Thượng Quan Thiên Dực nghe xong lời này, thiếu chút nữa tròng mắt cũng rơi xuống, ngón tay chỉ vào Sở Vân, tức giận nói: - Ngươi, ngươi thực sự là quá vô sỉ, quá vô sỉ! Những lời như vậy cũng nói được, chút phong độ của cường giả cũng không có! Nếu ngươi giết ta, cha ta nhất định sẽ giết ngươi! - Ta vẫn là ta, Tiểu Bá Vương chỉ là một cách xưng hô của người trần thế gọi ta mà thôi. Ha ha, lẽ nào các ngươi tặng ta một biệt hiệu, ta phải như Sở bá vương vậy, nhất ngôn cửu đỉnh, không thể đổi ý sao? Ta không vì các ngươi mà sống, ta vì chính mình mà sống. Nếu không lo lắng lúc giao chiến, sẽ tổn hại những bảo vật này, ai còn có thời gian dây dưa mãi với ngươi như vậy chứ? Nói xong, Sở Vân vận sức vào Tâm Ý tiên, liên tục hung hăng quất mấy roi xuống phía dưới, khiến hồn phách Thượng Quan Thiên Dực rời ra.
Thông linh!
Ngay giữa trận chiến này, hắn hấp thu toàn bộ linh quang của Thượng Quan Thiên Dực. Hoàn toàn lấy hết giá trị của hắn, sau đó vừa dùng đạo pháp đập qua, hủy diệt dấu vết của thi thể.
…
Đêm trong sa mạc quả thực rất mê người.
Bầu trời đầy sao, sa mạc trắng như tuyết, kéo dài vô tận, hình thành những đường cong mềm mại. Những ngôi sao trong đêm, sáng ngời cảm giác như giơ tay là có thể chạm tới. Thỉnh thoảng trong lúc đó lại có một hai sao băng xẹt qua.
Thường thường những lúc này, ánh mắt Hạ Phàm Tiên Tử sẽ mơ màng nhìn theo sao băng, kéo dài đến cuối chân trời.
Hạ Phàm Tiên Tử, chính là mỹ nhân yêu binh đã cướp đoạt được ngoài ý muốn ở Thành Trân Châu. Toàn thân nàng mặc một bộ tơ tằm màu ngọc bích. Trong gió đêm, lụa mỏng hơi đong đưa, phối hợp với làn da trắng như tuyết của nàng, có vẻ tươi mát mà động lòng người.
Mái tóc dài của nàng thả đến tận thắt lưng, tại ánh sáng của những ngôi sao dường như đang phát sáng. Trên mái tóc đen được điểm thêm mấy cây trâm bằng ngọc trai, càng làm tăng thêm sự nhu mì của nàng.
Tính cách nàng dịu dàng, tiểu gia bích ngọc, hoàn toàn khác hẳn với sự nhiệt tình, nóng như lửa của Hồng Thường Tiên Tử, lại càng không có vẻ thành thạo học thức như Phi Dương tiên tử.
Sở Vân rất thích kết bạn và đồng hành cùng với nàng, bởi vì nàng luôn luôn im lặng.
Trên người nàng tản mát ra một mùi hương tươi mát, làm cho người khác có cảm giác như ngửi thấy vị đạo lục trúc Thanh Sơn.
Trên thực tế, mỗi một nữ tử trong bảy mươi hai tiên phi đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, như tiên nữ hạ phàm. Nếu năm đó không có gặp phải thủ đoạn thâm độc của chủ Đường Cẩm quốc, các nàng tất sẽ lưu lại dấu vết của chính mình trong lịch sử Tinh Châu.
Mấy ngày này, Sở Vân sớm chiều đều ở chung với ba mươi mốt vị tiên phi, cũng dần dần hiểu về các nàng. Mỗi một người, đều là thiên chi kiêu nữ, thế nhưng tuyệt không giống nhau, mỗi người đều có những nét đặc trưng riêng của mình, khiến người ở chung có những ấn tượng sâu sắc, khó có thể quên được. - Hạ Phàm cô nương, phiền nàng bảo hộ cho ta. Sở Vân ngồi xếp bằng, nhìn Hạ Phàm Tiên Tử căn dặn. - Sở Vân công tử yên tâm. Hạ Phàm Tiên Tử đáp ứng một tiếng. Giọng nói của nàng mềm mại êm tai, giống như tiếng viên ngọc nhỏ va chạm vào nhau thanh thúy trong trẻo.
Sở Vân gật đầu, lấy Hồn Tinh Cự Thạch ra, sau đó triệu hồi Thông Linh Xà.
