- Không cần. Nơi nào chẳng xem được? Ta cảm ơn ý tốt của quốc chủ. Ngồi vị trí này vẫn yên tĩnh hơn một chút. Hồng Thường Tiên Tử khẽ cười, cũng uyển chuyển từ chối.
Sắc mặt Mông Nguyên quốc chủ trầm xuống.
An Định Quốc chủ ngồi ở bên cạnh cười trêu: - Mông Nguyên quốc chủ không biết sao? Không phải ai cũng có thể tùy tiện mời được Hồng Thường đại nhân. Cho ngươi một đề nghị, đại gia rất có hứng thú đối với tác phẩm nghệ thuật cung đình ngày xưa của Đường Cẩm quốc. Dù có đồ tốt được giai nhân xem trọng, còn phải đứng xếp hàng ngoài viện chờ tới lượt.
Mông Nguyên quốc chủ cười ha ha, vuốt râu: - Bổn vương không hề có hứng thú với tác phẩm nghệ thuật đã chết kia, cũng không học đòi làm sang. Xem ra đã vô duyên với Tiên Tử. Thôi thôi, bổn vương vẫn nhìn xem các thiếu niên dũng sĩ vậy. Bổn vương vẫn yêu thích dũng sĩ hơn!
Rất nhiều người đều thở dài nhẹ nhõm.
Mông Nguyên quốc chính là cường quốc quân sự đứng vị trí số một số hai. Khí thế Mông Nguyên quốc chủ có cảm giác rất áp bách. Hắn cười, biểu hiện trí tuệ rộng lớn, cũng khiến bầu không khí toàn trường được buông lỏng. - Hồng Thường Tiên Tử, trực tiếp cự tuyệt lời mời của Mông Nguyên quốc chủ! - Người nổi tiếng không hổ danh là người nổi tiếng... - Tiên tử có tiếng yêu thích tác phẩm nghệ thuật cung đình của Đường Cẩm Quốc. Nếu ta có thể có một vật như vậy hiến cho giai nhân thì thật tốt biết bao.
Đám thư sinh đều xôn xao nghị luận.
Giang Hán Quốc chủ là một vị nam nhân trung niên mặt mày trắng trẻo, hơi mập.
Khi người khác hoặc nói chuyện với nhau, hoặc vùi đầu lật xem danh sách, hắn ngồi ngay ngắn ở sau bàn rượu, bình tĩnh quan sát biểu hiện của các vị thư sinh dưới đài.
Đây là bí quyết nhỏ để hắn tìm kiếm nhân tài.
Từ những cử chỉ hành động của thư sinh, tìm ra trình độ cao thâm bên trong.
Những thư sinh dùng ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào Hồng Thường Tiên Tử, đều bị hắn bài trừ ra ngoài. Người đầu tiên lọt vào mắt hắn là Hoa Anh. - Còn trẻ phong lưu, có tài năng. Trong lòng hắn thầm đánh giá một câu. - Xinh đẹp như hoa, tâm cơ linh động. Hắn lại nhìn thấy Trữ Y Y.
Ánh mắt tiếp theo ngừng lại một chút trên người Mã Hữu Tài, chợt chuyển tới trên người Nhan Khuyết: - Mộc mạc tự nhiên, ánh mắt ẩn chứa thần quang.
Hài lòng gật đầu, lại nhìn đến Kim Bích Hàm: - Sao? Má hồng môi thắm, có khí chất của hậu duệ quý tộc, tu dưỡng cao thâm. Thư sinh này có lai lịch ra sao?
Hắn chú ý tới Kim Bích Hàm, cảm thấy có chút nghi hoặc. - Ngươi đã đến rồi. Tất cả mọi người đang đợi ngươi. Lúc này, Kim Bích Hàm xoay người, chào hỏi Sở Vân mới hay Sở Vân trốn ở góc phòng, âm thầm quan sát Hồng Thường Tiên Tử một chút. Sau đó, mới chợt tỉnh bước ra.
Ánh mắt Giang Hán quốc chủ nhất thời sửng sốt, hắn cũng nhìn thấy Sở Vân: - Hả? Thiếu niên này!
Giang Hán Quốc chủ đã trị vì hơn bốn mươi năm, bản thân gặp qua không ít nhân tài, nhưng hắn chưa từng gặp thiếu niên nào như Sở Vân! - Ngực có bắp thịt, cứng cỏi trầm ổn, hăng hái dâng trào! Cổ quái, cổ quái! Ánh mắt Giang Hán Quốc chủ gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Vân, cảm thấy rất nghi hoặc. - Loại khí độ, không thể có trên người thiếu niên trẻ tuổi như thế mới đúng... Trong phút chốc, Giang Hán Quốc chủ nảy sinh hứng thú lớn đối với Sở Vân.
