Chí Tôn

Chương 456: Học được đạo pháp Kiếm Bộc (thượng + hạ)




Thông Linh Thuật!

Sở Vân lên tiếng ra lệnh, Thông Linh Xà uyển chuyển xuất hiện, lấy thân làm cầu nối khai thông linh quang của Sở Vân và Yến Đông Lưu.

Lập tức Sở Vân cảm nhận được một dòng suối ngọt ngào đang từ từ chảy vào sâu trong nội tâm của chính mình.

Trước kia, hắn đã từng sử dụng Thông Linh Xà hấp thụ linh quang của rất nhiều kẻ khác, dòng suối này cơ hồ rất nhỏ không thể thấy được. Thế nhưng lúc này Thông Linh Xà hấp thụ hồn tinh, lập tức nó được đề thăng 66 năm tu vi, trở thành Tiểu Yêu thượng đẳng.

Bởi vậy đã được dẫn thông, hiệu suất tăng lên rất lớn.

Sau nửa canh giờ, linh quang của Sở Vân tăng lên một lượng bằng cái bát to. Ngược lại, Yến Đông Lưu mất đi một lượng tương ứng.

Khiến cho Linh quang của hắn không đủ để điều khiển yêu vật, rất nhanh liền có một thanh yêu kiếm vùng vẫy thoát khỏi, trở thành yêu binh vô chủ.

Lúc này Sở Vân đã sớm chuẩn bị tâm lý trấn áp lợi kiếm này. Vội vàng dùng linh quang vừa hấp thụ được, ký kết hiệp ước chủ tớ với bảo kiếm cấp Linh Yêu này.

- Đạo pháp Kiếm Bộc... Đạo pháp Kiếm Bộc... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hắn đối với loại đạo pháp thần thông có thể áp đảo cả đạo pháp tuyệt phẩm này, hết sức hiếu kỳ và coi trọng. Cầm yêu kiếm trong tay, lập tức suy nghĩ, linh quang trong cơ thể liền tiến nhập vào yêu kiếm.
Linh quang thâm túy, lĩnh ngộ được không ít kiếm pháp. Đều là kiếm pháp tinh phẩm, toàn bộ kết hợp với nhau, đã cảm thụ được sâu sắc chiến thuật kiếm pháp của Yến Đông Lưu.

- Nói không ngoa, những kiếm pháp này có thể trở thành tài liệu phong phú cho Thư gia ta. Thế nhưng đạo pháp Kiếm Bộc?
Sở Vân trầm ngâm một hồi, nhưng vẫn không hiểu được đạo pháp Kiếm Bộc.

- Điều này làm sao có thể?
Chỉ trong chốc lát, Sở Vân lại lướt qua yêu kiếm, nhưng vẫn không thể phát hiện ra đạo pháp Kiếm Bộc.

- Lẽ nào yêu kiếm này không có lĩnh ngộ được đạo pháp Kiếm Bộc?
Sở Vân buồn bực, không thể làm gì khác hơn đành phải tạm thời dừng lại, tiếp tục hấp thụ linh quang trong cơ thể Yến Đông Lưu.

Yến Đông Lưu chính là cao thủ thành danh xếp trên Dị Sĩ bảng, linh quang trong cơ thể quả thực dư thừa quá nhiều, bất quá so với Sở Vân còn cao hơn một bậc. Căn bản Ngọc Thư Sinh không thể so sánh được với hắn.

Không thể không nói đến, loại cảm giác cướp đoạt này thật tuyệt vời. Hắn thu được lợi nhuận rất lớn, linh quang trong cơ thể đột nhiên tăng vọt. Chỉ sau một canh giờ, nguyên bản linh quang chỉ bằng chiếc đèn lồng, hiện tại đã đột ngột tăng lên giống như cái bàn.

- Ủa? Đây là chuyện gì?
Đột nhiên Thông Linh Thuật dừng lại, toàn thân Thông Linh Xà run lên, phát ra tiếng kêu thê thảm, tiếp đến chườn vào lòng bàn tay của Sở Vân.

Đột nhiên hai mắt Sở Vân căng ra, kinh ngạc nhìn vào lòng bàn tay của chính mình. Tuy rằng mắt thường không thể nhìn thấy Thông Linh Xà, đồng thời nó cũng không có trọng lượng, hầu như một vật vô hình thế nhưng dựa vào linh quang, lúc này Sở Vân lại có thể cảm nhận được thân hình nhỏ nó cuộn thành một khối trong lòng bàn tay của chính mình, trông rất đáng thương.

- Lẽ nào Thông Linh Xà bị thương? Tại sao lại như vậy?
Sở Vân chau mày, không sao giải thích được sự việc đặc biệt này.

