Chí Tôn

Chương 369: Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng




(Gặp nhau trên đường hẹp, kẻ dũng sẽ là người chiến thắng)

- Không thể nào! Tại sao ngươi vẫn còn có thể giãy dụa?
Chứng kiến Sở Vân dãy dụa kịch liệt, Bắc Quang Quang trợn mắt, ngạc nhiên thêm một lần nữa.
- Cây roi Tâm Ý Tiên này có thể câu thông hồn phách giữa ta và ngươi. Tuổi của ta lớn gấp mấy lần ngươi, kinh lịch cũng nhiều hơn, ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. Nhưng tại sao dưới hồn phách câu thông, ngươi vẫn có thể chống cự được uy áp hồn phách của ta?

Chứng kiến Sở Vân vẫn đang không ngừng dãy dụa, Bắc Quang Quang vừa sợ vừa giận. Trong ánh mắt không che dấu được một tia hoảng sợ. Đến lúc này, càng ngày Bắc Quang Quang lại càng phát hiện ra, hắn nhìn không thấu tên tiểu bối ở trước mặt này.

- Đến tột cùng là ngươi đã ăn được thiên tài địa bảo gì, có kỳ ngộ gì mà có thể cô đọng hồn phách đến trình độ này. Cho dù ta được Tâm Ý Tiên tăng phúc phụ trợ, cũng không thể áp chế được ngươi?
Bắc Quang Quang nhịn không được trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, mở miệng dò hỏi Sở Vân.

- Thì ra là thế, đây là một kiện yêu binh bị tàn phá...
Sở Vân cũng đã trấn định lại, hắn lạnh lùng cười, đã tìm được phương pháp phản kích.

Thân hình Bắc Quang Quang chấn động, Ngũ La Lạn Hoa Yên đang ở trạng thái cô đọng cũng vỡ vụn biến thành vụ khí.

- Giỏi lắm, tên tiểu quỷ này! Muốn thông qua Tâm Ý Tiên tiến hành phản kích hồn phách ta sao?
Bắc Quang Quang phát ra thanh âm hung ác, giống như là một con độc xà ẩn bên trong lớp vụ khí, chiếc lưỡi rắn đang thò ra thụt vào quan sát Sở Vân. Tâm Ý Tiên là một kiện cổ yêu binh bị tàn phá, Bắc Quang Quang cũng không thể khống chế hoàn toàn. Nó tựa như một cây cầu, nối thông hồn phách giữa Sở Vân cùng hắn. Đây là một trận chiến đặc thù, đơn thuần chỉ là đọ sức giữa hồn phách của hai người, ngoại lực không thể nhúng tay vào. Bắc Quang Quang vốn cho rằng bản thân mình lớn tuổi, lại trải qua tang thương,
tầm nhìn rộng lớn, nếu đơn thuần dựa vào lực lượng hồn phách, nhất định có thể áp chế được Sở Vân.

Nhưng thật không ngờ, Sở Vân có được trí nhớ của kiếp trước, trọng sinh sống lại. Độ cô đọng của hồn phách quả thực là vững như bàn thạch, không chút
nào thua kém Bắc Quang Quang, khiến cho hắn tràn đầy khiếp sợ.

- Tiểu tử này, quá cổ quá! Vốn là ta muốn lợi dụng hồn phách câu thông, giết chết hắn. Sau đó, thuận thế thu lấy yêu vật của hắn luôn. Nhưng thực không ngờ, lại rơi vào tình cảnh này!
Bắc Quang Quang vừa tức lại vừa sợ. Nếu biết kết quả thế này, hắn sẽ không bao giờ sử dụng Tâm Ý Tiên.

Thanh thế Sở Vân mặc dù lớn, nhưng chiến lực không thể nào vượt qua hắn. Nếu bàn về thực lực chân chính, hắn hoàn toàn có thể đánh bại Sở Vân.

Nhưng hiện tại, song phương quyết đấu bằng hồn phách, khiến cho ưu thế của hắn mất sạch, thực lực giữa hai bên lại biến thành trạng thái cân bằng.

- Ha ha. Bắc Quang Quang, đây là ngươi gieo gió thì gặt bão. Ngươi thua chắc rồi!

Hồn phách song phương trực tiếp câu thông, các loại cảm xúc đều không thể che dấu được đối phương. Sở Vân cảm nhận được phiền muộn của Bắc Quang Quang, cười ha hả, sĩ khí như hồng.

