Chí Tôn

Chương 359: Chấn động Tinh Châu



Nhất là khi chứng kiến Sở Vân một mình tả xung hữu đột, tung hoàn bốn phía bên trong quân địch, đánh đâu thắng đó, không gì ngăn cản. Rất nhiều người ánh mắt tỏa sáng, hô hấp trở nên dồn dập. Có người liếm môi, có người mặt đỏ thẫm, có người nắm chặt chiến đao trong tay...

- Thiếu đảo chủ thần uy!

Chiến ý trong nội tâm tướng sĩ Thư gia rốt cục cũng đạt đến đỉnh điểm, bộc phát ra như lũ triều. Không biết là người nào ngửa đầu hét to một tiếng, phá tan sự im lặng bên trong đại quân.

Ầm!

Một tiếng hét này như mồi lửa châm vào kho hỏa dược, giống như là một ngọn núi lửa đã im lặng trăm, ngàn năm, đột nhiên bộc phát.

Toàn bộ đại quân lập tức vỡ òa!

- Thiếu đảo chủ thần uy!

Vô số Thư gia quân ngửa đầu gào thét, chiến ý cuồn cuộn, sát khí đằng đằng, kinh thiên động địa.

- Quân tâm khả dụng, sĩ khí như hồng!
Thư Thiên Hào cũng lập tức từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, hắn lập tức hạ một mệnh lệnh vô cùng sáng suốt.
- Toàn quân đột kích!

Chỉ thoáng chốc, toàn bộ Thư gia quân, giống như là một cơn đại hồng thủy phá tan được lớp đê cuối cùng, mang theo uy thế khủng bố, muốn nhấn chìm hết thảy thiên địa. Vô số chiến hạm giống như là lợi tiễn, trảm phong phá lãng, bắn thẳng vào bên trong liên quân vốn đã không còn chịu nổi một kích.

- Rốt cục cũng tới rồi ư?
Sở Vân chứng kiến Thư gia quân tham chiến, rốt cục cũng có thể trút bỏ tảng đá lớn đè nặng trong nội tâm. Hắn cười ha hả, đao thế lại càng thêm cuồng vũ, hắn hét lớn một tiếng.
- Xông lên! Hỡi các dũng sĩ Thư gia, hãy để cho chúng ta quét sạch địch nhân! Để cho tên tuổi nam nhi Thư gia uy chấn Tinh Châu!

- Nguyện ý đi theo Thiếu đảo chủ!
Tam quân tề hống, thanh âm chấn động biển đêm. Mặt biển dậy sóng, phảng phất như đang run rẩy trước uy thế của Thư gia quân. Liên quân lại càng thêm bất lực. Ý chí chiến đấu của bọn hắn vốn đã suy sụp. Lúc này, khắp bốn phía lại vang vọng thanh âm của tướng sĩ Thư gia, giống như là ngàn vạn đao quang kiếm ảnh sắp phủ xuống tặng cho bọn hắn một kích trí mạng. Một vài kẻ yếu bóng vía, thậm chí ngay cả chiến đao trong tay cũng không cầm nổi. Cứ đứng nguyên như vậy chờ binh sĩ Thư gia chém giết.

Bởi vì bởi vì thiếu đi người lãnh dạo, lại không có tướng lãnh nào có thể đứng ra ngăn cản Sở Vân. Thư gia quân không gặp phải bất cứ sự chống cự nào, chiến đấu trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Quả thực không khác gì đang thái rau, bổ dưa.

- Để cho các ngươi biết rõ lực lượng của Thư gia!
Lão Hồng Thương dậm chân một cái, phi thân lên một chiếc chiến hạm bên địch. Truyện Sắc Hiệp

Hồng Anh Thương đẳng cấp Đại Yêu quét ngang người một nhóm quân địch.

- Ha ha! Không thể tưởng tượng nổi Kiều Lão Hầu Tử ta đến tuổi này vẫn còn có thể tiếp tục tung hoành sa trường!
Kiều Lão Hầu Tử cười to đầy thoải mái, di chuyển như bay, xoát xoát xoát, trảo ảnh tung hoành, máu tươi tung tóe.

- Sở Vân, thiếu chủ đã vượt quá sự kỳ vọng của ba lão đầu tử này rồi. Hoàn toàn có thể kế tục được sự nghiệp của chúng ta rồi!
Lão Ngư Vương nhìn Sở Vân, trong lòng tràn đầy vui mừng, thở dài một tiếng. Lão ngồi trên lưng Hải Tri Chu, cầm trong tay Đại Yêu binh ngư xoa, tuổi già nhưng vẫn dũng mãnh, uy phong lẫm liệt.