Hắn nhìn về phía Yến Đông Lưu, hồn phách của người này đã sớm bị hắn dùng Tâm Ý Tiên trừ bỏ. Tuy lúc này đang từ từ cô đọng lại, thế nhưng thần chí của Yến Đông Lưu vẫn còn mơ hồ, căn bản không thể đủ sức phản kháng.

- Rốt cục, vừa rồi là ai công kích Thông Linh Xà của ta? Lẽ nào linh quang trong cơ thể Yến Đông Lưu, tồn tại bí mật gì đó... Đạo pháp Kiếm Bộc!

Trong lúc đó, trong lòng Sở Vân thoáng hiện ra một đạo linh quang. Hai mắt hắn đột nhiên lóe sáng, dựa theo trực giác đã có thể đoán ra được chân tướng của đạo pháp Kiếm Bộc.

- Lẽ nào, loại đạo pháp thần thông này không phải do yêu vật lĩnh ngộ, mà do linh quang trong cơ thể ngự yêu sư lưu lại? Quả nhiên là vậy!
Sở Vân lại tiếp túc hấp thụ linh quang trong cơ thể Yến Đông Lưu, tập trung thần niệm, lập tức phát hiện ra bí mật quan trọng.

Trong linh quang của hắn, có 3000 dòng suối lưu chảy. Nó giống như sợi tơ, khoáng đạt lộng lẫy, mỗi một dòng suối đều là kiếm khí biến thành, mơ hồ khiến cho kẻ khác vô cùng khiếp sợ.

- Giang Hán Quốc chính là quốc gia ngập nước, có nhiều sông, hồ nhất trong Tinh Châu. Trước kia Vương Yến Nhất Kiếm chính là sinh ra tại Giang Hán Quốc. Sau đó rời đến thác nước Yên Lư Sơn, sau ba năm phá quan thành công, đạt thường tựu cường giả Vương Cấp danh chấn thiên hạ.

Hình ảnh thác nước này, bỗng nhiên hiện lên trong suy nghĩ của Sở Vân.

- Ta đã hiểu. Linh quang chính là đại biểu của trí tuệ, yêu thú yêu thực dùng linh quang của bản thân lĩnh ngộ thiên địa, nhận thức tự nhiên, mà thực lực của bản thân nó sử dụng ảnh hưởng tới loại nhận thức này, bởi vậy linh quang trong cơ thể có thể lĩnh ngộ được các loại đạo pháp. Mà Kiếm Vương là cường giả Vương Cấp, linh quang trí tuệ đã thông thiên, cho nên lĩnh ngộ ra đạo pháp Kiếm Bộc cường hãn không gì sánh được. Loại đạo pháp này. Loại đạo pháp này tự nhiên không phải yêu vật bình thường có thể so sánh được, uy lực cường đại kinh khủng, vô cùng kỳ diệu, bởi vậy được xưng là đạo pháp thần thông. Đạo pháp thần thông là do ngự yêu sư lĩnh ngộ được, tự nhiên tồn tại trong linh quang của bản thân ngự yêu sư rồi!

Trong nháy mắt này, tâm tư của Sở Vân liên tục thay đổi, thoáng chốc đã hiểu rõ điều cốt yếu trong đó.

- Loại đạo pháp thần thông này, cường hãn không gì sánh được. Cần phải dùng linh quang trí tuệ của con người mới có thể lĩnh ngộ. Vừa rồi dùng Thông Linh Xà để đã thông linh quang của Yến Đông Lưu, xem ra đã đụng phải Kiếm Bộc này. Nó chỉ là yêu xà, căn bản không biết về kiếm pháp, tự nhiên không thể lĩnh ngộ được, cho nên đã bị môn đạo pháp thần thông này đánh bị thương.

Nghĩ tới đây, toàn bộ nghi hoặc đã được lý giải.

- Tuy rằng ta am hiểu dùng đao, thế nhưng cũng có thể sử dụng kiếm, nhất định sẽ học được kiếm pháp. Không biết ta có thể lĩnh ngộ được đạo pháp thần thông này hay không?

Sở Vân tỉ mỉ nhìn yêu kiếm, tâm thần dường như đã nhập vào Kiếm Bộc này.

Kiếm.

Hàng vạn kiếm ảnh kéo dài vô tận, hội tụ thành thác nước, xói mòn tất cả.

Đây chính là kiếm pháp cường đại, chấn động trời đất. Trong thời buổi hỗn loạn, rửa sạch bụi bẩn, ầm ầm trút xuống, có thể tạo ra uy lực cường đại, không gì có thể chống đỡ được.

Đây không chỉ là môn đạo pháp thông thường, mà là do Kiếm Vương dựa theo mối liên hệ giữa kiếm và thiên địa, lĩnh ngộ ra môn đạo pháp này.