Trong mã có thiên lý, trong người có Bá Nhạc.
Hắn đang nhìn đám thư sinh xuất thân bình thường, mỗi người có tư thế oai hùng bừng bừng khí thế, tinh thần tiến thủ mạnh mẽ. Nhưng trong mắt Bá Nhạc, người cá biệt luôn luôn như vậy, giống như hạc trong bầy gà, nhìn thoáng cũng có thể thấy được.
Sở Vân chính là một người như vậy.
Hắn vừa đến, lập tức thu hút sự chú ý của đám thư sinh chung quanh. - Là Trĩ Hổ. Cuối cùng hắn xuất hiện. - Sở Vân đến kìa. - Hội trưởng tôn kính, rốt cuộc người đã tới. Kim Bích Hàm đi phía trước, cười trêu ghẹo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Vân cười, thản nhiên nhìn lướt qua những nhân vật trên đài cao: - Hôm nay có không ít nhân vật đến đây.
Nói xong, quay lại nhìn đội của mình nói. - Các ngươi nhìn mình xem, mỗi người đều giống đầu gỗ, có chút mà chân run bụng run hết cả lên. - Làm sao có! Mọi người vội vàng kiểm tra lại mình.
Có người chỉ vào người bạn đứng gần, cười nhạo nói: - Hắn run này, ta nhìn thấy!
Người nọ nhất thời đỏ mặt, lớn tiếng phản bác: - Cái rắm, Ngươi là lấy bụng ta suy ra bụng người!
Một trận cãi vã diễn ra.
Mọi người cùng cười vang, bầu không khí khẩn trương liền bị quét sạch. - Người đứng đầu rất giỏi... Ánh mắt Giang Hán Quốc chủ sáng ngời. - Hả? Thiếu niên kia là ai? Mông Nguyên quốc chủ cũng không nhịn được chú ý tới Sở Vân. Vốn Sở Vân chính là nhân vật công chúng, vừa hiện thân trước mắt mọi người, ánh mắt đám thư sinh liền không tự chủ được bị thu hút. Tất cả đều ngừng nói chuyện với nhau, quay đầu nhìn lại.
Có lẽ bọn họ đứng ở dưới nên không cảm thấy được. Nhưng cảnh tượng này đều lọt vào mắt của các nhân vật ngồi ngồi trên đài cao, lại vô cùng rõ ràng. - Ha hả a, thiếu niên chính là tân sinh năm nay. Họ Sở tên Vân, đương nhiệm hội trưởng Học Lý hội của Thư Viện. Phong Bá Nhạc vuốt râu, cười ha hả nói. Trong lời nói có che dấu không được chút kiêu ngạo. - Sở Vân? Dường như đã từng nghe cái tên này ở đâu đó. Quốc chủ An Định quốc nhíu mày, bỗng nhiên lại giãn ra. - À! Ta nhớ ra rồi. Sở Vân. Trĩ Hổ Sở Vân, mười ba tuổi được đăng trên Tuấn Kiệt bảng. Người nghĩ cách cứu nghĩa phụ, chém chết Tàn Lang chính là hắn! - Hóa ra hắn quả thật là thiếu niên anh hùng! Mắt Mông Nguyên quốc chủ sáng ngời, mang theo ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào Sở Vân.
Đối với đằng bảng, bất luận tin tức của thế lực nào cũng khiến mọi người chú ý.
Trên Đằng bảng, không chỉ có đại diện cho một cá nhân, còn là bề ngoài của một thế lực. Sở Vân lên Tuấn Kiệt bảng, xuất hiện trước mặt nhiều thế lực, khiến cho rất nhiều người âm thầm chú ý.
Nhưng thấy Sở Vân mày kiếm mắt sáng, mắt ẩn chứa thần quang, mũi cao thẳng, khuôn mặt kiên nghị quả cảm. Thân hình khoẻ mạnh, trên lưng mang đại đao, tư thế oai hùng bừng bừng khí thế, vạm vỡ, một khí độ dũng mãnh, giữa thiên quân vạn mã dễ dàng giành được vị trí chỉ huy.
Mông Nguyên quốc chủ càng xem càng là vui mừng, không nhịn được một trận chà xát hai tay, cười ha ha tuyên bố nói: - Ta muốn thiếu niên anh hùng này! Các ngươi ai cũng không thể đoạt được của ta! - Người có đức có tài, minh chủ đều cầu. Mông Nguyên quốc chủ, lời của ngươi, cũng có phần quá phận. Giang Hán quốc chủ mỉm cười nói. - Ngươi! Mông Nguyên quốc chủ trừng mắt nhìn lại.
Giang Hán quốc chủ không chút yếu thế, cũng trừng mắt nhìn qua.