- Còn chưa đầu hàng.
Lão chợt quay đầu quát. Một nhóm quân địch sắc mặt nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy lập tức buông vũ khí, nhao nhao quỳ xuống mặt boong thuyền xin hàng.

- Thực may mắn! Có thể gia nhập Thư gia, đi theo Thiếu đảo chủ!
Vương Trạch Long từ dưới đáy biển nhìn lên, tư thế đầy oai hùng của Sở Vân đầy oai hùng, đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn!

- Có cơ hội, nhất định sẽ có cơ hội! Đi theo người như vậy, lại có Hỏa Phương Văn Thư, nhất thống Chư Tinh Quần Đảo, tuyệt không phải là chỉ trong mộng tưởng!
Nữ tướng Viêm Gia Viêm Cơ Ti lại càng động dung, hai mắt nàng hơi đỏ, thất thần nhìn về phía Sở Vân, tâm thần không thể nào bình tĩnh được. Nhất thống Chư Tinh Quần Đảo đều là ước muốn của mỗi Viêm gia tộc nhân. Gia nhập Thư gia, mặc dù có Hỏa Phương Văn Thư, nhưng sâu trong nội tâm tướng sĩ Viêm Gia vẫn tồn tại một tia không cam lòng. Nhưng ngày hôm nay, chứng kiến Sở Vân tung hoành ngang dọc, không ai địch nổi, một tia kiệt ngạo bất tuân của tộc nhân cổ tộc trong lòng nàng đã hoàn toàn tiêu tán.

Ai có thể có được chiến tích như vậy? Dùng hai đầu chiến lực Linh Yêu, đánh tan đại quân mấy vạn người?

Sở Vân!

Mặc dù lịch sử Tinh Châu dài đằng đẵng, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, long xà hùng mãng. Nhưng chỉ có Sở Vân làm được chuyện này!

- Chiến, chiến đi, nhi tử của ta! Bắt đầu từ đêm hôm nay, tên tuổi của con sẽ chấn nhiếp toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo, thậm chí cả Tinh Châu sẽ chấn động vì con!
Thư Thiên Hào thì thào, trong lòng hắn vô cùng minh bạch, chiến tích Sở Vân sáng tạo ra đêm nay, sẽ tạo ra chấn động đến cỡ nào.

Một trận hải chiến kéo dài từ lúc đêm khuya đến tận khi bình minh ló rạng. Ánh dương quang chiếu xuống, nơi trú quân của liên quân vốn tràn uy thế, chỉnh tề lúc này đã biến thành một mảnh hoang tàn. Cờ xí Thư gia tràn ngập khắp nơi, vô số người vẫn đang vẫn còn đang bận bịu dọn dẹp chiến trường, thu nhặt chiến lợi phẩm.
Thành quả thắng lợi thực sự là quá lớn, khiến cho mọi người đều có chút phát mộng.

Chỉ riêng tù binh đã có hơn ba vạn, vượt qua cả tổng số Thư gia quân. Vô số chiến hạm, đại đa số đều hoàn hảo, được thu lại một cách hoàn chỉnh. Đủ loại vật tư chiến tranh, có thể chất đống thành hơn mười tòa núi nhỏ, đây chính là toàn bộ hàng tiếp tế của liên quân.

- Đánh bại Thiết Ngao chỉ có thể coi là bước khởi đầu, kế tiếp chúng ta cần đẩy nhanh tốc độ hành quân, trong thời gian ngắn nhất, phải chi viện cho hạm đội chủ lực!
Hoàng Hiếu vô cùng minh bạch vai trò quan trọng của chi viện quân này đối với Thư gia. Lúc này hắn lòng dạ như lửa đốt, xuất lĩnh hạm đội, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chủ chiến trường.

- Báo! Quân tình khẩn cấp, ngay tại đêm trước, quân ta kỳ tập liên quân thành công, bắt được vô số tù binh cùng thu giữ rất nhiều chiến hạm. Liên quân đại bại, trong thời gian ngắn không thể tác chiến!
Đúng lúc này có binh sĩ truyền tin chạy tới bẩm báo.

- Cái gì? Liên quân đại bại?
Hoàng Hiếu nghe vậy sững sờ, lập tức đoạt lấy quân tín trên tay vị binh sĩ, xem xét một cách đầy cẩn thận.

- Thì ra là như vậy!
Hắn nhìn quân tín trong tay, trở nên trầm mặc, nửa ngày sau mới thì thào một tiếng.

Trong giọng nói tràn đầy sợ hãi, thán phục, nhẹ nhõm phấn chấn còn có một chút thất lạc.