Sở Vân phải rất vất vả mới có thể lĩnh ngộ được.

Linh quang trong cơ thể con người, vốn đã dư thừa, bởi vậy có thể nhanh chóng lĩnh ngộ 4 loại đạo pháp hạ, trung, thượng, tuyệt. Do đó thông qua linh khế ước, tiếp đến truyền lại cho yêu vật, trợ giúp bọn chúng lĩnh ngộ.

Thế nhưng môn đạo pháp Kiếm Bộc Thuật này chính là đạo pháp thần thông. Ngay cả, lúc này linh quang của Sở Vân từ kiếp trước tới kiếp này tích tụ lại dư thừa rất nhiều cũng phải vất vả mới có thể lĩnh ngộ được.

Bất quá, cho dù lĩnh ngộ gian khổ, thế nhưng rốt cục cũng có được kết quả, mỗi một giây một phút đều có tiến triển. Tuy rằng tốc độ tiến triển vô cùng chậm rãi, giống như sên bò.

Nếu đổi lại là những thiếu niên khác, e là đã sinh ra oán hận than phiền. Thế nhưng tính nhẫn lại của Sở Vân vượt xa so với người thường.

Hắn cứ như vậy mà lĩnh ngộ từng tí một, thần niệm của hắn về Kiếm Bộc từng bước từng bước theo thời gian mà tăng lên, không biết phải trải qua bao lâu, hắn mới có thể nắm giữ được hoàn toàn môn đạo pháp thần thông này.

Linh quang trong cơ thể hắn cũng đã xuất hiện Kiếm Bộc như vậy. Bọt sóng trắng như tuyết, kiếm khí dày đặc, nổ vang không tiếng, mơ hồ trong lúc đó cảm giác được trời đất rộng mênh mông.

Kiếm Bộc này vừa mới xuất hiện, tựa giống như vương giả, chiếm giữ vị trí chính giữa trong linh quang của hắn. Thậm chí ngay cả hư ảnh của 7 đầu Kiếp Yêu cũng đều bị xếp vào một góc.

Kiếm Bộc chiếm vị trí chính giữa trong linh quang, rộng khoảng bằng nắm tay.

Bên trong Kiếm Bộc có một đạo kiếm ảnh, từ trên đỉnh thác lưu chảy xuống dưới, cho tới khi chảy xuống đáy liền mạnh mẽ biến mất, trong nháy mắt lại hiện lên trên đỉnh tháp. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nó trở thành một bộ phận của Kiếm Bộc.

Thanh kiếm này, đương nhiên là do Sở Vân đoạt được từ trong tay của Yến Đông Lưu. Có thể hiểu rằng, nếu như ngày sau hắn có được yêu kiếm khác, dường như cũng sẽ giống như yêu kiếm này, trở thành một bộ phận của Kiếm Bộc.

- Thật đáng tiếc! Trong chiến thuật của ta, không phải là kiếm mà là yêu thú. Chính là đi theo con đường của Vạn Thú Vương. Hiện tại, ngay cả Túy Tuyết Đao cũng chỉ là yêu vật phụ trợ mà thôi.
Trong lòng Sở Vân cảm thấy nuối tiếc, từ giờ về sau, hắn cũng có thể sử dụng đạo pháp Kiếm Bộc.

Nhưng mà một đạo pháp thần thông này chỉ có thể là một con bài chưa lật, cũng không thể dựa vào thời gian mà phát triển thêm. Tuy rằng nó có tiềm lực tương đối lớn, có thể phát triển được thêm. Thế nhưng sau khi đạt được toàn bộ truyền thừa của Vạn Thú Vương, Sở Vân cũng biết chính mình thích hợp phát triển yêu thú hơn.

- Môn đạo pháp thần thông này, đúng là loại đạo pháp vô thượng không gì sánh bằng. Rơi vào tay ta, cũng có cảm giác giống như người tài không được trọng dụng. Kiếm Bộc Thuật, hóa!

Ngay sau Sở Vân thay đổi dòng suy nghĩ, Kiếm Bộc hư ảnh trong linh quang của Yến Đông Lưu nhất thời tan biến khỏi ý chí hắn, biến thành hư không.

Hắn đã nắm giữ toàn bộ đạo pháp Kiếm Bộc, đương nhiên đã có năng lực che đậy chuyện này không để lại vết tích.

Thông Linh Thuật!

Hắn lại lần nữa thúc dục Thông Linh Xà, hấp thụ linh quang còn dư thừa của Yến Đông Lưu vào trong cơ thể chính mình. Linh quang trong cơ thể hắn đã trở nên vô cùng dồi dào, ngược lại linh quang trong cơ thể Yến Đông Lưu chẳng còn lại bao nhiêu, ngay cả hồn phách lại một lần nữa bị đông cứng, cho dù có tỉnh lại hắn cũng trở thành một kẻ đần độn.