Ba ngày sau khi chém chết Thượng Quan Thiên Dực, để tránh phiền phức, Sở Vân không vào trong thành, mà đi ngang qua sa mạc này. Hiện nay đã rời khỏi phạm vi thế lực của Thượng Quan Phong Dạ, chuẩn bị đi đến trước Thành Bất Dạ.
Dọc theo đường đi, Thông Linh Xà không ngừng hấp thụ hồn tinh, tu vi tăng trưởng một cách nhanh chóng, đã tăng tới Tiểu Yêu đỉnh phong. Cũng bởi vậy thể tích Hồn tinh đã giảm mạnh đến một phần mười.
Lúc này đây, nhờ chuẩn bị đầy đủ, Sở Vân cũng dự liệu đến khả năng độ kiếp của Thông Linh Xà. Đúng lúc trong sa mạc hoang tàn vắng vẻ này, chính là thời cơ rất tốt để độ kiếp. Chờ tới Thành Bất Dạ, sẽ gặp phải ánh mắt hỗn tạp của nhiều người, hoặc là khi thâm nhập vào Sa Nhãn ở Đôn Hoàng, cường địch chung quanh sẽ rất đông, không có thời cơ để thực hiện.
Thông Linh Xà mở miệng hớp nuốt lấy Hồn tinh. Hồn tinh từ từ vỡ thành bột, lay động theo gió.
Thông Linh Xà bước thêm một bước vào thời điểm then chốt, lập tức dẫn động đến Thiên Kiếp.
Đây là tử điện lôi xà kiếp. Sét từ trên không, xuyên ngang qua bầu trời đêm, lôi xà thiên điều, mạnh mẽ hung bạo. Đây là một yêu kiếp tuyệt đối không dễ dàng vượt qua.
Thế nhưng lúc Sở Vân nhìn thấy, lại nở nụ cười.
Bởi vì hắn có hóa lôi đạo pháp, vừa vặn khắc chế Thiên Kiếp này.
Nửa canh giờ sau, Thông Linh Xà hoàn toàn không bị chút hao tổn nào, vượt qua yêu kiếp, tấn chức đến cấp số Đại Yêu. Đại Yêu và Tiểu Yêu, tuyệt đối là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Rất rõ ràng, nó tăng cao hiệu suất sử dụng Thông Linh Thuật.
Khi sử dụng Thông Linh Thuật, Thông Linh Xà tương đương với một cây cầu. Hiện nay tu vi đã tăng tới cảnh giới này, cầu tự nhiên mở rộng gấp mấy lần. Khẳng định hiệu quả hấp thu linh quang cũng tăng vọt.
Điều này khiến Sở Vân đặc biệt chờ mong lần tiếp theo khi hắn sử dụng tới Thông Linh Thuật.
Hai ngày sau, cuối cùng Sở Vân cũng xuyên qua sa mạc này, đi tới Thành Bất Dạ.
Dựa theo bức thư mà Thạch Gia Minh đã viết cho Sở Vân, Sở Vân tìm được quán trọ Tơ Lụa ở Thành Bất Dạ. Đây là một quan trọ lâu đời. Chủ nhân quán trọ là một mỹ phụ thành thục xinh đẹp. Sau khi Sở Vân cho thấy thân phận, lập tức tiếp đón theo quy cách khách quý tối cao, đồng thời bí mật thu xếp một phòng vô cùng sang trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Gian phòng này ở tầng thứ mười tám, tầng cao nhất của quán trọ. Tầng này có năm phòng. Giữa gian phòng có một chiếc giường rất lớn, khiến Sở Vân liên tưởng đến boong tàu bảo thuyền. Một trăm người nằm ở đây cũng tuyệt đối không có vấn đề gì.
Khăn trải giường dùng chất liệu voan trắng mềm mại cao quý. Bốn chân giường đều được làm bằng vàng, điêu khắc những hoa văn đặc biệt của Đôn Hoàng quốc. Màn màu hồng nhạt, kéo dài từ trên đỉnh xuống, phủ lấy chiếc giường. Mở cửa sổ, có thể thấy cảnh đêm phồn hoa của Thành Bất Dạ. Sự xa hoa lãng phí mờ tỏ. Gió đêm chậm rãi thổi vào màn hồng nhạt như những gợn sóng nhẹ nhàng di chuyển.
Trừ những điều đó ra, còn có thiền phòng, thư viện cá nhân, phòng họp, phòng tắm giống như hồ bơi. Trèo lên cầu thang, đến nóc của quán trọ, lại là vườn hoa cá nhân. Phong cảnh vô cùng đẹp, có thể chứa được cả trăm người trong lễ hội rượu nho.
Ở trong một phòng như vậy một đêm, cần năm ngàn Địa sát thạch tệ. Đương nhiên đối với Sở Vân mà nói, tất cả đều là miễn phí.