- Ngươi đắc ý cái gì? Tiểu quỷ, tuy rằng hồn phách giữa ta và ngươi kẻ tám nạng người nửa cân, nhưng ta vẫn còn Tâm Ý Tiên tăng phúc!
Bắc Quang Quang lớn tiếng rít gào. Tuy rằng Tâm Ý Tiên là yêu binh bị tàn phá, thậm chí không thể nắm giữ được đạo pháp mới, nhưng đạo pháp lưu lại ở bên trong vẫn còn, đó là "Tâm Kiên Như Thạch". Bắc Quang Quang rơi vào hoàn cảnh này, cũng không thể vận dụng được những yêu vật khác. Chỉ có thể thúc dục môn đạo pháp này, uy áp hồn phách giống như thiên thạch hạ xuống, áp chế Sở Vân. Trong lúc nhất thời, hiện trường hoàn toàn biến thành một mảnh tĩnh lặng. Toàn thân Bắc Quang Quang được bao phủ Ngũ La Lạn Hoa Yên, trong tay cầm chuôi một cây roi, đứng ở trên đỉnh đầu Sơn Trung Lang, nhìn chằm chằm về phía đối diện. Cách hắn không xa, Sở Vân đồng dạng cũng đứng ở trên đỉnh đầu Thiên Hồ, hoàn toàn bất động. Đôi mắt lãnh khốc, lộ ra chiến ý nóng rực, nhìn thẳng về phía Bắc Quang Quang, ánh mắt sắc như đao, khí thế lẫm liệt.

- Chuyện gì thế này?
Tiểu Phi Yến hoàn toàn không hiểu. Nàng cố gắng mở lớn hai mắt ra quan sát, nhưng chỉ cảm thấy tràng diện lúc này thực sự là vô cùng quỷ dị. Đúng lúc nàng muốn xuất thủ tương trợ, chợt xuất hiện hai đạo thân ảnh di chuyển với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã dừng ở trước mặt nàng, hai đạo thân ảnh này đúng là Dược Độc Song Tinh.

- Không ngờ lại là Phi Yến cô nương!

- Huynh đệ ta phát hiện ra tín hiệu cầu cứu lệnh của Phi Yến cô nương, cố ý chạy đến đây tương trợ.
Sinh Tử Cốc cùng Yên Chi Môn có quan hệ không tệ, lần này Yên chi môn xuất môn ầm ĩ, sư phụ đã từng căn dặn bọn hắn rất nhiều lần, đừng nhìn Yên Chi Môn hiện tại chỉ là môn phái tam lưu, hai đại môn chủ của các nàng đều là nhân tài đỉnh phong, thiên tư trác tuyệt, tâm tính ổn trọng, như phượng tê ngô đồng, sớm muộn cũng sẽ có một ngày có thể bay lượn cửu thiên, càng kết được nhiều thiện duyên càng tốt. Tiểu Phi Yến cũng nhận ra hai người này, vui mừng đến phát khóc, nói:
- Hai vị ca ca tới đúng lúc quá, nhanh đi cứu Vân ca ca. Hắn vì cứu ta mới bị cuốn vào trận chiến này.

- Cái này....
Độc Tinh Tử hơi chần chờ.

- Xuất thủ cứu người!
Dược Tinh Tử nghe được lời này, lập tức gật đầu, triệu ra tọa kỵ bay thẳng lên trên không trung.

Độc Tinh Tử thầm than một tiếng, cũng cưỡi yêu thú đuổi sát theo phía sau. Hai người đang muốn tiếp cận, Bắc Quang Quang chợt cười lớn.

- Sở Vân, mặc dù hồn phách ngươi cô đọng vượt quá tưởng tượng của ta, nhưng ta mới là chủ nhân của Tâm Ý Tiên, nhất định ngươi phải chết!
Tiếng cười vốn đã dần dần yếu bớt, nhưng dường như Bắc Quang Quang đã phát hiện Độc Dược song tinh, tiếng cười lại càng thêm cuồng ngạo, tràn đầy ý vị tàn nhẫn, âm hiểm.

- Ha ha, hai tên tiểu bối Sinh Tử Cốc này cũng chạy tới chịu chết sao? Cút! Mắt mù sao, nể mặt cốc chủ Sinh Tử Cốc, bổn đại nhân tha cho hai ngươi một mạng. Trong ba hơi thở, lập tức biến khỏi tầm mắt của ta!

Động tác của dược Độc Song Tinh lập tức trì trệ, sắc mặt biến thành trắng bệch.

- Tiền bối, tiền bối nếu tha được thì nên tha....
Dược Tinh Tử ôm quyền, đang muốn phân trần.

Độc Tinh Tử ở bên cạnh đã cướp lời.
- Tiền bối chiến đấu, huynh đệ vãn bối chỉ là vô tâm đi ngang qua. Hiện tại huynh đệ vãn bối xin cáo từ!

Nói xong liền lôi cánh tay Dược Tinh Tử, cứng rắn kéo hắn rời xa khỏi chiến trường.