Linh quang chính là đại biểu cho trí tuệ. Mà linh quang trong cơ thể hắn hoàn toàn tiêu tan, cho nên trí tuệ cũng biến mất.

- Thiên Hồ, phóng hỏa.
Sở Vân lại hạ lệnh. Nhất thời hỏa diễm bay tận trời, hướng về phía Yến Đông Lưu, đốt thi thể hắn thành tro bụi không còn vết tích.

Tuy rằng Yến Đông Lưu sẽ không thể trở lại như trước kia. Thế nhưng linh quang của hắn đã bị tiêu tán hoàn toàn, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây sự chú ý của mọi người.

Sở Vân cũng không muốn thế nhân suy đoán ra, trong tay chính mình có Thông Linh Xà.

Mặc dù chỉ sử dụng vài lần, thế nhưng đã quá đủ để hắn ý thức được điểm cường hãn của Thông Linh Xà. Cũng khó trách Vạn Thú Vương, sau khi đạt được nó xúc động cười ha hả.

Giết chết Yến Đông Lưu, đề thăng linh quang trong cơ thể chính mình, hơn nữa lại thu được hai thanh kiếm cấp Linh Yêu của hắn vào trong Tiên Nang. Lúc này Sở Vân mới có thể sảng khoái đẩy cửa thuyền, tới trước mặt các tướng sĩ.

- Thiếu chủ, rốt cục người cũng đã xuất quan!
Trong thấy Sở Vân, nhất thời Thỏ Tướng Quân xúc động mà rơi lệ.

Sau trận đánh với hạm đội của Yến Đông Lưu, bắt được Yến Đông Lưu, đẩy lùi tinh binh Phi Kiếm, bất quả hạm đội Thư gia cũng thương vong nghiêm trọng.

Trong thời gian Sở Vân bế quan, tiêu hóa chiến quả, đã giao toàn bộ hạm đội cho Thỏ Tướng Quân.

Tại hải vực Thủy gia đều là địch nhân, Thỏ Tướng Quân giống như tảng băng mỏng, trong lòng run sợ. Thế nhưng Sở Vân vẫn muốn giao toàn bộ quyền chỉ huy hạm đội cho hắn.

Mấy ngày này, rõ ràng Thỏ Tướng Quân đã gầy đi nhiều. Bản tính hắn nhát gan nhu nhược, cho nên, hầu như không được ngủ ngon. Chỉ cần có biến động nhỏ, lập tức lòng nóng như lửa đốt, chỉ huy toàn bộ hạm đội bỏ chạy.

Năm ngày này, quân Thư gia không hề đánh trận nào, toàn bộ đều là chạy trốn. Tướng sĩ Thư gia hiếu chiến, bởi vậy rất căm phẫn.

Đương nhiên cũng không phải không có lợi.

Chí ít trong khoảng thời gian này quân Thư gia có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, khôi phục chiến lực. Đồng thời, danh tiếng của Thỏ Tướng Quân cũng bởi vậy mà được lưu truyền, sĩ tốt Thư gia đều biết đến một vị tướng lĩnh nhát gan như vậy.

Sở Vẫn cũng cảm thấy bất lực đối với Thỏ Tướng Quân này.

Trận chiến với Yến Đông Lưu kịch liệt như vậy, hắn cũng không hề đột phá. Quả thực không biết kiếp trước, rốt cục hắn làm thế nào có thể trở thành dũng tướng.

Dựa vào tin tình báo, hiện tại Sở Vân cũng thâu tóm được toàn bộ tình hình cuộc chiến. Tại chiến trường Thiết gia, hầu như mỗi ngày đều có chiến sự nổ ra. Trận to trận nhỏ, hoặc là hải chiến, hoặc là lục chiến, vô cùng kịch liệt.

Cuồng Nho Tướng Quân hạ quyết tâm, trước tiên muốn thôn tính thế lực Thiết gia, cho nên đã huy động toàn bộ chiến hạm tại các hải đảo của Thủy gia. Bấy giờ đại quân kéo dài không dứt, tạo áp lực rất lớn lên liên quân Thiết gia và Thư gia.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba gia đảo thương vong thảm trọng. Tại chiến trường hải vực Thiết gia, đã tạo thành một đống thịt rất lớn, trung binh mỗi ngày đều có gần 1000 sinh mệnh ngã xuống. Đối với Thư gia mà nói, đã đầu nhập hơn 1 vạn đại quân, gần 100 chiến thuyền vào Thiết gia.