Chính ba mươi mốt tiên phi, rất nhiều người không phú thì quý, thậm chí là công chúa của một nước nào đó, nhìn thấy gian phòng như vậy, các nàng cũng kìm lòng không được mà phát ra tiếng tán thưởng.
Sở Vân rất xúc động.
Kiếp trước khi mình ở Đôn Hoàng quốc, thám hiểm Sa Nhãn ở Đôn Hoàng, kết quả bị thương nặng, phải nghỉ dưỡng ở một nhà nghỉ đổ nát. Cả gian phòng đi tới đi lui, không quá mười bước. Quán trọ phía đối diện, là một quán rượu, ngựa xe như nước, nhân viên hỗn tạp. Có một lần, sau khi Sở Vân rời khỏi phòng trọ, khi trở về thậm chí phát hiện đồ vật cần thiết của mình cũng bị người lấy mất.
Đương nhiên những điều đáng để vui vẻ không chỉ như vậy.
Khi Sở Vân nghĩ đến, Thạch Gia Minh có năng lực thu xếp cho mình một gian phòng như vậy để tiếp đón hắn, chứng tỏ rõ ràng vị trí của hắn thật sự không tồi.
Đối với người bạn học đã sớm chiều ở chung với mình, Sở Vân biết rất rõ về tài hoa của đối phương, càng vô cùng quý trọng người bạn cùng trường khó có được này.
Vương cung Đôn Hoàng.
Mái vòm của cung điện trắng tinh, sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu xuống, phản chiếu ánh sáng rực rõ. Kiến trúc trong cung theo những đường cong, lộ vẻ cao quý trang nhã.
Bạch Toa Toa bước nhanh trên hành lang đi ra sân đình, dọc theo bãi cỏ. - Ra mắt thống lĩnh. Dọc theo đường đi, cấm quân canh gác nữ, đều hướng nàng vấn an.
Bạch Toa Toa gật đầu mỉm cười, bước chân vội vã, cũng không dừng lại.
Vẻ mặt này của nàng khiến những thị vệ nữ này đều sinh lòng hiếu kỳ. Nàng vừa đi xong, liền lén lút bàn luận. - Này, vừa mới rồi ngươi có thấy được không? Thống lĩnh đại nhân không chỉ cười, còn gật đầu khi chúng ta chào hỏi. - Thiếu chút nữa ta còn tưởng đây là ảo giác. Thì ra thống lĩnh đại nhân còn có thể cười nha! - Ngươi thì biết cái gì? Một lão binh mở miệng nói. - Trước đây, thống lĩnh đại nhân cũng thường cười, chỉ là sau khi quốc chủ qua đời, loạn thần tặc tử hoành hành trong Đôn Hoàng, thống lĩnh đại nhân mới ít cười như vậy. - Không biết thống lĩnh đại nhân gặp được chuyện gì khiến người vui vẻ như vậy nhỉ? - Hì hì, các ngươi nói xem, liệu có thể nào là tình nhân của nàng tìm tới cửa hay không? - Hình như là vậy đi. Tuy thống lĩnh đại nhân đã có hai trăm tám mươi mốt tuổi, nhưng thoạt nhìn lại chỉ giống đại tỷ tỷ, thành thục vững vàng, hơn nữa bộ dạng thướt tha. Đây chẳng phải là dáng vẻ mà rất nhiều nam tử thích sao. - Nói cái gì vậy? Cấm vệ quân chúng ta nghiêm cấm kết hôn, phải là tấm thân xử nữ. Thống lĩnh đại nhân vì sao có thể có tình nhân được? Im miệng. Lão binh trách mắng.
Tân binh thè lưỡi, trong lúc nhất thời cũng không dám bàn luận thêm nữa.
Nếu thực sự truy cứu xuống, nếu tình hình đúng như vậy thì đây không chỉ là chuyện của Thống lĩnh cấm vệ quân Bạch Toa Toa, mà là chuyện của Đôn Hoàng công chúa rồi.
Trong tay Bạch Toa Toa nắm chặt một lá thư. Đó chính là thư của chủ quán trọ Tơ Lụa đích thân viết.
Trong thư thông báo Sở Vân đã vào ở trong quán trọ Tơ Lụa.
Bạch Toa Toa là nữ kỵ sĩ rất trung thành và tận tâm, từ nhỏ đã là lão sư võ thuật của Kim Bích Hàm, nhìn Kim Bích Hàm lớn lên. Nàng là người thân cận nhất của Kim Bích Hàm, nửa giống như mẫu thân, cũng là lão sư được tín nhiệm nhất, và càng là thuộc hạ đắc lực nhất.
