Hỏa khắc kim, mà Bách Túc Kim Ngô là yêu thú thuộc kim. Nhất thời Bách Túc Kim Ngô nhe nanh múa vuốt bị khắc chế, rơi vào thế hạ phong. - Đây chính là Thiên Hồ sao? Trữ Phàm Trần luôn chú ý vào chiến trường, dùng ánh mắt nóng như lửa chăm chú nhìn thẳng vào Thiên Hồ. - Thật không hổ là Thiên Hồ tuyệt phẩm! Nghe nói Thiên Hồ tu vi đại thành có thể sở hữu chín đuôi, gồm chín loại thuộc tính khác nhau. Chín loại thuộc tính, thủ pháp thay đổi, chung quy lại có thể khắc chế được đạo pháp của đối thủ.
Hỏa diễm dày đặc, hơi nóng cuộn trào mãnh liệt. Tiếp đó Bách Túc Kim Ngô liền tháo chạy, bị Thiên Hồ vóc dáng nhỏ hơn chính mình hàng trăm lần gắt gao chèn ép, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Ầm!
Một âm thanh nổ vang trời, một lần nữa bắn trúng Bách Túc Kim Ngô. Khiến nó trực tiếp từ giữa không trung, ầm một tiếng rơi xuống phía dưới đập vào hòn đảo nhỏ vô danh. Đầu đuôi Kim Ngô như lạc trong nước biển, vỗ sóng bắn ngập trời.
Sở Vân đang muốn thừa thắng truy kích, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có điều bất an. Liền ngừng thế tấn công, vội vàng bay lên không. Cơ hồ chỉ trong giây lát, có một lưỡi dao vô hình từ đâu đến chém tới trước mặt hắn. - Thứ quái quỷ gì vậy? Mau ra đây! Sở Vân bắn ra ba tiễn, trong đó một tiễn bắn vào hung thủ ám sát. - Đại Yêu Huyền Thanh Hạc? Sở Vân nhướng mày, sát ý trong lòng tăng lên gấp bội.
"Lại thất bại?" Trữ Phàm Trần lại lần nữa ám toán không thành công, rốt cục nộ ra bộ mặt thật. - Sở Vân, chính là ngươi ép ta!
Hắn thu hồi Kim Sa Bối và Bách Túc Kim Ngô đã bị thương nặng, đội Mặc Linh Châu trên đầu, cầm Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi trong tay cưỡi Huyền Thanh Hạc hướng tới Sở Vân đánh giết.
Huyền Thanh Hạc là do hắn ám toán một vị cường giả thu được. Hiện tại đã bị phơi ngoài ánh sáng, khiến hắn hạ quyết tâm dốc toàn lực xuất thủ giết chết Sở Vân. - Ngươi có Đại Yêu binh Mặc Linh Châu, Đại Yêu thực Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi, cộng thêm Đại Yêu thú Huyền Thanh Hạc trong tay. Vì sao ngươi không tiếp tục đóng kịch nữa? Sở Vân cười nhạt, cũng thầm giật mình về thực lực của Trữ Phàm Trần.
Tính đến Bách Túc Kim Ngô và Kim Sa Bối cấp Đại Yêu, thực lực của Trữ Phàm Trần đã cao hơn Sở Vân một bậc. Nhất là Đại Yêu thực Sơn Long Nhãn Chi Hoa trong tay hắn cũng là yêu thực tuyệt phẩm. Rất hiển nhiên hắn cũng có kỳ ngộ.
Chỉ là Sở Vân không chút sợ hãi, hắn có Thiên Hồ tuyệt phẩm, có Định Tinh Cung thượng đẳng, ngoài những thứ đó ra còn có kinh nghiệm chiến đấu hơn hai mươi năm. Đây mới chính là bản lĩnh thực sự của hắn.
Yêu vật của đối phương tuy nhiều, nhưng khi lâm trận cần phải dựa vào ngự yêu sư chỉ huy mới được.
Không chiến bạo phát kịch liệt, hỏa diễm bay tung tóe, tiễn bắn ra như mưa, cuồng phong gào thét, Linh Châu lộ rõ uy phong. Đạo pháp liên tục chạm vào nhau, giữa không trung hiện đủ các loại ánh sáng lạn nhiều vẻ. Thiên Hồ thần tuấn, hỏa lực của Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi cũng tương đối dư thừa. - Ha ha, đường đường là Tiểu Bá Vương chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi. Ngay hôm nay ngươi sẽ chết ở chỗ này, chẳng ai biết đến. Sau khi lộ rõ bản chất, tính cách Trữ Phàm Trần đã hoàn toàn thay đổi. Rất hung hăng kiêu ngạo.