- Vốn còn đang muốn đại triển quyền cước. Không ngờ đợt chiến dịch này cứ thế đã kết thúc rồi. Ha ha!
Hắn chậm rãi lắc đầu, cười rộ lên.
- Mẫu thân, nhi tử bái một vị thiếu chủ thực sự quá oai hùng. Hào quang quả thực chói mắt, ngay cả nhi tử cũng phải ảm nhiên vô quang. Xem ra sau này phải cố gắng biểu hiện tốt hơn một chút nữa. Dưới trướng một vị chủ công như vậy, quả thực là khiến cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Tháng 4 năm 754 Tinh lịch.

Thư gia quân chặn đánh quân địch tại biên giới, đánh bại liên quân vạn gia. Mưa máu gió tanh, ngoài dự kiến của thế nhân với việc liên quân đại bại rất nhanh đã chấm dứt.

Thư gia quân bộc lộ chiến lực cường đại, khiến cho tất cả các thế lực bên trong Chư Tinh Quần Đảo im hơi lặng tiếng. Sau cuộc chiến, liên quân mang theo tàn binh bại
tướng trở về, nhân số còn chưa đến một phần mười lúc xuất quân, sau đó chậm rãi co cụm lại. Ngay cả Thiết Ngao cũng cắn răng lựa chọn phòng thủ. Cuộc chiến được ăn cả ngã về không đã hoàn toàn thất bại, toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo kinh qua một cuộc chiến này cũng xuất hiện những sự thay đổi vô cùng lớn giữa các phương thế lực. Thư gia đảo chuyển từ thế phòng thủ sang thế tấn công.

- Nam nhân Thư gia thực sự là khiến cho người ta kính phục!

- Thư gia quân có ba chi tinh binh, ngay cả Thiết gia cũng chỉ có được một chi tinh binh Hắc Nha mà thôi.

- Mấu chốt nhất chính là bọn họ có được Hỏa Phương Văn Thư, chiếm được đại nghĩa. Liên quân đại bại lại càng tăng thêm lực ảnh hưởng của Hỏa Phương Văn Thư.

- Thư gia đảo đại thế đã thành, ngôi vị thế lực đệ nhất cũng đã được củng cố vững chắc!

Kế tiếp sẽ là những đợt tấn công của bọn họ rồi, ai có thể chống đỡ nổi Hoàng Hiếu, ai có thể ngăn cản Tiểu Bá Vương Sở Vân?

Hoàng Hiếu xuất ra ba đầu Linh Yêu khiến cho thế nhân rớt cả trong mắt. Chân tướng được phơi bày, khiến cho thế nhân phải sợ hãi than thở, khó trách hắn lại có tự tin so sánh cùng Gia Cát Minh! Kinh lịch nhiều năm trên Thải Hồng Đảo của Hoàng Hiếu trong mắt thế nhân cũng không còn là khiếp nhược, hèn nhát, vô năng mà đã biến thành sự kiêu ngạo chỉ cường giả mới có. Mà không thể ý đến ánh mắt của thế nhân, độc lập
độc hành, hành động Sở Vân đi mời Hoàng Hiếu, lại được thế nhân gắn thêm cái mỹ danh tuệ nhãn nhìn anh tài.

Bất quá, danh tiếng của Hoàng Hiếu so với Sở Vân cũng chỉ có thể ảm đạm thất sắc.

- Dùng lực lượng một người, đánh bại liên quân mấy vạn người. Loại chiến tích này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

- Đích thực là khó tin, bất quá ngẫm lại, thiên thời địa lợi nhân hoà đều thiên về phía Sở Vân. Nếu như phân tích một cách kỹ càng, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nói về trận chiến kỳ tập đêm hôm đó, có người lắc đầu cảm khái, có người sợ hãi thán phục, nhưng đều cho rằng Sở Vân đã sáng tạo ra một thần tích.

- Nếu có chiến lực Kiếp Yêu, chính diện chống lại đại quân thì cũng không có gì kỳ quái. Mấu chốt nhất, Sở Vân chỉ có hai đầu Linh Yêu mà thôi, thực không hổ là Tiểu Bá Vương!

- Ai có thể ngờ rằng hắn lại có được thời cơ tuyệt hảo như vậy? Vừa ra tay đã lập tức ám sát được một vị đại tướng, một mẻ hốt gọn toàn bộ thủ lãnh của liên quân? Nếu như liên quân có thêm được một hai vị đại tướng, có lẽ kết quả sẽ khác!