Nàng đi một mạch không dừng, tiến vào thư phòng, lại không thấy bóng dáng của Kim Bích Hàm trên giường trong thư phòng. - Thật kỳ lạ, từ trước tới giờ, khi Bích Hàm xử lý công vụ mệt nhọc, đều nằm ở chỗ đây nghỉ ngơi cơ mà? Nàng lẩm bẩm trong miệng một câu.
Thị nữ đứng ở cửa thư phòng liền bẩm báo: - Bẩm báo thống lĩnh đại nhân, công chúa điện hạ vốn là ngủ trong này, đang ngủ chợt đứng lên, sắc mặt u buồn, nói muốn đến sau hoa viên bắn tên, cố gắng thư giãn một chút.
Bạch Toa Toa nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ bừng tỉnh. Nàng đi tới hoa viên phía sau. Nơi đó đã làm một sân tập bắn đơn giản. Toàn thân Kim Bích Hàm mặc bộ váy bằng lụa trắng, lộ ra chân nhỏ và cánh tay trắng ngà. Đầu nàng quấn kiểu tóc Kim Diệp, đang gài tên, giương cung, hai mắt cũng đang mơ màng.
Hiển nhiên, nàng đang chìm trong hồi ức, cũng không thật sự để tâm vào chuyện bắn tên.
Kỳ quái nhất chính là tư thế bắn tên nàng, cũng không phải là tư thế đứng theo hình chữ thập của vương thất Đôn Hoàng, mà là một chân phía trước, một chân ở phía sau, tư thế như một con sư tử. Thế đứng này thiếu một phần trang nhã cao quý, mà có phần dũng mãnh gan dạ.
Đây là tư thế mà Sở Vân dạy cho Kim Bích Hàm khi bắn tên. - Nha đầu kia... Bạch Toa Toa thấy vậy, bèn khẽ thở dài.
Từ lúc Kim Bích Hàm trở về, có đôi khi lại có biểu hiện rất cổ quái, buồn bực không vui. Sau đó lại ra sau hoa viên lập một bãi bắn cung đơn giản, bình thường đều một mình bắn tên ở đây.
Bạch Toa Toa là lão sư võ thuật Kim Bích Hàm, tất nhiên cảm thấy rất kỳ quái. Lúc mới đầu khi hỏi Kim Bích Hàm, nàng còn có chút che giấu. Thế nhưng sau khi truy hỏi mãi, Kim Bích Hàm liền thổ lộ lòng mình với nàng.
Tuy rằng Bạch Toa Toa chưa bao giờ trải qua chuyện tình ái, nhưng nàng đã sống mấy trăm năm, kinh nghiệm sống phong phú, đối với tình yêu của Kim Bích Hàm lại lực bất tòng tâm.
Tuy rằng sức chiến đấu của nàng rất mạnh, nhưng đối với chuyện tình cảm này, mạnh mẽ cũng không giải quyết được vấn đề. - Bây giờ thì tốt rồi. Bạch Toa Toa cảm thấy mềm lòng, thoáng nhìn lá thư đang cầm trong tay, tinh thần liền rung lên. - Bích Hàm, lại bắn tên lên trời rồi. Nàng đi qua chỗ rẽ, đi tới bên cạnh Kim Bích Hàm. - Lão sư. Kim Bích Hàm buông cung tên xuống, trên mặt chợt đỏ ửng. - Lại đang suy nghĩ tới một người nào đó sao? Bạch Toa Toa cười mà như không cười, trêu ghẹo Kim Bích Hàm. - Lão sư... Giọng Kim Bích Hàm kéo dài ra, hờn dỗi liếc mắt nhìn Bạch Toa Toa. - Ha ha. Nơi này có một phần lễ vật tặng cho ngươi. Bạch Toa Toa đưa lá thư qua. - Là cái gì... A! Kim Bích Hàm vừa mở lá thư ra nhìn, nhất thời kinh ngạc, vui mừng mà kêu lên.
Thế nhưng đầu lông mày của nàng chợt khẽ nhăn lại, trong ánh mắt dần hiện ra vẻ bối rối.
Nàng cắn hàm răng, cuối cùng mở miệng nói: - Lão sư, van người, người có thể giúp ta điều tra về một nữ hài tử không?
Nàng đưa lá thư trở lại. - Nữ hài tử nào vậy? Bạch Toa Toa cảm thấy lẫn lộn, nhận lá thư xem kỹ, nhất thời giận tím mặt. - Tiểu tử thối này, lại có thể dẫn theo một nữ hài. Còn ở chung trong một phòng! Bạch Toa Toa nghiến răng nghiến lợi. Sở Vân này thật chẳng ra sao. Uổng phí Bích Hàm của nhà ta nóng ruột nóng gan trông ngóng hắn như vậy. Hắn lại qua lại với kẻ khác.