- Các ngươi sao có thể làm như vậy? Rõ ràng đã đáp ứng ta rồi cơ mà!
Tiểu Phi Yến thấy hai người chưa đánh đã lui, gấp đến độ dậm chân.
- Bắc Sắc thành danh đã lâu, hiển nhiên là vẫn còn dư lực. Lại có giao tình cùng Sinh Tử Cốc, huynh đệ chúng ta thực sự là không thể nào xuất thủ.
Độc Tinh Tử đáp.

Dược Tinh Tử muốn nói nhưng mà lại thôi, thầm than một tiếng. Huynh đệ hai người từ trước đến nay đều cùng tiến cùng lui, hắn với tư cách ca ca, từ nhỏ đến lớn đều thiên vị cho người đệ đệ này. Hôm nay Độc Tinh Tử đã quyết định như vậy, cuối cùng hắn cũng
không phản bác. Do dự một chút, Dược Tinh Tử mở miệng.
- Hai huynh đệ chúng ta đại biểu cho Sinh Tử cốc, rất nhiều việc cũng là thân bất do kỷ. Bất quá Phi Yến cô nương an tâm, chúng ta sẽ toàn lực bảo vệ an toàn cho nàng.

- Không cần các ngươi phải lo, ta muốn đi cứu Sở Vân ca ca!
Tiểu Phi Yến hừ lạnh một tiếng, coi như là đã nhìn thấu hai kẻ mà được thế nhân xưng tụng là thiếu hiệp Dược Độc Song Tinh này. Lời còn chưa dứt, nàng đã muốn lấy ra yêu thú từ trong tiên nang cứu viện Sở Vân. Đúng lúc này, Độc Tinh Tử lại giơ tay lên, ném
ra một chút khói màu. Phi Yến vừa ngửi vào một tia, đã ngã xuống hôn mê. Truyện Tiên Hiệp

- Đệ đệ, ngươi đây là?
Dược Tinh Tử kinh hô.

- Ca ca, chẳng lẽ huynh không biết Phi Yến cô nương nổi danh là bướng bỉnh sao? Khuyên nhủ không được, chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết? Không bằng tiền trảm hậu tấu, hộ tống nàng quay trở lại Yên Chi Môn. Đến khi đó, thiện duyên kết xuống rồi, mà cũng bảo vệ được bản thân nàng. Không phải là vẹn cả đôi đường sao?
Trong mắt Độc Tinh Tử lóe lên âm mang, hắn chứng kiến trận chiến từ đầu, đối với Sở Vân vừa đố kỵ lại vừa ghen ghét, thực sự là không muốn xuất thủ tương trợ.

- Ai, cũng chỉ có thể làm như vậy!
Dược Tinh Tử thở dài.

- Ha ha, thất vọng rồi sao? Thực sự là đáng tiếc, ta và ngươi đều không thể động đậy, mặc người chém giết. Hai tên ngu ngốc kia lại buông tha một cơ hội tốt như vậy, ngươi đã không còn hy vọng chiến thắng nữa rồi. Kỳ thực, ngươi tội tình gì phải đấu đá cùng ta? Tiền đồ ngươi vốn đang sáng lạng, nhưng bây giờ chỉ có thể bỏ xác ở nơi này rồi. Bất quá chết trong tay ta, cũng coi như là vinh hạnh của ngươi?!
Bắc Quang Quang càng không ngừng cười âm hiểm, ý đồ dùng ngôn ngữ đánh tan ý chí chiến đấu của Sở Vân.

- Tâm ngươi kiên như thạch, ý ta cương tự thiết! Bắc Sắc, ngươi càng nói nhảm chỉ càng chứng minh ngươi yếu đuối mà thôi.!
Dáng người Sở Vân sừng sững như núi, ánh mắt kiên định như đao, nhìn thấu nội tâm của Bắc Quang Quang.

- Ngươi!
Bắc Quang Quang nhìn Sở Vân, trong lúc nhất thời á khẩu không phản bác lại được.

Sở Vân nói không sai, mặc dù hắn có Tâm Ý Tiên trong tay, cũng không cách nào đánh bại Sở Vân trong thời gian ngắn.

- Chúng ta cứ tiếp tục giằng co. Đại chiến lớn như vậy, tất nhiên sẽ lại có người đến. Rốt cục ta muốn xem là ai sẽ đến trước. Là cừu nhân của Bắc Sắc ngươi, hay là người mang chủ ý ngư ông đắc lợi?
Sở Vân nói đến đây, chợt nhàn nhạt cười.