- Đây chính là điểm quyến rũ nhất trong một cuộc chiến tranh, khi kết quả còn chưa ấn định hết thảy đều có khả năng xảy ra. Nhưng hôm nay sự thực đã thành, Sở Vân đã sáng tạo ra một bất thế kỳ công! Loại chiến tích này quả thực là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.(Trước không có ai, sau càng không có ai)

Chiến tích này của Sở Vân đã đẩy tên tuổi của hắn lên đến đỉnh điểm. Ngay cả chính bản thân Sở Vân hồi tưởng lại cũng cảm thấy vận khí của bản thân thực sự quá tốt. Chiến tích như vậy, đã không có cách nào có thể phục chế nữa rồi. Trời về đêm, chiến lực cao đoan của liên quân thiếu khuyết, diệu dụng của Ngân Quang Tuyết, sĩ khí liên quân suy sụp... Đủ loại nhân tố hợp thành mới có thể tạo lên chiến tích khiến cho cả Tinh Châu đều níu lưỡi này.

Sở Vân chân chính nhất chiến thành danh!

Vốn là một loạt động tác lúc trước của Sở Vân cũng chỉ có thể coi là đánh đấm trẻ ranh. Chỉ dẫn phát một ít chú ý trong Chư Tinh Quần Đảo. Nhưng kinh qua một trận chiến này, danh tiếng của hắn đã chấn động khắp toàn bộ Tinh Châu.

Tên tuổi Sở Vân vốn chỉ được xếp trong top mười Tuấn Kiệt bảng. Nhưng sau một trận chiến này, lập tức được đề lên trên Dị Sĩ bảng. Trong Đằng bảng, thấp nhất là Tuấn Kiệt bảng, tiêu chuẩn để có thể ghi danh trên bảng là có được một đầu Đại Yêu. Cao nhất là Dị Sĩ bảng, tiêu chuẩn để đăng bảng là ít nhất phải có được 3 đầu Linh Yêu. Dị Sĩ bảng chính là nơi tụ tập của tất cả cường giả Tinh Châu. Sở Vân chỉ có được hai đầu Linh Yêu, lại có thể ghi danh trên Dị Sĩ bảng, lý do lớn nhất chính là chiến tích dạ tập liên quân.

Mông Nguyên Quốc!

- Ha ha! Lúc trước ta đã nhìn trúng tiểu tử kia, thực không ngờ nhanh như vậy hắn đã danh chấn thiên hạ rồi.
Sau khi biết được tin tình báo, Mông Nguyên quốc chủ cười ha hả, thần sắc đầy dương dương tự đắc, cảm thấy rất tâm đắc đối với tuệ nhãn của bản thân. Bên cạnh hắn, Mông Nguyên vương tử lại im lặng.

- Thế nào, nhi tử của ta, cảm thấy áp lực rồi sao?
Tiếng cười của Mông Nguyên quốc chủ dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Mông Nguyên vương tử.

- Ha ha! Đích thực là cảm thấy một chút áp lực. Bất quá Chư Tinh Quần Đảo cuối cùng vẫn là quá nhỏ, lại nhiều năm lâm vào hỗn chiến, nhân tài điêu linh. Bởi vậy mới để cho Sở Vân tỏa sáng mãnh liệt, tư chất của hắn cũng không phải là độc nhất vô nhị. Theo nhi tử được biết, không ít người so với hắn cùng tuổi, còn mạnh mẽ hơn hắn nhiều. Ít nhất nếu so về Linh Yêu đỉnh phong vẫn là hơn hắn một ít. Chiến tích này chỉ có thể kích phát ra
chiến ý của nhi tử, càng khiến cho nhi tử chờ mong cùng hắn chiến đấu.
Hai mắt Mông Nguyên vương tử sáng ngời, thần sắc vô cùng phấn chấn.

- Tốt, rất tốt! Đối với hùng ưng mà nói, gió mạnh trên bầu trời cũng chỉ là cơ hội để cho nó rèn luyện đôi cánh mà thôi. Sở Vân hài tử này, con nên kết giao với hắn cho tốt. Tranh thủ kéo hắn về phía chúng ta là tốt nhất.
Mông Nguyên quốc chủ dặn dò.

- Vâng! Hài nhi sẽ nhớ kỹ. Lần thư viện giao lưu hội này, ta nhất định phải giao lưu cùng hắn một phen.
Mông Nguyên vương tử trịnh trọng đáp ứng.

Giang Hán Quốc.

- Cứ như vậy đã xong? Chiến tranh, quả nhiên là khiến cho người ta khó có thể lường trước.
Giang Hán quốc chủ thở dài một tiếng, ngữ khí tràn đầy cảm khái.

Quyển 4 : Săn Bắn Dao Sơn