Mặc Linh Châu trên đỉnh đầu, phát ra một bức tường mây bảo vệ thân thể hắn. Các loại đạo pháp Thiên Hồ đánh tới, chỉ cần gặp mây đen là không làm ảnh hưởng được tới tính mạng của hắn.
Ngược lại Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi trong tay hắn, thân cây như một cánh tay, cành lá tươi tốt. Toàn bộ có mười hai quả Long Nhãn, bề ngoài tròn trịa đen kịt, tách rời nhau, tựa như lộ ra con ngươi cây Long Nhãn trong đó.
Quả Long Nhãn bắn ra loại ánh sáng màu đen rất đặc biệt, căn bản đạo pháp tầm thường không thể chống đỡ được. Sở Vân bị dính không ít, nhiều chỗ trên người bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra như chút. - Sở Vân, ngươi đi chết đi. Ngươi cố chấp mê muội, rõ ràng dám tới giết ta. Thiên Hồ của ngươi ta sẽ nhận! Trữ Phàm Trần xác lập ưu thế, ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong lòng mơ tưởng sẽ có hai tuyệt phẩm trong tay. - Đúng là ý nghĩ hão huyền! Hãy tiếp chiêu, Đại Long Văn! Sở Vân mạnh mẽ rút Túy Tuyết Đao ra, ánh đao cuộn trào mãnh liệt phát ra, bầu trời như bị nổ tung, như nước Thiên Hà cuồn cuộn mà đến. - Hả, Túy Tuyết Đao của ngươi thực sự đã đạt được tu vi cấp Đại Yêu đỉnh phong, không sợ Linh Yêu kiếp sao? Ngươi điên rồi! Trữ Phàm Trần bất ngờ không kịp phòng bị, thiếu chút nữa bị ánh đao đánh trúng.
Sở Vân lại có đạo pháp Tăng Quang Thiểm Thải mạnh mẽ đánh ra, giống như mãnh hổ xuống núi, thế lực không gì đỡ nổi. Trữ Phàm Trần vừa mới xác lập ưu thế, lập tức sụp đổ. Thân thể hắn bị một đao bổ trúng, trên lưng hắn lưu lại vết thương rất lớn, máu tươi chảy lênh láng.
Chỉ là Sở Vân không có trực tiếp tấn công. Trên bầu trời mây đen u ám, ầm ầm tiếng sấm nổ vang trời. Đây chính là thiên địa cảm ứng được Túy Tuyết Đao cấp Đại Yêu đỉnh phong hình thành kiếp vân của Linh Yêu.
Sở Vân vội vàng cất Túy Tuyết Đao vào Tiên Nang. Nhất thời Linh Yêu từ từ tiêu tán. Trữ Phàm Trần cười ha hả: - Đã không còn Túy Tuyết Đao, người còn có thể kiêu ngạo được nữa sao?
Sau một hồi, hắn lại rút Túy Tuyết Đao ra đón địch. Trong lúc kiếp vân của Linh Yêu dày đặc, hắn lại lần nữa cất Túy Tuyết Đao vào Tiên Nang.
Qua nhiều lần như vậy, song phương rơi vào tử chiến, Trữ Phàm Trần đắc ý cười lớn: - Ta muốn xem ngươi có thể điên trong bao lâu!
Vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, hai mặt trợn trừng đầy nhan hiểm nhìn về phía Sở Vân. - Tiên Nang có thể che đậy khí tức, thế nhưng trời không thể. Một lần không được thì hai, hai không được thì ba, Linh Yêu kiếp sẽ trực tiếp tập trung vào ngươi! Ta không tin ngươi còn dám dùng tới Túy Tuyết Đao! - Sở Vân, ngươi giết ai không giết? Lại muốn tới giết ta! Quả thực tự chuốc vạ vào thân. Ta vốn không muốn nổi danh, hôm nay giết chết ngươi, ta còn phải mượn rất nhiều lý do để che đậy chân tướng. Thực là phiền phức. Trữ Phàm Trần cười nhạt, hắn càng chiến đấu càng cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sở Vân thu hồi Túy Tuyết Đao, chỉ dựa vào Thiên Hồ và Định Tinh Cùng rất khó chống đỡ lại ba Đại Yêu của đối phương. Có vẻ càng lúc càng khó khăn. - Xem ra ngươi may mắn đánh thắng mấy trận, mới có thể nổi danh, bằng không anh hùng trong thiên hạ đâu có để ý tới. Tiểu Bá Vương ngươi sao vậy? Chẳng qua cũng chỉ là hư danh mà thôi. Ta căn bản coi khinh danh tiếng ngự yêu sư! Mặt ngoài hèn mọn của Trữ Phàm Trần kỳ thực chỉ là ngụy trang. Quả thực trong xương tủy hắn vẫn luôn chảy dòng máu kiêu căng tự đại vượt qua người bình thường.