Bản thân Thiết Ngao cũng rất hoài nghi, kỳ thực đã có ý định bỏ qua. Thế nhưng hiện tại thấy Sở Vân ở đây, hắn lập tức bỏ qua ý định buông tha, không muốn bại bởi Sở Vân.
Nếu Sở Vân không kinh động Hoàng Hiếu tế mẫu, Thiết Ngao cũng không muốn mất đi phong độ, cũng đứng tại chỗ, im lặng chờ đợi.
Thế nhưng dần dần, Thiết Ngao cảm thấy không thích hợp. Hoàng Hiếu giống như một pho tượng đá, hồi lâu cũng không nhúc nhích. Hắn đến tột cùng phải lạy tới khi nào? - Thiếu đảo chủ, Trầm gia mới lấy được một quả hạt giống yêu thực. Theo tin tức tin cậy, không ngờ là hạt giống Bách Dược Thảo. - Thiếu đảo chủ, Tiêu gia thành công bắt được một đầu Hồng yêu màu cam, chính là Đại Yêu hơn chín trăm năm tu vi, chỉ cần thêm một bước nữa sẽ thành Linh Yêu. - Nghe nói Mã gia thu được một lọ đan dược, hình như là Hoán Nhiên Tạo Hóa Đan.
Thỉnh thoảng lại có những tin tức như vậy truyền đến. - Thiếu đảo chủ, Thải Hồng Đảo cả năm mới mở một lần. Cơ hội ngàn năm một thuở như vậy không thể lãng phí a. Có người nói khẽ với Thiết Ngao.
Mỗi một tin tức truyền đến đều khiến tâm tư Thiết Ngao xao động một chút. Nhất là nghe tới đan dược hàng đầu Hoán Nhiên Tạo Hóa Đan, càng khiến hắn sinh ra một cỗ xung động, lập tức muốn khởi hành, đoạt lấy bình đan dược này.
Hoán Nhiên Tạo Hóa Đan là đan dược thần kỳ, chỉ cần một chút liền có thể trực tiếp đề thăng linh quang. Nếu Thiết Ngao hắn phục dụng, cơ bản có thể nắm trong tay Linh Yêu thứ hai, chiến lực đề thăng, còn sợ Sở Vân sao?
Thiết Ngao nhìn thoáng qua Sở Vân, lại phát hiện hắn vẫn mặt không biểu tình như cũ, cực kỳ trấn định đứng một chỗ. Hắn âm thầm cắn răng, lại thấy không cam lòng, rơi vào tiến thoái lưỡng nan. Đến tột cùng phải đi tranh đoạt bảo vật trên Hồng Kiều hay tiếp tục ở lại chỗ này, chuẩn bị mời chào Hoàng Hiếu? - Thiếu đảo chủ, không thể do dự a. Hiện nay mỗi một giây trôi qua đều là tổn thất. Tướng lĩnh tùy tùng khổ sở khích lệ. - "Cẩm nang diệu kế" chung quy cũng có đạo lý của nó. Nếu cứ như vậy mà bỏ qua, để tướng Hoàng Hiếu cho Sở Vân, thực sự cảm thấy có chút không thích hợp.
Thiết Ngao trầm ngâm một chút, bỗng nhiên ra lệnh với binh tướng bên cạnh: - Các ngươi đi hỏi các lão nhân trên đảo, nói qua một chút về cuộc đời Hoàng Hiếu. Những người dẫn đường này tuổi tác quá nhỏ, cũng không biết một ít chuyện cũ năm xưa. Nhớ kỹ, cần phải kể lại thật chuẩn xác. - Dạ! Một đội thân binh lập tức lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu sau có người đến hồi bẩm: - Thiếu đảo chủ, Hoàng Hiếu này tốt mà dẻ cùi. Khi sinh ra rất khó sinh, suýt chút nữa hại chết mẫu thân hắn. Lớn lên tư chất bình thường, tới năm hai mươi bảy tuổi mới có được một đầu yêu thú. - Mẫu thân hắn vô cùng yêu thương hắn, thường khoe trước mặt mọi người hắn là thiên tài. - Hắn từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, gầy như que củi, rất không hòa đồng. Thế nhưng khẩu khí lại rất lớn, luôn tự so sánh mình với Gia Cát Minh, tự nhận là thiên tài, vô cùng xấu xa. - Đừng thấy hắn bộ dáng như là trung niên, kỳ thực tuổi của hắn đã ngoài sáu mươi rồi. Bốn mươi năm trước đã bắt đầu bày trò ba lần đến mời. Kết quả, vốn đã có rất ít thế lực nhìn trúng hắn, đều bị cưỡng chế bỏ đi. Hơn bốn mươi năm qua, hắn vẫn ở lại trên Thải Hồng Đảo, còn nói chết cũng không tiếc.
