Chí Tôn

Chương 237: Độc Mục Thạch Ngưu, mật thất hư không, Thiên La Tán?




Trong Địa Đàn, có một con Thạch Ngưu đang ngủ. Nó như một ngọn núi nhỏ, thân thể khỏe mạnh mà lưu loát, ngưu sừng uốn lượn giống như nguyệt nha, cái này tỏa sáng như ngọc lưu ly. Nó chỉ có một con mắt, lúc này từ từ mở ra, hiện lên con ngươi màu xanh đen.

Nhất thời tim Sở Vân đập thình thịch:
- Đây chính là Độc Mục Thạch Ngưu cấp Đại Yêu đỉnh phong, sở hữu đạo pháp thiên phú Hậu Thổ Huyền Quang, người bị trúng sẽ bị hóa thạch trở thành Thạch Điêu.

Xoạt!

Trong khi đang suy nghĩ, Độc Mục Thạch Ngưu phát ra tiếng rống, đứng dậy. Con mắt trừng to, từ trong mắt phát ra một tia sáng màu đen vừa dài vừa nhỏ.

Tia sáng thoáng chốc vụt tắt, biến mất trong thông đạo thứ tư. Rất nhanh có tiếng thét kinh hãi vọng ra, nhất định là có người nào đó không may bị chúng quỷ chiêu.

- Có địch nhân!

- Tất cả dừng tay!

Hai đội binh sĩ trong thông đạo rống lớn, tất cả dừng tay, quay trở lại phòng khách.

- Ta đã hiểu, đây chính là kiến trúc theo bố cục Tứ Trùng Phệ Long trong sách cổ có ghi chép. Chỉ là có rất nhiều điểm quái dị, bốn thông đạo này đều là giả. Độc Mục Thạch Ngưu chính là yêu thú bảo vệ mộ! Lẽ nào chính là thông đạo giữa Địa Đàn sao?

Độc Mục Thạch Ngưu khổng lồ hiện ra trước mắt, chợt trong đầu Trữ Phàm Trần hiện ra linh quang, không kiềm chế được kêu lớn.

Trong lúc đó ba thế lực bắt đầu hỗn chiến.

Chỉ thoáng chốc, hỏa bay toán loạn khắp đại sảnh, tiễn bay như mưa, đao quang kiếm ảnh thác loạn rực rỡ.

Tuy rằng Độc Mục Thạch Ngưu là Đại Yêu thú đỉnh phong, nhưng rốt cục không thể chống đỡ nổi thế lực hai phương như lang như hổ, trên thân thể tràn ngập vết thương, ngưu sừng cũng đều sứt mẻ. Chỉ có đều nó chính là thạch tinh biến thành, toàn thân đều là đá, không có ít máu tươi chảy ra.

- Hỏa Diễm Thổ Tức!
Thiếu chủ Viêm gia điều khiển Tam Đầu Hỏa Man Sư phun ra một luồng hỏa lực mãnh liệt.

Bao phủ toàn bộ Độc Mục Thạch Ngưu trong đó.

Độc Mục Thạch Ngưu phun ra Hậu Thổ Huyền Quang, liệt hỏa được chia nhỏ ra.

Thế nhưng bị thương quá nặng, rất nhanh không thể chống đỡ nổi, bị lửa bốc cháy bao phủ toàn thân.

Ầm ầm ầm...

Bỗng nhiên lăng mộ chuyển động mạnh, thạch trụ sụp đổ, thạch tiết rơi lả tả liên tục nện xuống đất. Một luồng nước biển màu xanh đã thấm qua đây.

Bỗng nhiên sắc mặt Trữ Phàm Trần trở lên trắng bệch, nghĩ tới bộ phận then chốt nào đó, phát ra một tiếng kinh hô:
- Dừng tay! Độc Mục Thạch Ngưu này chính là trung tâm lăng mộ, yêu thú Địa Đàn. Đánh tan nó, mới có thể trông thấy lăng mộ. Ngươi không sợ sẽ bị tán thân ở hải vực Xà Tảo, ngươi sẽ bị nghiền nát!

- Cái gì? Thông đạo ở ngay giữa Địa Đàn, cho dù là nó, làm sao có thể đi vào?
Thiếu chủ Viêm gia hừ lạnh, động tác trên tay chậm lại, sau đó ngăn sức công kích của Tam Đầu Hỏa Man Sư.

Độc Mục Thạch Ngưu được giải thoát, đau đớn thảm thiết. Mắt nó trừng to, thở hổn hển, nhưng không tấn công nữa. Mà là phát sinh Hậu Thổ Huyền Quang, bắn vào giữa lăng mộ.

- Nó đang tu bổ lại lăng mộ.
Trữ Phàm Trần liền bừng tỉnh.

- Đánh chết nó, lăng mộ được giải thể. Không giết nó, không thấy được thông đạo. Tên Thiên La Hầu này thật lắm trò, con bà nó!
Cổ Phá U tức giận liền sử dụng Cương Lôi Giản, bực mình gào thét.