- Ngươi là tên điên!
Bắc Quang Quang mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Sở Vân nói không sai, hắn cũng lo lắng nhất điểm này. Luận thanh danh, hắn tiếng xấu vang xa, cừu nhân vô số. Mà Sở Vân đến bây giờ chỉ hoạt động trong phạm vi Chư Tinh Quần Đảo, là một nhân vật hoàn toàn mới trong giới du hiệp. Vừa nãy, Dược Độc Song Tinh là do Bắc Quang Quang hắn dựa vào xảo trá lừa gạt mà đuổi đi. Nhưng thủ đoạn này chỉ dùng được một vài lần, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn thấu. Sở Vân kiên định, khiến cho âm mưu của hắn hoàn toàn mất hiệu lực. Nếu còn tiếp tục giằng co, trái lại phần thắng của Sở Vân càng lớn. Đương nhiên Bắc Quang Quang cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là cục diện thua nhiều mà thắng ít. Nhưng người sống càng lâu thì lại càng sợ chết, giang hồ càng lão luyện, lá gan lại càng nhỏ đi. Không hề nghi ngờ Bắc Quang Quang là người
từng trải, cừu địch khắp thiên hạ, tiếng xấu đồn xa, những năm gần đây dựa vào sự âm hiểm xảo trá, hung hăng ngang ngược, sống tiêu dao tự do tự tại. Nhưng nếu lần này rơi vào trong tay địch nhân, chỉ sợ....

Nghĩ đến đây Bắc Quang Quang lập tức rùng mình, chiến ý trong nội tâm đã gần như là tiêu tán.

- Đáng giận! Đáng giận! Xú tiểu tử, ngươi xong đời rồi. Lần này tạm thời để cái mạng nhỏ lại cho ngươi, cứ rửa cổ, chờ lão tử đến chém đi!
Đấu hồn phách, không có cách nào thối lui, chỉ có phân sinh tử. Nhưng Bắc Quang Quang nắm giữ quyền chủ động, có phương pháp rút khỏi trận chiến này. Đấy chính là buông tha cho Tâm Ý Tiên. Tâm Ý Tiên chính là chiến tràng, nếu không có Tâm Ý Tiên, căn bản hồn phách không thể trực diện câu thông. Bắc Quang Quang cũng là kẻ quyết đoán, hắn buông ra lời ác độc, sau đó cắn răng trực tiếp chặt đứng liên hệ cùng Tâm Ý Tiên, triệt để buông tha cho nó.

Dù là như thế hồn phách của hắn vận phải chịu cắn trả. Cả người choáng váng, mơ mơ hồ hồ, không thể tái chiến.

- Đi!
Mang theo hồn phách bị trọng thương, hắn dứt khoát ngồi xuống, thân thể phát ra ánh sáng chói mắt.

- Tâm Ý Tiên tạm thời để ở chỗ ngươi, ta sẽ đích thân đến đòi lại!
Hắn cực độ không cam lòng, nhưng lại bó tay, chỉ có thể hung dữ trừng mắt nhìn Sở Vân, chầm chậm lui lại. Ai ngờ, Tâm Ý Tiên sau khi Bắc Quang Quang chủ động buông tha đã trở thành vật vô chủ nhưng Sở Vân không thèm liếc mắt đến một cái, cười lạnh một tiếng, lập tức đuổi theo Bắc Quang Quang.

- Chỉ là một kiện yêu binh phế vật, sao có thể bằng tính mạng của ngươi?

- Ngươi!
Sắc mặt Bắc Quang Quang tái nhợt, ánh mắt nhìn về Sở Vân mang theo vẻ sợ hãi. Hôm nay hồn phách hắn bị thương, thần trí mơ hồ, mạch suy nghĩ vận chuyển chậm chạp, tuy rằng chiến lực vẫn còn nhưng không có cách nào tái chiến cùng Sở Vân.

- Bắc Quang Quang, nạp mạng đi!
Sở Vân khổ chiến rất lâu rốt cục cũng chiếm được thế thượng phong. Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng, rốt cục hắn cũng nắm được quyền chủ động!

- Bách Lý Phi Đằng!
Bắc Quang Quang kinh hoàng hét lớn. Lần đầu hắn sử dụng môn đạo pháp gia tốc này là dùng để đuổi giết Thiên Hồ, nhưng đến lần này là dùng để chạy trốn giữ lại tính mạng.

...

Rừng núi liên miên bất tuyệt. Trong rừng, đủ loại thực vật từ tùng, bách, trúc, thông... Mọc sát sát nhau, hết lớp này đến lớp khác. Gió núi thổi qua, lay động cánh rừng bao la bạt ngàn tạo thành những gợn sóng nhấp nhô. Ánh dương quang phủ xuống, len lỏi qua cành lá rậm rạp, chiếu rọi gương mặt của một nhóm nữ tử. Đây là một đội ngũ du hiệp nhân số ước chừng năm mươi người, đều là nữ tử, mỗi người đều cưỡi trên một đầu
yêu thú, đang nhanh chóng di chuyển bên trong cánh rừng. Hai vị thủ lĩnh, một vị vận váy áo màu lục, tóc dài như suối. Vị còn lại một thân đường trang quý phái, phong tư trác tuyệt.