Mỗi một tin tức đưa đến đều khiến sắc mặt Thiết Ngao thêm khó coi. Hắn một lần nữa nhìn kỹ Hoàng Hiếu, trong ánh mắt đã mang theo một tia hoài nghi nồng đậm. Một người như vậy, sao lại có thể là đối tượng để ta mời chào?
Tâm Thiết Ngao đã vô cùng dao động rồi.
Đúng lúc này, thiếu nữ Thiên Hồ từ trên không trung phi xuống, trong lòng ôm một đống lớn bảo vật, chạy đến bên người Sở Vân tranh công. - Chủ nhân, chủ nhân! Xem ta đoạt được nhiều bảo vật chưa. Toàn thân nàng mặc váy liền áo trắng tinh, thuần khiết tự nhiên. Hai mắt mở to, sáng lấp lánh. Khi nói, đuôi hồ phía sau vung vẩy, biểu hiện ra tâm tình vô cùng vui vẻ. - Ha ha ha, làm tốt lắm! Sở Vân vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nàng, động tác thân thiết nhất thời khiến cái miệng nhỏ của Thiên Hồ hé ra, ha ha cười rộ lên. Trên mặt chớp động niềm hạnh phúc sáng ngời.
Sắc mặt Thiết Ngao nhất thời tái nhợt. Sở Vân có Thiên Hồ, có thể hỗ trợ hắn tranh đoạt bảo vật. Còn hắn? Mặc dù có Trấn Yêu Tháp, nhưng lại cần phải để phòng thân.
Thiết Ngao đau khổ phát hiện, Sở Vân căn bản có thể đợi, nhưng hắn thì không. Lời nói của các tùy tùng không sai. Hắn cần nắm chặt cơ hội khó có được này, cơ hội thay đổi chính mình. - Hừ, chúng ta đi! Nhìn đám người Sở Vân đang kiểm tra đống bảo vật Thiên Hồ đem tới, Thiết Ngao rốt cuộc không ngốc nữa, phất tay bỏ đi. - Thiếu đảo chủ anh minh! Binh tướng bên người hắn đều vui mừng. Thiết Ngao muốn đi tranh đoạt bảo vật, bọn họ cũng có thời gian rảnh, có thể vào trong màn sương mù xung quanh hải đảo, tìm kiếm cơ duyên của chính mình. - Thiếu đảo chủ… Nhìn đám người Thiết Ngao rời đi, Vũ Đại Đầu cũng nhịn không được nhỏ giọng nói với Sở Vân.
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Sở Vân xua xua tay. Hắn không thể làm gì hơn là căn răng im lặng. Lời vừa tới miệng lại phải nuốt ngược trở vào.
Sở Vân đợi hết một buổi sáng, Hoàng Hiếu cũng không có động tĩnh gì. - Tiểu Bối, về nhà ăn cơm! Một lão nhân lưng còng chống quải trượng đi tới.
Khương Tiểu Bối thấy vị lão nhân này vui vẻ kêu một tiếng: - Gia gia, con về đây.
Lại quay đầu nói với Sở Vân: - Sở Thiếu đảo chủ, hay là ngài quay về đi. Hoàng Hiếu đại thúc sẽ không ăn không uống thẳng đến buổi tối. Ngài không bằng ngày mai hẵng tới. Nguồn truyện: Truyện FULL - Không sao! Sở Vân xua tay: - Ngày xưa Quốc chủ Giang Hán phải ba lần đến mời mới mời được Gia Cát Minh. Ta cũng nguyện học tập tiền bối, noi gương người xưa.
Thái độ của hắn rất kiên định. Hoàng Hiếu là người đứng đầu Tam Thần tướng, có thực lực đại tướng. Nếu được hắn tương trợ, chính là như hổ thêm cánh. Nực cười, Thiết Ngao vậy mà buông tay, có mắt không tròng. Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, nếu Sở Vân không có ký ức của kiếp trước, phỏng chừng cũng sẽ không nhận biết được tài hoa của Hoàng Hiếu.
Gia gia Khương Tiểu Bối nghe Sở Vân nói lời này, nhịn không được nhìn hắn một cái thật sâu, lúc này mới dẫn Khương Tiểu Bối run rẩy rời đi.
Một lúc lâu sau, Khương Tiểu Bối và gia gia của nàng lại trở lại, đồng thời mang đến cho đám người Sở Vân bữa trưa cùng nước, rượu. - Thiếu tướng quân, tuệ nhãn nhận ra anh tài, lão hủ bội phục đến cực điểm. Khương lão hán thở dài một hơi, nói với Sở Vân.