạch mật môn, nói.
- Ta thông qua cánh cửa này, có thể nhìn đến bản tính của hắn. Hắn đã ăn Thiên Linh Chân Tâm đan, nên vô cùng cường đại. Nhưng hắn cũng không phải là Chung Thất trong lòng ta. Trong ấn tượng của ta Chung Thất, là huynh đệ của ta! Vĩnh viễn là nam nhân đã giúp đỡ ta, trong cửa hàng rèn luyện tối đen, đã uống rượu với ta.

Nói xong lời cuối cùng, hắn nhìn ba người Sở Vân cười khổ nói:
- Chắc các ngươi có chút không tiếp nhận được? Nói ta yếu đuối cũng được, nói ta sợ hãi cũng thế. Ta không muốn lại tiếp tục.

- Du Nha đại sư... Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Hai mắt Nhan Khuyết đã phiếm hồng.

- Trong lòng mỗi người, đều có một mặt trời. Đó là tâm linh, ngọn nguồn của sức mạnh.
Kim Bích Hàm cũng thở dài nói.
- Khai quang cần phát ra từ tình cảm nội tâm. Đạo quang kia loãng như thế, chứng minh phẫn hận trong nội tâm đại sư rất ít ỏi. Vậy còn nghi hoặc mãi làm gì? Ta có thể hiểu đại sư. Trận khiêu chiến bất luận thắng hay bại đều mất đi lý do để tiếp tục.

- Đại sư, ngài mới là đại sư chân chính. Ý chí của ngài, khiến vãn bối kính nể.
Nhan Khuyết trang trọng cúi đầu về phía Du Nha.

- Lựa chọn tha thứ, bảo vệ điều tốt đẹp trong lòng. Trái lại Chung Thất, mặc dù đạt được sức mạnh, lại mất đi mặt trời trong lòng. Trận khiêu chiến này, là đại sư thắng.
Kim Bích Hàm cảm thán.

- Thắng thua cũng không quan trọng.
Du Nha lắc đầu, nhìn về phía Sở Vân.
- Giống như là Sở Vân ngươi nói, nhân sinh như sóng triều, luôn luôn cao thấp phập phồng.
Ta huy hoàng qua, cũng nghèo túng qua. Nhân sinh đích thực không phải chỉ để ý tới thắng thua, mà là giữ lại phần tốt đẹp ở trong lòng. Ở đỉnh điểm, phần tốt đẹp này không đến mức khiến ta đắc ý vênh váo. Khi phải cúi đầu, tốt đẹp này không đến mức làm cho ta
mất đi hy vọng. Việc này có thể dừng tay như vậy sao. Tuy rằng thỉnh cầu này rất mạo muội, nhưng vẫn thỉnh Sở Vân ngươi tha thứ cho một lão già khiếp nhược.

- Không.
Sở Vân cúi đầu trầm mặc. Một lúc sau, cuối cùng ngẩng đầu lên mở miệng nói.
- Còn xa chưa đến thời điểm cuối cùng.

- Thiếu chủ…
Nhan Khuyết thở nhẹ một tiếng, trong mắt rất chờ mong. Hắn biết lúc này Chung Thất đã không còn quan trọng. Nếu Du Nha đại sư lựa chọn tha thứ, khi nhìn thấy bộ mặt thật sự của Chung Thất, chỉ sợ phải phá hủy thái dương trong lòng hắn. Khiến lão nhân này
thực sự suy sụp.

- Sở huynh, tuy rằng phần thưởng cho nhiệm vụ học tập nhiều, nhưng không cần cưỡng cầu.
Kim Bích Hàm cũng nói. Nàng cảm nhận được trên người Du Nha đại sư không có sự tranh đấu trong hoàng gia người lừa ta gạt, vốn không có gì tốt đẹp.