- Chúng ta lên làm gì bây giờ? Phấn điệp đã sắp tan.
Kim Bích Hàm âm thầm kéo ống tay áo của Sở Vân.
Trong mắt Sở Vân lóe ra tinh mang:
- Thiên La Hầu có thể trở thành thượng tân khách của các thế lực, cũng không đơn giản chỉ là dựa vào Thiên La Tán. Mà cũng bởi vì hắn hiểu rõ lòng người, biết cách luồn
cúi. Thông đạo thực sự không hẳn ở giữa Địa Đàn. Có thể nằm ngoài suy đoán của mọi người, hay là thông đạo thực sự, trên thực tế ở ngay bên trong một trong bốn thông đạo kia.

- Rất có lý.
Hai mắt Kim Bích Hàm sáng ngời.

- Chúng ta hãy đi vào thông đạo thứ nhất.
Sở Vân trầm ngâm một lúc, sau đó hạ quyết định.

Nhân lúc mọi người đang giằng co, hai người men theo phòng khách, thần không biết quỷ không hay thâm nhập vào thông đạo.

Có lẽ bởi vì Long Nguyên Thụ mang theo vận khí. Tại cuối thông đạo, Sở Vân kinh hỷ phát hiện một cánh cửa nhỏ đóng chặt.

Sau khi kiểm tra, Sở Vân dè dặt đẩy cánh cửa ra.

Đây là một khe nhỏ.

- Thiên La Tán!
Kim Bích Hàm phát ra một tiếng kinh hô, ngón tay chỉ về phía trước, thần tình phấn chấn.

Ở chính giữa khe nhỏ dứng một cây đại tán.

Bốn phía hắc ám, xung quanh phát ra ánh sáng màu xanh, chiếu rọi vào cây đại tán.

Tia sáng yếu ớt, khiến cho người ta cảm thấy mờ mờ ảo ảo. Nhưng rốt cục có phải Thiên La Tán hay không, tạm thời không thể xác định.

Hai mắt Sở Vân nheo lại, cảm thấy có điều không thích hợp. Hắn lập tức đứng ngây người ra, dùng Hỏa Nhãn ngưng thần lại. Không thấy nguyên khí hành hỏa. Lại tiếp tục dùng Kim Nhãn, Thủy Nhãn, Thổ Nhãn vẫn không thấy nguyên khí toát ra.

- Khó trách ta cảm thấy cổ quái, có một loại cảm giác trống rỗng. Cũng bởi vì khe nhỏ này không có nguyên khí.
Sở Vân thì thào nói.

Khe nhỏ này, trong cổ mộ có tên gọi là Mật Thất Hư Không. Ở giữa Mật Thất Hư Không có thể bảo tồn thi thể, xua tan toàn bộ nguyên khí. Không phải là đại sư luyện binh nhất lưu không thể kiến thiết.

- Nói như vậy, đây chính là nơi chứa thi thể Thiên La Hầu. Thế nhưng quan tài ở chỗ nào?
Ánh mắt Kim Bích Hàm dò xét khắp nơi, chỉ thấy một màu đen sâu thẳm, chỉ có ở giữa phòng khác mới có một tia sáng màu xanh.

- Dưới kia hình như có vật gì đó.
Quan sát một lúc, bỗng nhiên nhãn thần Kim Bích Hàm sáng ngời. Lại bước tới vài bước, ngưng thần nhìn lại. Lập tức con ngươi co lại, toàn thân run lên, nép vào phía sau Sở Vân, thất thanh nói.

- Dưới tán có một người đang ngồi!
Mật thất u ám tĩnh mịch, chỉ có một tia sáng màu xanh khiến cho người ta cảm thấy mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ. Tất cả âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách. Bất kể nguyên khí như thế nào, cũng không thể tồn tại. Khiến cho người ta cảm thấy trống rỗng, quả thực như đang trong ảo mộng.

Trong lòng Kim Bích Hàm sợ hãi, trông thấy một người ngồi phía dưới chiếc ô.

- Bình tĩnh.
Sở Vân trấn an Kim Bích Hàm, lấy ra Túy Tuyết Đao. Nguyên bản ánh đao sáng như tuyết, tại trong phòng này cũng bị áp chế.

Nhờ ánh đao, rốt cục Sở Vân cũng trông thấy người nọ ngồi dưới chiếc ô.

Kia không phải người.

Mà là một xác khô. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trên người xác khô, quần áo chỉnh tề, trang sức hoa lệ. Hắn ngồi xếp bằng dưới chiếc ô, hai tay khô héo buông xuống đặt ở trên đầu gối, một tay nắm chặt thủ ấn, một tay nắm chặt một viên ngọc thạch.

- Đây chính là thi thể của Thiên La Hầu...
Sở Vân nhìn kỹ một hồi, dựa vào trang phục và thể trạng tiến đến suy đoán.